Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 557: Hành Động Thái Quá?




“Như thế nào là hành động thái quá? Giống như vừa rồi kia à?” Minh Ngôn Hạo mang theo ý cười hỏi.

Hôm nay anh ta thật sự rất vui vẻ, gần như là cười cả ngày, phiền muộn từ lúc họp đã được quét sạch sành sanh…

“Đúng!”

“Nếu như em chịu ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ đối xử tốt với em… Nhưng tôi vẫn có một chút không nghĩ ra là…” Minh Ngôn Hạo nghi ngờ hỏi: “Có phải em cảm thấy dáng dấp này của tôi không xứng với em hay không?”

“Đúng!” Như Ý trả lời ngắn gọn.

Dáng dấp của Minh Ngôn Hạo sao có thể không xứng với cô, chỉ cần Minh Ngôn Hạo ngoắc ngoắc ngón tay một cái sợ rằng sẽ có một đống lớn hoa si bổ nhào lên trên giường của anh ta, rõ ràng là Như Ý mở mắt nói lời bịa đặt.

Cô mới sẽ không thổi phồng khí thế của anh.

“Ha ha ha…” Minh Ngôn Hạo cười nói: “Em thật đáng yêu!”

Đáng yêu, đáng yêu… Cả nhà anh mới đáng yêu đấy. Như Ý oán thầm trong lòng nhưng sắc mặt cô vẫn không đổi nói ra: “Không phải anh vừa mới nói muốn cùng tôi làm giao dịch gì đó sao? Đừng nói nhảm nữa mau nói đi…”

“Rất đơn giản, bây giờ em cũng biết rõ hai người chúng ta đang ở trong tình cảnh gì rồi đấy, không cẩn thận là ngày hôm sau sẽ nằm trong nhà xác bệnh viện ngay, cho nên bây giờ chúng ta nhất định phải sát cánh bên nhau.” Mấy câu này, Minh Ngôn Hạo còn là thấp giọng nói.

“Nhưng anh là cậu chủ của tập đoàn Minh Triệu có nhiều vệ sĩ như vậy căn bản cũng không cần lo lắng, trong chuyện này người nên lo lắng chính là tôi đây này, anh hoàn toàn có thể không cần để ý đến tôi, để tôi tự sinh tự diệt đi.” Như Ý lập tức nói ra mấu chốt của vấn đề.

Minh Ngôn Hạo lạnh lùng cười tà nói: “Sớm biết là em sẽ nói như vậy mà, chẳng lẽ em đã quên mất hiện tại tôi đang là chủ nợ của em à, bảo mẫu nhỏ của tôi.”

Chủ nợ chủ nợ! Lại là câu nói này… Như Ý đã nghe mòn lỗ tai rồi.

“Sau đó thì sao… Để tôi lại bên cạnh anh gần như đối với anh một điểm tốt cũng không có, hơn nữa còn tăng thêm nguy hiểm cho anh, vì sao lại không cho tôi rời đi.” Như Ý gần như đã thỏa hiệp, dường như đầy trong đầu tên khốn này chỉ có tiền vậy.

Minh Ngôn Hạo cười nói: “Tin tưởng tôi, thương nhân sẽ không làm mấy chuyện làm ăn lỗ vốn đâu, bắt đầu từ tối hôm nay em chỉ cần ở bên ngoài làm vợ chưa cưới của tôi, giữ gìn hình tượng doanh nhân hoàn hảo của tôi là được, mỗi tháng tôi sẽ cho em hai tỉ mốt, mười tháng sau là em có thể thuận lợi rời khỏi tôi được rồi, thế nào?”

“Không được!” Như Ý không chút suy nghĩ trực tiếp từ chối.

Thời gian mười tháng này ai biết sẽ xảy ra thay đổi gì, hơn nữa cô đến Hong Kong là để tìm kiếm quá khứ của mình, nếu như cứ lãng phí thời gian mười tháng như vậy thì không phải là rất không đáng sao.

Đúng, cô hoàn toàn có thể làm như vậy.
Loading...


“Đồng ý với anh cũng được nhưng mà tôi có hai điều kiện.”

Minh Ngôn Hạo sầm mặt lại, trong con ngươi ẩn chứa tức giận nhưng anh cũng không nói ra mà chỉ nói: “Em lại quên mất thân phận của em bây giờ là gì rồi sao? Vợ chưa cưới chỉ là ở trước mặt người ngoài mà thôi, còn những lúc ở riêng em là bảo mẫu của tôi!”

“Được rồi, cái này tôi biết, tôi chỉ có hai điều kiện, sẽ không làm ảnh hưởng đến kế hoạch của anh đâu, nếu như anh không đáp ứng tôi thì tôi tình nguyện ra toà án.”

“Nói nghe thử một chút!”

“Đầu tiên điều thứ nhất là anh nhất định phải tôn trọng lựa chọn của tôi.” Như Ý trịnh trọng nói.

Điều mà cô vô cùng không thích chính là Minh Ngôn Hạo không hề tôn trọng ý kiến của cô chút nào.

“Em nghĩ làm thế nào mới được xem như tôn trọng ý kiến của em?”

“Đương nhiên là những chuyện có liền quan đến tôi thì anh phải hỏi qua ý kiến của tôi…”

Cô còn chưa nói xong, Minh Ngôn Hạo liền cười lạnh nói: “Vì sao mà cả ngày em đều quên mất thân phận của mình nhỉ, xem ra em vẫn cần tôi phải nhắc nhở một chút rồi…” Nói xong liền lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, nói với người ở đầu bên kia: “Luật sư Lưu này, nếu như có người nợ tập đoàn chúng ta hai mươi mốt tỉ nhưng lại không có ý định trả lại thì anh dự định khởi tố thế nào…” Minh Ngôn Hạo còn cố ý mở loa ngoài của điện thoại di động đặt ở giữa hai người để Như Ý có thể nghe thấy.

“Hai mươi mốt tỉ không phải là con số nhỏ, nếu như vụ án nghiêm trọng một chút thì có thể lấy danh nghĩa thiếu nợ kiện đối phương lên toà án, sau đó chờ tòa án phán xét…” Tiếp theo Luật sư Lưu còn nói thêm một tràng nữa.

Minh Ngôn Hạo đánh gãy anh ta, nói: “Tôi chỉ cần biết kết quả sau cùng thôi, nếu có người nợ tập đoàn hai mươi mốt tỉ không trả thì kết quả sau cùng là cái gì?”

“Tống vào nhà giam!” Luật sư Lưu vừa mới nói xong Minh Ngôn Hạo liền cắt đứt đối thoại, ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen nhánh tràn ngập ý vị châm chọc, cười nói: “Bây giờ, em còn cường điệu muốn tôi tôn trọng em sao?”

Như Ý tức giận trừng mắt nhìn Minh Ngôn Hạo, một câu cũng không nói nên lời.

“Nói thử điều kiện thứ hai của em đi!” Minh Ngôn Hạo cười nói.

“Không có gì đáng nói.” Như Ý thình lình hỏi: “Chẳng lẽ anh không sợ thừa dịp anh không có ở đây tôi sẽ rời đi sao? Minh Ngôn Hạo, có đôi khi nhìn người không nên nhìn mặt ngoài, nhìn đồ vật từ xa rất khác biệt so với tưởng tượng của mình, câu nói này hình như là anh dạy tôi mà.”

Cô đã nghĩ kỹ, nếu như Minh Ngôn Hạo thật sự coi cô như bảo mẫu thì cô cũng không ngại ở bên cạnh anh kiếm chút béo bở sau đó lập tức rời đi, bằng thân thủ của cô thì không có gì là không làm được cả.

Minh Ngôn Hạo lại không có chút bất ngờ nào nhìn cô, mỉm cười dối trá nói: “Tôi có nói qua câu này… À! Đúng, tôi nhớ ra rồi, nhưng câu nói này là tôi nói cho chính tôi nghe chứ tôi chưa từng và cũng không hề coi em là người đơn giản… Biết không? Từ lần đầu tiên gặp mặt em nhất là lúc em có thể khiến tôi nhảy xuống bể bơi kia, tôi đã nghĩ rằng… Tôi muốn trả thù em!”

Như Ý nghe được, không còn gì để nói.

“Anh không chỉ hèn hạ, lưu manh mà hơn nữa còn hẹp hòi…” Như Ý mắng.

“Cám ơn em đã khích lệ, xấu xí chính là diện mạo ban đầu của thương nhân, chỉ là em chưa kịp thích ứng thôi, chờ đến lúc em nhìn thấy diện mạo thật của một số người, chỉ sợ… Em sẽ không nhịn được mà giết chết bọn họ.”

“Bọn họ, là ai?”

“Một số người mà rất nhanh thôi em sẽ gặp được.” Minh Ngôn Hạo nhún nhún vai, đứng lên sửa sang lại âu phục trên người một chút, nói ra: “Vợ chưa cưới thân yêu, có một số việc rất nhanh em sẽ biết… Nhưng trước khi biết những việc đó thì tối nay chúng ta phải đi tham gia một bữa tiệc.”

“Bữa tiệc gì?” Như Ý hỏi.

“Một bữa tiệc để em biến thành vợ chưa cưới của tôi…”

Như Ý còn chưa kịp phản ứng thì Minh Ngôn Hạo đã kéo tay của cô đi thanh toán rồi lên xe thể thao.

Minh Ngôn Hạo lái xe đến biệt thự ở lưng chừng núi, đây cũng là biệt thự mà lần đầu cô gặp mặt Minh Ngôn Hạo, anh ta xe nhẹ đường quen lái xe đến bãi đỗ xe, ở đó đã có không ít xe sang trọng đỗ trước rồi.

“Tối nay ở đây lại có tiệc rượu sao?” Như Ý hỏi.

“Đúng, để ăn mừng tôi trở về!” Minh Ngôn Hạo lôi kéo tay của cô đi vào trong biệt thự, trên đường đi đều nhìn thấy người giúp việc đang chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.

“Mặt mũi của anh vẫn thật lớn nha, trở về còn có người chào mừng…”

Minh Ngôn Hạo cười cười, cũng không trả lời cô.

“Ông già đâu?” Minh Ngôn Hạo hỏi một người giúp việc đang làm gần đó.

Người giúp việc cung kính nói ra: “Buổi sáng ông chủ đi hình như là gặp gỡ một người bạn, bây giờ còn chưa trở về!”

“Biết rồi…” Minh Ngôn Hạo quay về phía Như Ý nói ra: “Lên lầu hai!”

Như Ý hoàn toàn không có lý do từ chối, lúc hai người vừa mới đi đến cầu thang liền nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng ở trên bậc thang từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

“Ngôn Hạo!” Người phụ nữ cất giọng lạnh lùng hỏi.

“Có chuyện gì sao?” Minh Ngôn Hạo thản nhiên trả lời!

Hai người vừa mới bắt đầu nói chuyện đã tràn đầy mùi thuốc nổ súng, Như Ý đứng ở bên cạnh vẫn có thể cảm nhận được rõ rệt.

“Chẳng lẽ không có chuyện thì không thể gọi cậu à? Minh Ngôn Hạo, cậu càng lúc càng lớn mật rồi đấy, trong mắt cậu còn có tôi, còn có lão gia không?” Người phụ nữ tức giận không thể nuốt xuống quát Minh Ngôn Hạo.

“Đừng cả ngày đem ông già ra làm lá chắn nữa, xưa nay tôi không dính chiêu này bà cũng biết rồi mà, tôi không ngại khiến bà giống như dì hai nằm trong bệnh viện một tháng đâu, đừng nghi ngờ lời nói của tôi…” Minh Ngôn Hạo lôi kéo Như Ý đi lên lầu hai, lúc đi qua người phụ nữ kia anh ta lạnh lùng nói.

“Cậu…” Dường như người phụ nữ kia bị anh ta làm cho tức giận nói không ra lời, thật lâu mới nói ra được một câu: “Cậu sẽ phải hối hận!”

Minh Ngôn Hạo cũng không để ý tới, trực tiếp kéo Như Ý đến căn phòng ở cuối hành lang, sau khi hai người đi vào, liền đóng cửa lại.

Căn phòng được trang trí theo phong cách Âu Mỹ xa hoa, giường ngủ, phòng tắm, gần như đầy đủ mọi thứ.

“Muốn uống gì không? Tôi bảo người giúp việc mang lên.” Sau khi đi vào phòng, Minh Ngôn Hạo liền cởi áo khoác trên người trước sau đó kéo rèm cửa sổ sát đất ra nói.

Như Ý lắc đầu, nói: “Không cần, tôi không khát nước!”

Trong lòng cô còn đang suy nghĩ về người phụ nữ vừa rồi nào có tâm tình để uống nước.

Như Ý oán thầm nói: Haiz, đoán chừng nhà họ Minh cũng không yên ổn gì!

Minh Ngôn Hạo lại đột nhiên đi đến bên cạnh cô, ôm cô, trong lúc nhất thời Như Ý không kịp phòng bị liền bị Minh Ngôn Hạo ôm, hai người cùng ngã xuống giường.

“Anh muốn làm gì…” Như Ý vội vàng giãy dụa.

“Đừng nhúc nhích!” Minh Ngôn Hạo thấp giọng nói: “Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, chúng ta ngủ một giấc trước đã.”

“Buông tay, có quỷ mới muốn đi ngủ cùng anh!” Như Ý cả giận nói nhưng cô lại không giãy dụa được khỏi tay Minh Ngôn Hạo.

Một tay Minh Ngôn Hạo đánh vào cặp mông yêu kiều của cô, trong đôi mắt tràn đầy uy hiếp có thừa, cười lạnh nói: “Nếu như em còn dám lộn xộn thì tôi sẽ muốn em ở ngay chỗ này…”

Như Ý bị cử động của anh khiến cho giật mình kêu lên, nằm ở trong lòng Minh Ngôn Hạo không dám động đậy, cô thật sự tin là Minh Ngôn Hạo sẽ làm ra được chuyện như vậy.

Minh Ngôn Hạo thấy cô không loạn động nữa thì hài lòng vén mái tóc của cô ra sau tai, cười nói: “Nghe lời, em phải quen với những chuyện này biết chưa?”

Như Ý hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, không muốn tiếp tục để ý anh ta.

“Em phải quen với tất cả mọi hành động của tôi đối với em, chỉ cần em ngoan ngoãn biết nghe lời thì sau khi chuyện này kết thúc tôi sẽ để cho em đi.” Minh Ngôn Hạo ở bên tai của cô nhỏ nhẹ nói.

“Chuyện này?” Như Ý xoay người, nhìn Minh Ngôn Hạo nghi ngờ hỏi: “Chuyện này là những chuyện gì?”

Bây giờ cô cần được tự do ngay lập tức, cũng rất cần sự trợ giúp của Minh Ngôn Hạo.

“Vừa rồi em cũng thấy được người phụ nữ kia rồi đúng không.”

“Người đứng ở cầu thang gọi tên anh kia à?”

“Không sai…”

“Anh muốn tôi giúp anh làm gì?”

Khóe miệng Minh Ngôn Hạo tà mị cười một tiếng, nói: “Em quả thật là một người phụ nữ thông minh, rất đơn giản, em chỉ cần giúp tôi đáp trả lại các công kích của bà ta đối với tôi là được rồi còn những chuyện khác đều không cần em làm.”

“Đáp trả công kích?” Như Ý hỏi: “Có ý gì?”

“Chính là bình thường những lúc mà tôi không tiện nói ra thì em nói giúp tôi…”

“Đây không phải coi tôi là bia đỡ đạn à!” Như Ý kinh ngạc nói.

“Nếu như em nhất định phải lý giải theo cách này thì tôi cũng không còn cách nào.” Minh Ngôn Hạo cười nói.

“Chỉ đơn giản như vậy?” Như Ý nghi ngờ hỏi.

Nếu như chỉ để cô làm bia đỡ đạn giúp anh đối phó với người phụ nữ kia thì hoàn toàn không có vấn đề, cùng là phụ nữ nên cô hoàn toàn không sợ bà ta.

“Hoàn toàn đơn giản, nhưng em cũng không nên xem thường… Trước khi nói chuyện em nhất định phải suy nghĩ kỹ cho tôi xem mỗi câu nói của em sẽ mang đến hậu quả như thế nào, nếu không tất cả hậu quả em sẽ phải gánh chịu!” Minh Ngôn Hạo cười nói.