Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 556: Dựa Vào Đâu Mà Cô Phải Để Cho Anh Ta Bắt Nạt?




“Có trà không?” Như Ý hỏi người phục vụ.

“Ở đây chúng tôi có trà đắng, trà đen, trà xanh…”

“Vậy trà xanh đi!”

Thấy người phục vụ còn muốn giới thiệu tiếp Như Ý trực tiếp ngắt lời anh ta, lựa chọn trà xanh, thật ra trà xanh uống rất tốt.

Một một thời gian, đồ uống hai người chọn đã được đưa lên, Như Ý mới mở miệng hỏi: “Minh Ngôn Hạo, rốt cuộc anh muốn thế nào, tôi không phải con rối trong tay anh, anh coi tôi là cái gì? Muốn thế nào thì làm như vậy à?”

Như Ý quả thực đã vô cùng tức giận, Minh Ngôn Hạo làm bất kể việc gì cùng đều không hỏi ý kiến của cô khiến cô có cảm giác như mình không tồn tại.

Tại sao lại có thể có người đàn ông bá đạo như vậy.

Nếu không phải cô còn nợ anh ta hai mươi mốt tỷ sợ lương tâm cắn rứt thì cô đã sớm bỏ trốn mất dạng chứ không còn ở chỗ này để người ta coi như con khỉ làm xiếc vây quanh chơi đùa, hơn nữa bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu còn phải đề phòng người ta ám sát, cái này là thế giới gì vậy…

Như Ý cô cũng không phải quả cà chua để mặc cho người ta ức hiếp mà không biết tức giận, cô chỉ không muốn để cho người khác biết lai lịch của mình nhưng nếu như quả thật đến lúc bất đắc dĩ cô hoàn toàn không ngại phản kích lại từng cái một.

Minh Ngôn Hạo nhìn dáng vẻ hơi tức giận của cô cảm thấy cực kỳ đáng yêu, khóe miệng cong lên một nụ cười tà mị, dường như anh ta thích dáng vẻ tức giận này của cô.

“Cô cho là tôi muốn thế nào?” Minh Ngôn Hạo thản nhiên hỏi.

“Tôi cũng không phải là anh thì làm sao tôi biết được anh muốn thế nào?” Như Ý lườm anh ta một cái.

“Không biết? Thì tôi sẽ nói cho cô biết là được.” Minh Ngôn Hạo hướng cô ngoắc ngón tay, nói ra: “Ghé tai lại gần một chút.”

Quả nhiên Như Ý không có chút phòng bị nào tiến tới, một giây sau, cô bị Minh Ngôn Hạo hôn một cái lên mặt, đáy mắt Minh Ngôn Hạo lướt qua một ý cười được như ý.

“Anh…” Sau khi ngẩn ngơ qua đi, Như Ý tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, nhìn thẳng vào Minh Ngôn Hạo nói ra: “Hèn hạ, nếu tôi còn tin tưởng Minh Ngôn Hạo anh nữa thì tôi sẽ không tên là Như Ý nữa.”

Quá ghê tởm, sao anh ta có thể chưa nhận được sự đồng ý của cô đã hôn trộm cô.

Hơn nữa còn là ở trước mặt mọi người.

Nhưng quay về nghĩ lại, từ sau khi về tới Hong Kong tính cách của Minh Ngôn Hạo liền bắt đầu trở nên bá đạo mười phần giống như là không có bất kỳ chuyện nào là cần sự đồng ý của Như Ý cô.
Loading...

“Làm sao?” Minh Ngôn Hạo nhìn thấy bộ dáng thất bại của cô, mày kiếm nhếch lên một cái, nói ra: “Hôm nay tôi đã vì em làm nhiều chuyện như vậy chẳng lẽ ngay cả một cái đơn hôn giản cũng không cho?”

“Cho cái đầu anh đấy, hèn hạ hạ lưu vô sỉ… Chỉ có lưu manh mới có thể đi hôn trộm những cô gái khác.” Như Ý đem tất cả những lời mắng người mà mình có thể nghĩ ra được tặng hết cho Minh Ngôn Hạo mà vẫn cảm thấy chưa hết giận.

Nhìn nụ cười trên mặt người đàn ông ngồi đối diện, Như Ý lại càng nghĩ càng giận.

Minh Ngôn Hạo cười nói: “Ồ? Tôi hôn trộm cô gái khác lúc nào? Tôi hôn người phụ nữ của tôi mà!”

“Cái gì mà người phụ nữ của anh?” Như Ý sầm mặt lại, thản nhiên nói ra: “Tôi không hề và cũng chưa từng thừa nhận.”

“Em là vợ chưa cưới của tôi thì chẳng lẽ không phải người phụ nữ của tôi sao?” Minh Ngôn Hạo lớn tiếng cười nói.

“Từ lúc nào thì tôi trở thành vợ chưa cưới của anh rồi? Xin ngài Minh Ngôn Hạo chú ý ngôn từ.” Như Ý sắp phát điên rồi, ở trong quán cà phê nhiều người như vậy lại nói chuyện lớn tiếng như thế chẳng lẽ anh ta không sợ thu hút sự chú ý của người khác sao?

Dường như Minh Ngôn Hạo cố ý giật giọng nói ra: “Cô Như Ý chính là vợ chưa cưới của Minh Ngôn Hạo tôi, từ ngày mai… Không phải, hẳn là bắt đầu từ tối hôm nay!”

“Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì?” Như Ý vội vàng nói với Minh Ngôn Hạo.

Cô thực sự không hiểu rõ.

“Chẳng lẽ em đã quên mất trưa hôm nay ở trước mặt phóng viên em đã nói cái gì sao? Tối qua hẹn hò bí mật với tôi còn chứng minh tôi không phải là GAY!” Minh Ngôn Hạo chậm rãi châm chọc nói: “Chứng minh tôi không phải là GAY? Thật sự là khôi hài, có phải em định dùng thân thể của mình để chứng minh hay không?”

“Đây chẳng qua là hiểu lầm trong lúc nhất thời, tôi vốn là muốn giúp anh.” Như Ý thử giải thích nói.

“Nhưng em càng giúp lại càng rối!” Minh Ngôn Hạo không cảm kích chút nào.

Như Ý nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của Minh Ngôn Hạo mà hận đến nghiến răng nhưng cô lại không tìm không được lý do để mắng anh ta.

“Bây giờ tôi sẽ đi làm sáng tỏ cùng những phóng viên kia, tôi và anh không có một chút xíu quan hệ nào hết, như thế có được không? Để cậu ba của tập đoàn Minh Triệu giữ vững thân phận GAY của mình, có lẽ cái thân phận này vốn là chính anh muốn giữ lại…” Như Ý nói, lúc định đứng dậy rời đi lại bị Minh Ngôn Hạo bắt được, lần nữa ép trở lại trên chỗ ngồi.

“…”

Minh Ngôn Hạo nhìn dáng vẻ tức giận của cô thản nhiên cười cười còn Như Ý thì quay đầu đi chỗ khác, nhìn cũng không thèm nhìn anh.

“Tức giận?”

“Không có!”

“Em tức giận.”

“Đã nói là không có, tôi không thèm tức giận với một tên hèn hạ lưu manh.”

“Nhưng nét mặt của em nói cho tôi biết là em đang tức giận, hơn nữa còn tức giận không nhẹ.” Trong mắt Minh Ngôn Hạo chứa ý cười nói.

Như Ý lườm anh ta một cái, trong lòng oán thầm nói: Hình như mình càng tức giận thì tên khốn này lại càng cười càng vui vẻ hay sao đó, thật sự là một người vô tâm, sao mình lại gặp phải một người như vậy chứ.

“Tùy anh muốn nghĩ như thế nào thì thế…” Như Ý quay đầu đi chỗ khác, phớt lờ anh ta.

Một khắc sau, Minh Ngôn Hạo đưa tay đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô kéo trở lại, nghiêm túc nói với cô: “Cô Như Ý đã quên mất bây giờ tôi đang là chủ nợ của em rồi à, nếu như em không muốn nửa đời sau trải qua trong nhà tù thì ngoan ngoãn nghe lời cho tôi.”

Như Ý cố gắng tránh thoát nhưng vô ích, cô cả giận nói: “Minh Ngôn Hạo anh là tên biến thái sao? Mau bỏ tay ra! Anh làm tôi đau.”

Tay Minh Ngôn Hạo giống như cái kìm kẹp chặt cô khiến cô không thể nhúc nhích được chút nào, Minh Ngôn Hạo từ từ hôn xuống, Như Ý thấy không có đường trốn cũng không có cách nào tránh né, trong lúc cấp bách sinh kế cầm lấy túi xách đặt ở giữa hai người, một giây sau cô cảm nhận được bờ môi Minh Ngôn Hạo hôn lên cái túi xách màu trắng kia!

Nguy hiểm thật!

Như Ý âm thầm thở dài một hơi.

Nhưng sắc mặt Minh Ngôn Hạo lại là mây đen dày đặc, anh ta đoạt lấy cái túi xách màu trắng kia tiện tay quăng đi, túi xách vẽ lên một đường vòng cung xinh đẹp trên không trung sau đó rơi vào thùng rác cách đó không xa.

“Anh… Ưm…” Như Ý vừa định nói chuyện thì một khắc sau môi cô đã bị Minh Ngôn Hạo bao trùm.

Dường như thủ đoạn trêu chọc của Minh Ngôn Hạo đã có chút tiến bộ, anh ta chậm rãi cạy mở răng Như Ý ra, quấn quýt lấy nhau.

“Đừng…” Như Ý mơ hồ không nói rõ, đột nhiên Minh Ngôn Hạo hôn tới suýt chút nữa làm cô ngạt thở.

Sao Minh Ngôn Hạo có thể nghe lời cô dừng động tác lại được chứ, anh ta tiếp tục đòi hỏi cô, bàn tay to lớn mang theo nhiệt độ nóng rực theo thời gian dần trôi qua leo lên người cô…

“Đừng…” Thừa dịp còn một tia lý trí xót lại, Như Ý chật vật giãy dụa ra: “Ở đây rất nhiều người.”

Minh Ngôn Hạo nghe vậy động tác theo đó cũng dừng lại một chút, một khắc đó Như Ý bắt được cơ hội đẩy Minh Ngôn Hạo ra, cô ngồi xuống đối diện Minh Ngôn Hạo cầm lấy ly trà xanh kia lên uống từng ngụm từng ngụm giống như muốn giấu thẹn thùng của mình.

Cô thực sự rất xấu hổ, ở chỗ có nhiều người như vậy mà cái tên khốn kia không chỉ định hôn cô mà còn muốn sờ loạn cô nữa!

Như Ý thật sự càng nghĩ lại càng giận, dựa vào đâu mà cô phải để cho anh ta bắt nạt?

“Anh…” Lúc Như Ý đang định mắng thì lại thấy Minh Ngôn Hạo thâm tình nhìn cô nói: “Thật xin lỗi!”

Rốt cuộc cái tên Minh Ngôn Hạo này làm sao vậy, mới vừa rồi còn phách lối không ai bì nổi mà bây giờ lại chủ động nói xin lỗi cô, đây là thế nào vậy, suy nghĩ của cô vì đó mà bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Minh Ngôn Hạo liếm môi một cái, trên cánh môi vẫn còn lưu lại mùi thơm ngát đặc hữu của cô, rất dễ chịu, rất ngọt…

Như Ý lạnh lùng nói: “Minh Ngôn Hạo, rốt cuộc anh muốn thế nào thì cứ trực tiếp nói với tôi là được, xin đừng làm những chuyện đùa bỡn tôi như vậy.”

Cô tức giận, nguyên nhân rất đơn giản, Minh Ngôn Hạo hoàn toàn không tôn trọng cô.

“Tôi muốn thế nào không phải trước kia đã nói cho em rồi sao?” Minh Ngôn Hạo cười nói.

Không biết vì sao mà Như Ý luôn luôn cảm thấy cho dù Minh Ngôn Hạo cười thế nào đều có cảm giác dối trá như vậy.

“Nằm mơ đi!” Như Ý gọn gàng dứt khoát từ chối.

“Vậy cũng được, lập tức đem số tiền hai mốt tỉ kia trả hết nợ cho tôi sau đó chúng ta sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa… Đây là cơ hội cuối cùng, tôi cho em một phút, nếu như sau một phút mà vẫn không nhìn thấy tiền đâu thì tôi sẽ gọi cảnh sát!” Minh Ngôn Hạo lạnh nhạt nói.

Dường như anh ta đã sớm dự liệu được Như Ý sẽ nói như vậy nên đã chuẩn bị kỹ càng một chiêu này.

Như Ý nói: “Minh Ngôn Hạo, anh là đồ hèn hạ, cả ngày chỉ biết dùng những chuyện này để chèn ép uy hiếp một người phụ nữ như tôi, anh có còn là người không vậy?”

Minh Ngôn Hạo cũng không tức giận, nói ra: “Trí nhớ của em đúng là không tốt, vừa rồi tôi đã nói với em mà nhanh như vậy em đã quên mất, một thương nhân thành công sẽ đem tất cả đồ vật trước mắt chuyển đổi thành vật phẩm có giá trị, hơn nữa… Em cũng biết tôi đã bỏ ra nhiều tiền ở trên thân thể em như vậy mà đến bây giờ còn chưa thu được bất kỳ lợi nhuận nào, cho nên không có khả năng tôi để cho em đi…”

“Anh không cho tôi đi thì không cho tôi đi nhưng vì sao còn hôn tôi?”

Ánh mắt Minh Ngôn Hạo ẩn chứa ý cười, thẳng tắp nhìn vào cô nói: “Đó là tiền lãi!”

“…”

Cô đã không còn bất kỳ lời gì để nói nữa mà một phần cũng vì cô nói không nên lời, ngồi ở một bên phớt lờ Minh Ngôn Hạo.

Minh Ngôn Hạo thấy dáng vẻ cô như vậy cũng không có ý định dỗ dành cô, nói ra: “Như Ý, không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch được không?”

“Không làm!”

“Tôi cảm thấy tôi nên tiếp tục làm chuyện vừa rồi mà chúng ta còn chưa kịp hoàn thành…” Minh Ngôn Hạo chậm rãi liếm liếm cánh môi, cảm giác như vẫn chưa thỏa mãn.

“Biến thái!”

“Xem ra em cũng không ngại nếu như tôi tiếp tục biến thái…” Minh Ngôn Hạo nói xong đã ngồi xuống bên cạnh cô, lần nữa đem cô bắt lại.

“Đây là cơ hội cuối cùng của em.” Minh Ngôn Hạo nhìn Như Ý trốn vào trong góc, nghiêm túc nói.

“Biến thái!” Như Ý lặp lại câu nói này,

“Rất tốt…” Minh Ngôn Hạo lạnh lùng nói sau đó bắt lấy cô ôm chặt ở trước người, hai tay chậm rãi du tẩu ở trên thân thể mềm mại của cô.

“Đừng như vậy…” Như Ý không biết vì sao, rõ ràng cô có thể né tránh mà trong nháy mắt vừa mới thất thần lại bị Minh Ngôn Hạo bắt được.

“Đừng như thế nào?” Minh Ngôn Hạo nhẹ nhàng hít thở ở bên tai cô, Như Ý chỉ cảm thấy đáy lòng run rẩy một trận.

Mắt thấy động tác của Minh Ngôn Hạo lại muốn tiến một bước, Như Ý vội vàng nói: “Tôi đồng ý với anh.”

Không sai, cô thỏa hiệp…

Cô còn có rất nhiều chuyện muốn làm hơn nữa còn cần nhờ lực ảnh hưởng của Minh Ngôn Hạo nữa, nếu như bây giờ không đáp ứng Minh Ngôn Hạo thì căn bản Minh Ngôn Hạo sẽ không giúp cô.

“Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt!” Minh Ngôn Hạo cười nói: “Nhưng… Đáng tiếc!” Nói xong, buông Như Ý ra.

“Đáng tiếc cái đầu anh ấy!” Đáy lòng Như Ý không biết đã chửi mắng Minh Ngôn Hạo bao nhiêu lần.

“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì… Nhưng mà tôi nói rõ trước là anh đừng vọng tưởng làm bất kỳ chuyện gì thái quá với tôi, anh sẽ phải hối hận đấy.” Như Ý uy hiếp nói.

Cô cũng không phải là đe dọa, nếu như Minh Ngôn Hạo thật sự chạm đến ranh giới cuối cùng của cô thì cô sẽ ra tay không chút do dự, thà mất đi một sự giúp đỡ đắc lực chứ không cần phải uất ức chính mình.