Cưng Chiều Mỗi Em

Cưng Chiều Mỗi Em - Chương 1542: Chương 1660






Chương 1660
Lâm Hạ Ly có chút lo lắng: “Anh à, anh nói Hạ Gia Huy đi đâu rồi? Cha cậu ấy còn chưa được an táng nữa mà.”
“Chẳng lẽ cậu ấy về nhà, chuẩn bị chôn cất cha cậu ấy.” Lâm Hòa Phong suy nghĩ một chút, chỉ cảm thấy nơi Hạ Gia Huy có thể đi bây giờ chẳng qua là nơi này mà thôi.
“Đúng rồi nhỉ.

Tại sao em lại không nghĩ ra cơ chứ.


Đi thôi anh, anh mau tranh thủ thời gian đưa em đến nhà của cậu ấy đi.” Lâm Hạ Ly kích động vỗ tay một cái, lôi kéo Lâm Hòa Phong bước ra ngoài.
Lâm Hòa Phong bất đắc dĩ, ai bảo miệng cậu nhanh như vậy, hiện tại muốn chạy cũng chạy không được.
Theo chỉ dẫn lộn xộn của Lâm Hạ Ly, Lâm Hòa Phong cuối cùng cũng tìm được nhà của Hạ Gia Huy.

Phản ứng cũng gần giống như lần đầu tiên của Lâm Hạ Ly.
“Ở đây sao lại lộn xộn như vậy giống như bãi rác vậy!”
Lâm Hạ Ly lần trước nhìn thấy cảnh này liền không nói nhiều cũng không để ý tới Lâm Hòa Phong mà đi thẳng đến nhà của Hạ Gia Huy, Lâm Hòa Phong đành phải đuổi theo cô bé.
Đẩy cửa nhà Hạ Gia Huy ra, bọn họ chỉ thấy Hạ Gia Huy đang thu dọn quần áo cho cha một mình, lặng lẽ không một tiếng động.

Nhìn thấy hai người ở cửa, Hạ Gia Huy chỉ là sửng sốt một chút, sau đó liền tiếp tục công việc.
Lâm Hạ Ly bị ánh mắt không chút nào quan tâm đó đâm thẳng vào đôi mắt cô đau nhức nhưng cô bé vẫn không chút do dự bước vào.

Thi thể của cha Hạ Gia Huy đã được Hạ Gia Huy đưa về nhà, được để ở chính giữa nhà.
“Để tớ giúp cậu.” Lâm Hạ Ly cười một cái rồi nói, sau đó bắt đầu giúp Hạ Gia Huy thu dọn.

Hạ Gia Huy không nói chuyện, không từ chối cũng không mở miệng chấp nhận, hai người bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Lâm Hòa Phong đang đứng một bên lại bị coi như không khí, cậu có chút bất đắc dĩ xoay người rời đi.
“Bệnh viện thừa nhận cái chết của chú là một sự cố y khoa, nên bọn họ sẽ trả tiền để bù đắp tổn hại cho cậu.” Lâm Hạ Ly dừng lại một chút vẫn đem tin tức này nói cho Hạ Gia Huy.
Quả nhiên, đúng như cô dự đoán, Hạ Gia Huy chỉ dừng tay một chút sau đó không có phản ứng gì, dù có bao nhiêu tiền cũng không thể đổi được một người cha còn sống.

Cậu tuy nghèo nhưng cái gì nặng cái gì nhẹ trong lòng cậu hiểu rõ như gương sáng.
Bệnh viện định cứ như vậy mà xử lý qua loa bồi thường tiền cho cậu thôi sao?
Nhưng cậu có thể làm gì đây? Nếu không có nhà họ Lâm, chỉ sợ bệnh viện thậm chí có thể không bồi thường tiền cho cậu.
Nói cho cùng cũng chỉ vì cậu quá ngu dốt và bất tài, Hạ Gia Huy cảm thấy trong lòng một trận đắng chát chua xót.
Nhưng mà cha chắc cũng đại khái là muốn ra đi thanh thản mà thôi.
“Thi thể của chú Hạ cậu định đem đi hỏa táng sao?” Lâm Hạ Ly nhanh chóng chuyển chủ đề cố gắng nói chuyện với Hạ Gia Huy.
“Ừm.” Hạ Gia Huy nhàn nhạt gật đầu, sau đó đáp lại một tiếng rồi lại không nói gì nữa.
Cậu như một con rối gỗ đơn độc, chỉ biết lặp đi lặp lại một hành động duy nhất là thu dọn thi thể của cha.

Hạ Gia Huy mất cha càng giống như một con rối gỗ bị vỡ nát, không có cái gọi là tức giận, dường như cũng không có hy vọng cho tương lai, càng không có sự mong chờ cho ngày mai và tương lai.

Trái tim trống rỗng đến tận cùng.
Lâm Hạ Ly biết trong lòng cậu đang rất khó chịu không muốn nói chuyện.

Lâm Hạ Ly chưa từng trải qua đau đớn như vậy, cô bé đương nhiên biết rằng dù có an ủi thế nào đi nữa trừ khi chính Hạ Gia Huy mở được nút thắt trong lòng, nếu không là không một ai có thể đem cậu mang về trạng thái bình thường lúc trước được.

Lâm Hạ Ly sâu sắc hiểu được một đạo lý, nếu bản thân chưa từng trải qua một việc gì, vậy thì không có tư cách tùy tiện bình luận về nó.
Hạ Gia Huy và cha cậu căn bản không có người thân ở thành phố rộng lớn này, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau, giờ cậu muốn chôn cất cha cũng không có người đưa tiễn.

Nhưng Hạ Gia Huy không cảm thấy chuyện này khó khăn, chỉ cần hậu sự của cha làm cho thật tốt là được rồi, như thế mới coi như hoàn thành một chuyện cuối cùng cần làm của cậu bé.