Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 301: Ngươi mau tránh đi




Như Ý nghe vậy, trong lòng đương nhiên cảm thấy sợ hãi, đau lòng, nhưng cũng không nỡ... Cô không biết, ít ra đêm đó quản gia so chiêu với mình, cô đã không cảm thấy như vậy.

“Ôi chao, không muốn cho, thất hứa thì cứ nói là thất hứa, còn bịa lý do làm gì!” Hàn đứng bên cạnh phối hợp bước lên, vẫy tay vừa cười vừa nói.

Bị nói như vậy, gương mặt vốn hơi tái nhợt, giờ phút này càng thêm nhợt nhạt, sắc mặt Đại phu nhân trở nên khó coi.

Như Ý nhìn Đại phu nhân cứ ngẩn người như vậy, không kiên nhẫn xoay người, nói với người câm: “Haiz, xem ra người được cứu sau này phải chọn lúc tâm trạng tốt hơn mới được!” Như Ý vẫy tay liền chuẩn bị rời đi.

Sắc mặt Đại phu nhân vừa tím vừa đen, nhìn người chuẩn bị quay đi kia, cuối cùng như lấy hết dũng khí, nói: “Đồ có thể cho ngươi, nhưng người phải giữ bí mật!”

Như Ý vui vẻ, xoay người lại cười nói: “Đó là đương nhiên, chắc chắn rồi, người câm, đến lúc đó ngươi đi lấy!” Như Ý kêu người câm đi lấy còn có một nguyên nhân, chuyện kia chính là lúc trước cô dùng cái chết để tạ tội, Đại phu nhân ở đây, để người câm đi, không chừng có thể thu hoạch được chút gì đó.

Lần này Như Ý không nói gì nữa, quay người chuẩn bị rời đi, đi thật xa, cô mới dùng thuật truyền âm nói với Đại phu nhân: “Vết thương của bà đến lúc đó sẽ để người câm mang phương thuốc đi cùng, có điều tốt nhất bà nên về sớm một chút, Vệ quốc công không bắt được người, chắc chắn bây giờ sẽ tìm kiếm khắp sân, nếu không muốn trở thành người bị nghi ngờ, thì nhanh lên!”

Như Ý đoán không sai, về phòng mình không được bao lâu, bên ngoài lập tức tìm kiếm rầm rộ, nói cho hoa mỹ là do có thích khách xuất hiện, vì đảm bảo sự an toàn của Vệ phủ, nên mới điều tra toàn bộ.

Như Ý đương nhiên giả vờ như vừa tỉnh ngủ, tiếp đón người của Vệ quốc công phái tới điều tra.

Mà bên Nhị phu nhân, lại cho rằng đã xảy ra chuyện gì khác nên hoảng hồn.

“Ngươi mau tránh đi, trốn đâu đó, Vệ Quốc Hùng này rốt cuộc là làm cái quái gì, lúc này lại xuất hiện!” Nhị phu nhân vừa hùng hổ mắng, vừa giấu người trong phòng mình vào trong tủ.

“Nhã Tư, Nhã Tư...”

Dáng vẻ Vệ Quốc Công giống như rất lo lắng vào phòng Nhị phu nhân, thấy Nhị phu nhân an toàn ngồi đó, trong lòng ông ta cũng bình tĩnh hơn một chút.

“Lão gia, ngọn gió nào thổi ngài đến đây vậy!” Nhị phu nhân ỷ mình có sức quyến rũ với Vệ Quốc Công, nói chuyện cũng không biết lớn nhỏ.

Chỉ là Vệ quốc công hình như hơi vừa lòng mà gật đầu, bước nhanh đến: “Nàng không sao là tốt rồi, ngày hôm qua mọi chuyện xảy ra quá đột ngột!”

Nhìn Nhị phu nhân bình an ngồi trên giường, Vệ quốc công nhanh chóng bước tới ôm Nhị phu nhân, trong mắt có chút yêu thương.

Nhị phu nhân cười cười, rúc vào lòng Vệ quốc công, như con mèo nhỏ khiến người ta yêu thương.

“Soạt!”Một âm thanh vang lên từ trong một góc nhỏ.

“Ai!”Vệ quốc công đứng phắt dậy, nhanh chóng đi về phía trong góc nơi âm thanh kia phát ra.

Nhị phu nhân lập tức muốn kéo lại, chắn trước mặt người ở sau tấm bình phong, lo lắng nói: “Lão gia, sao vậy?”

Bà ta đương nhiên không thể nói, lão gia không nên đi, đi không an toàn, đi theo Vệ quốc công mấy năm nay, thật ra bà ta vẫn hiểu rõ.

Người nọ thấy Vệ quốc công đi tới, lập tức bước lên cái ghế nhỏ bên cạnh, sau đó phóng người nhảy lên, lao ra ngoài cửa sổ.

Như Ý ở trong phòng lẳng lặng nhìn ra ngoài, sau đó mắt thấy người nọ từ trong sân nhỏ của Nhị phu nhân bay ra ngoài, lao về hướng bên này.

Như Ý nhìn người đi theo người nọ, gương mặt vô cùng bình thản, cô muốn xem xem người này có thể trốn thoát khỏi sự truy đuổi này hay không.,

Lập tức, toàn phủ trở nên sáng rực, Vệ quốc công cũng không tự mình ra tay, ông ta chỉ cần nhìn, sau đó đợi cấp dưới mình mang người về.

Người nọ hiển nhiên cũng có chút võ công, nhưng có điều một người khó chống lại bốn tay, rất nhanh đã thua cuộc.

“A”một tiếng, trận đuổi bắt này kết thúc, cũng bắt đầu vẽ nên bi kịch của tính mạng người này.

Nhị phu nhân rất nhanh đã ăn mặc chỉnh tề đi đến chỗ đám người.

“Lão gia, người này...” Nhị phu nhân vờ như hơi sợ hãi mà ôm trong lồng ngực Vệ quốc công, Vệ quốc công cũng rất hài lòng với sự thân mật của Nhị phu nhân.

“Không sao, người này dám chạy đến Vệ phủ làm bậy, không sao!” Vệ quốc công lập tức như thay đổi thành một người khác, dịu dàng với Nhị phu nhân.

Như Ý đứng trong đám đông nhìn có hơi giật mình, hoặc là Vệ quốc công che giấu quá tốt, hoặc người ông ta yêu thật sự là Nhị phu nhân.

Chỉ là Như Ý vẫn đủ khéo léo để phát hiện Nhị phu nhân trao đổi ánh mắt với người kia.

Như Ý không để bà ta toại nguyện, đợi lát nữa cô muốn hắn ta và Nhị phu nhân đều phải kinh sợ.

“Nói, ngươi đến Vệ phủ làm gì?” Vệ quốc công nhìn người bị đè trên mặt đất, giận dữ hỏi.

Người nọ vậy mà lại rất kín miệng, hoặc là có nghĩa khí. Nhưng Như Ý lại không nghĩ vậy, cô thấy Nhị phu nhân làm một động tác cắt cổ, hơn nữa trong tay còn lộ ra một vật gì đó, người nọ lập tức thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu cắn răng.

Như Ý cuối cùng cũng cảm thấy mình có lý do để chơi rồi.

“Ngươi mạnh miệng phải không, muốn thử cảm giác trong lao ngục của Vệ phủ ư?” Vệ quốc công tàn nhẫn, trong mắt hiện vẻ độc ác, nháy mắt với bên cạnh, sai bảo cấp dưới đưa người xuống.

Nhị phu nhân nhìn người được đưa xuống, lại thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là Như Ý sao có thể để bà ta toại nguyện.

“Lão gia nô tì có thể xem thử được không?” Như Ý đẩy đám đông ra, trong vẻ lạnh nhạt có sự tươi tắn thoát tục, như một đóa hoa sen không dính mùi bùn.

Vệ quốc công kinh ngạc, thấy người nói là Như Ý, sắc mặt lại dịu đi, xem ra ông ta đã tin tưởng Như Ý: “Như Ý có cách gì hay?” Tuy Vệ quốc công tin tưởng, nhưng cũng tò mò, làm sao để người nọ có thể mở miệng, hơn nữa rõ ràng người nọ đã quyết định cắn răng không nói.

Như Ý chỉ hờ hững cúi người hành lễ: “Nô tì sẽ cố gắng hết sức! Kính xin lão gia đuổi hết người xung quanh đi.”

Như Ý không phải người ngu, nhiều người như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến mình, chỉ là trước đó cô phải đùa giỡn một chút mới được.

Nhị phu nhân thấy Như Ý xuất hiện, sắc mặt hơi khó coi. Tuy bà ta không biết Như Ý làm gì, nhưng lại biết cô vừa bước ra, kế hoạch của mình nhất định sẽ không dễ thực hiện.

Như Ý cảm nhận được ánh mắt của Nhị phu nhân, quay đầu bình tĩnh liếc nhìn Nhị phu nhân, cũng đủ khiến trong lòng Nhị phu nhân kinh sợ.

Vệ quốc công không nói gì thêm, chỉ giải tán người đi. Thật ra chỉ là một ánh mắt, một câu nói mà thôi, cũng đủ khiến bọn a hoàn chạy thục mạng rời đi. Bọn họ vô cùng sợ Vệ quốc công, tuy thường ngày ông ta mặc kệ chuyện trong phủ, nhưng dù sao cũng là chủ nhà, ông ánh mắt của ông ta, có thể quyết định sống chết của mình.

Trong phòng, Như Ý nhìn người nọ đang bị trói trên ghế, đi lòng vòng xung quanh hắn ta.

Người nọ bị Như Ý nhìn như vậy, dáng vẻ hơi chột dạ, còn hơi sợ hãi, cũng không biết Như Ý muốn làm gì.

Như Ý lại không nói gì, chỉ nhìn người nọ. Cô trước tiên để hắn ta khó chịu, sau đó yên lặng làm hắn ta sụp đổ trong lòng, như vậy bước tiếp theo sẽ dễ thực hiện hơn.

Nhị phu nhân vốn muốn biết rốt cuộc Như Ý làm như thế nào, nhưng sợ Như Ý không đồng ý, nên lắc lắc Vệ quốc công muốn xem. Chỉ là Như Ý không phải kẻ ngu, nếu một mình mình làm, như vậy sẽ không tránh khỏi bị Nhị phu nhân nói mình động tay động chân, vậy thì phương pháp mà cô muốn để bọn họ nhìn thấy sẽ không đạt được hiệu quả như ban đầu.

Như Ý nhìn cơ thể người kia đã hơi run rẩy, biết mục đích của mình đã đạt được.

Như Ý vừa đi qua đi lại vừa nghiêm túc nhìn người nọ, có chút thương tiếc nói: “Ngươi nói xem, nếu người thân ngươi, người yêu ngươi biết được tình hình của ngươi hiện giờ, sẽ có cảm giác ra sao, hoặc bởi vì bọn họ mà ngươi mới gặp phải tình cảnh hiện giờ, vậy ngươi phải làm sao đây, đôi khi con người phải có suy nghĩ của riêng mình...”

Như Ý nói xong từng chữ một, ánh mắt mang theo vẻ thâm sâu, khiến người nhìn có cảm giác như bước vào trạng thái mơ màng, đây chính là ảo thuật. Tuy trí nhớ cô vẫn chưa hồi phục, công lực cũng chỉ có một phần, nhưng đã có bước đầu, giờ phút này chính là lúc đầu óc hắn ta yếu ớt nhất, là lúc tốt nhất để tấn công.

“Tại sao ngươi lại xuất hiện trong phòng Nhị phu nhân?” Như Ý muốn dụ dỗ người này từ từ nói ra vài chuyện, sau đó để Nhị phu nhân không chịu nổi, nhưng lại không đâm thẳng.

“Ta đi trộm đồ!” Như Ý quả nhiên không đoán sai, lá thư lần trước, mặc dù cô không hiểu, nhưng vẫn biết ít mánh khóe, xem ra thân phận Nhị phu nhân cũng không đơn giản là như vậy...

Nhị phu nhân nghe xong, trong lòng hoảng hốt, hơi kích động muốn đứng dậy, lại bởi vì Vệ quốc công còn ở bên cạnh mà không dám manh động.

“Vậy ngươi trộm đồ để làm gì?” Như Ý bỏ qua vấn đề đồ vật đó là gì, trực tiếp hỏi vấn đề này, chính là để Vệ quốc công nảy sinh nghi ngờ, sau đó từ từ điều tra, như vậy sự thật sẽ từng bước một được phơi bày ra trước ánh sáng.

Người nọ giống như hoàn toàn bị Như Ý mê hoặc đầu óc, ngoan ngoãn trả lời:”Đưa cho chủ nhân!”

Như Ý rất hài lòng, chủ nhân ư? Người bí ẩn kia là ai? Là cùng một người với người trong miệng bọn họ ư?

“Chủ nhân của ngươi là ai?” Như Ý tàn nhẫn hỏi một câu, lập tức khiến người nọ bừng tỉnh. Cô hoàn toàn cố ý, cô nhìn thấy ánh mắt Vệ quốc công hoàn toàn không giống lúc bình thường.

“Ta, ta không biết gì cả!” Ánh mắt người nọ đã tỉnh táo mà nhìn Như Ý, bị ánh mắt lạnh như băng của Như Ý dọa sợ.

Như Ý cũng không hỏi nữa, xoay người hành lễ với Vệ quốc công và Nhị phu nhân: “Nô tì đã cố hết sức, chỉ hỏi được đến đây!”

Như Ý vừa nói vừa nhìn Nhị phu nhân, chạm phải ánh mắt tức giận của Nhị phu nhân, Như Ý như không có gì mà rời đi. Cô rốt cuộc cũng có cảm giác sung sướng khi được báo thù, trong lòng liền nhớ tới dáng vẻ chết không nhắm mắt của Tiểu Thúy.

Như Ý rốt cuộc cảm giác mình hơi hả giận. Qua đêm nay, Vệ quốc công sẽ lại nhìn mình bằng con mắt khác, cô thậm chí có thể nhìn ra vẻ khen ngợi trong ánh mắt kia, sự nghi ngờ đã biến mất gần như không còn, cô biết mình rất nhanh sẽ biết được bí mật bên trong Vệ phủ.

Tối nay cô rốt cuộc cũng có thể ngủ một giấc thật ngon.

Vào lúc cô nhắm mắt, trên nóc nhà có một người, ánh mắt mang vẻ dịu dàng, còn có sự thương yêu mà nhìn chằm chằm Như Ý, chỉ là Như Ý hoàn toàn không biết.

Đại phu nhân được người mặc đồ đen ôm đi, rất nhanh đã trở về phủ. Dựa theo yêu cầu của Như Ý, tìm được mấy loại thảo dược dán lên, vậy mà cảm nhận được một loại cảm giác như thấm vào ruột gan, sự đau đớn và uể oải cũng chậm rãi biến mất gần như không còn.

“Ngữ Yên, sao rồi?” Người mặc đồ đen giọng nói cứng nhắc, nhưng vẻ lo lắng và quan tâm vẫn rất rõ ràng.

Đại phu nhân cũng là lần đầu nghe người mặc đồ đen gọi tên mình, thậm chí có chút cảm động, tính ra hắn cũng coi như đi theo bà hơn mười năm rồi, giữa hai người cho dù không nói nhiều với nhau, nhưng sớm chiều ở chung, có rất nhiều thứ cũng đã xảy ra.