Cưng Chiều Mỗi Em

Cưng Chiều Mỗi Em - Chương 1541: Chương 1659






Chương 1659
“Hạ Gia Huy, cậu có muốn ăn chút cơm không?” Lâm Hạ Ly cầm lấy cơm Lâm Hòa Phong mua ở ngoài, dùng thìa đút cho Hạ Gia Huy ăn, Hạ Gia Huy nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cậu ăn đi, tớ không muốn ăn.”
Lâm Hòa Phong nhìn em gái mình cứ như vậy thấp kém ủy khuất bản thân đi đút cho thằng nhãi ranh này ăn, tên nhóc thối tha này lại thực sự không cảm kích khiến cậu trực tiếp nổi lửa.
“Hạ Gia Huy, cậu có muốn ăn hay không.


Hạ Ly, em đừng cho cậu ta ăn để cậu ta chết đói luôn đi.

Để xem cậu ta chết rồi ai sẽ lo hậu sự cho cha cậu ta.”
Lâm Hòa Phong hừ lạnh một tiếng, cậu ghét nhất là mấy người không tiếc thương thân thể chính mình như vậy.

Huống chi Lâm Hạ Ly là công chúa nhỏ của nhà bọn họ, ngay cả bọn họ cũng có bao giờ được hưởng thụ qua đãi ngộ thế này đâu? Hạ Gia Huy có được loại cơ hội này, lại không biết trân quý, cậu thật sự không biết trong đầu cậu ấy đang nghĩ cái gì nữa.
Lời nói của Lâm Hòa Phong đã phát huy tác dụng, Hạ Gia Huy vừa nghe xong thì ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt nhìn không ra tâm tình gì chỉ nhìn chằm chằm Lâm Hòa Phong một hồi lâu khiến Lâm Hòa Phong cảm thấy toàn thân có chút run rẩy.
“Cậu nhìn tôi như thế làm gì.

Tôi với cậu cũng không oán không thù gì.

Cậu cứ nhìn tôi như vậy thật là đáng sợ.” Lâm Hòa Phong có chút giật mình.
“Anh à, anh đang nói cái gì vậy, nhìn anh một chút thì có chuyện gì? Anh sẽ mất mấy cân thịt sao?” Lâm Hạ Ly oán trách.


Hiện tại trong lòng cô, Hạ Gia Huy quan trọng hơn nhiều so với người anh trai không đứng đắn này.
“Hạ Ly, sao em lại đối xử với anh như vậy? Anh vẫn là anh ruột của em sao?” Lâm Hòa Phong cảm thấy mình cực kỳ oan uổng, cậu bỏ mặc một đống lớn công việc không làm, chuyên môn lưu lại hầu hạ cô gái nhỏ này, kết quả lại bị cô bé nói cậu như vậy, Lâm Hòa Phong cảm thấy mình thật sự là quá uất ức rồi.
Lâm Hạ Ly trừng mắt nhìn cậu, ý bảo cậu đừng nói nữa, chê cậu thật là ồn ào.
Cuối cùng, Lâm Hòa Phong mang theo uất ức vô cùng đóng sập cửa mà đi.
Lâm Hạ Ly nghĩ thật buồn cười, người lớn như vậy mà còn giở ra tính tình trẻ con.

Trong tay buông lỏng, cúi đầu phát hiện trong tay hộp cơm không còn nữa, giương mắt xem xét thấy Hạ Gia Huy ôm hộp cơm bắt đầu ăn như hổ đói.
“Cậu từ từ, ăn từ từ, uống miếng nước đi.” Hạ Gia Huy đã lâu không ăn uống gì, lúc này cậu bé giống như dã thú rất đói, múc cơm liên tục để cho người ta nhìn xem vô cùng lòng chua xót.
Lâm Hạ Ly thật sự rất vui, tảng đá treo trong lòng nãy giờ cuối cùng cũng phảng phất rơi xuống rồi, cô bé nhìn Hạ Gia Huy đang ăn ngấu nghiến cảm thấy thực sự rất vui vẻ.
Ăn xong, Lâm Hạ Ly lôi kéo Hạ Gia Huy nói chuyện phiếm một hồi.

Thực ra cũng không phải là hai người tán gẫu một lát mà chính xác là Lâm Hạ Ly đơn phương kể chuyện, cô bé nói với Hạ Gia Huy về tương lai của mình.

Đó là một tương lai có Hạ Gia Huy, là một tương lai tuyệt vời mà Hạ Gia Huy không dám tưởng tượng ra.

Hạ Gia Huy cũng không nói gì, chỉ yên lặng nghe Lâm Hạ Ly nói, một lúc sau, Hạ Gia Huy nói cậu bé có chút buồn ngủ liền ngủ trên giường bệnh của cha Hạ Gia Huy.
Lâm Hạ Ly biết cậu bé mấy ngày nay cũng không có nghỉ ngơi nhiều, hiện tại chắc hẳn đã rất mệt mỏi rồi, cho nên phải nghỉ ngơi thật tốt.

Vì vậy cô bé cũng không quấy rầy cậu nữa mà gọi anh trai đến đón cô bé về nhà.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Hạ Ly như thường lệ sớm thúc giục Lâm Hòa Phong đưa cô bé đi bệnh viện, cô bé sợ Hạ Gia Huy một mình tại bệnh viện sẽ cảm thấy cô đơn, thế là Lâm Hòa Phong liền nghe theo em gái phân phó sớm đưa cô bé đến bệnh viện.
Nhân tiện, có tin tức rằng sau khi nhà họ Lâm can thiệp, bệnh viện điều trị cho cha của Hạ Gia Huy đã thừa nhận cái chết của bệnh nhân là một tai nạn y khoa và đồng ý bồi thường cho Hạ Gia Huy.
Hai người đến bệnh viện, mở cửa phòng bệnh ra nhưng không thấy ai cả, đồ vật trong phòng bệnh cũng đã được thu dọn sạch sẽ, thật ra cũng chỉ có vài bộ quần áo của cha Hạ Gia Huy mà thôi.
Lâm Hạ Ly gọi cho y tá hỏi Hạ Gia Huy đã đi đâu, y tá lắc đầu nói không biết, một ngày họ phải chăm sóc nhiều bệnh nhân như vậy làm sao có tâm trạng chú ý đến Hạ Gia Huy mới chỉ là một cậu bé mà thôi.