Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 300: Làm lớn một trận




“Đi vào!” Như Ý nhỏ giọng nói với Hàn ở bên cạnh, vừa định theo tường đi vào, cũng không ngờ có người xuất hiện khiến cho ba người đều cả kinh.

“Này, nhanh chóng mang mấy thứ này đến phòng đúc!”

Một giọng nói đột nhiên chen vào, ba người lập tức nghiêng người, phi thân đến một chỗ cao để trốn.

Nhìn người đang bận rộn phía dưới, lúc nãy ba người thật sự có chút hữu kinh vô hiểm, lúc này trái tim mới dần dần bình tĩnh lại.

Nhìn thấy người đã nâng đồ đi mất, lúc này Như Ý mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhón chân nhảy vọt về phía trước, rốt cục tìm được gian phòng Vệ quốc công đang ở.

“Các ngươi cầm lệnh bài này đi, như vậy chuyện cũng dễ dàng hơn, chỉ cần dính một chút quan hệ với Trác công tử, vậy cũng không phải dễ mà làm!” Vệ quốc công từ trong ngực lấy ra một lệnh bài, đồ án phía trên khiến ánh mắt Như Ý rõ ràng sáng ngời, đúng là đi mòn gót giày tìm không ra, không tốn sức lại tìm thấy mà.

Quay đầu nhìn Người câm, Như Ý cảm thấy ánh mắt bọn họ có chút quái dị, nhưng lần trước Như Ý nghe Hàn giải thích có thể biết được lệnh bài này có lai lịch không nhỏ, Trác công tử này là ai? Nghe Vệ quốc công nói như vậy, Như Ý có chút tò mò với cái người Trác công tử đang bí mật ẩn thân trong tối, người có thể khiến cho Vệ quốc công nói đến mức trịnh trọng như vậy, vậy nhất định cũng không phải người tầm thường.

“Ai!” Vệ quốc công đột nhiên cảnh giác, ánh mắt nhìn bốn phía, cơ thể không động, sắc mặt ngoại trừ tăng thêm mấy phần nghiêm túc, cũng không có biểu tình gì khác.

Như Ý và Người câm bọn họ đều cảnh giác, chẳng lẽ bị phát hiện, nghĩ đến tình huống có thể xuất hiện, bọn họ ngưng tụ nội lực, chuẩn bị làm lớn một trận.

Trong lúc đó Vệ quốc công nhảy người lên, bay thẳng đến phía đối diện chỗ mấy người Như Ý, động tác nhanh mà ngoan tuyệt.

Ngay khi mấy người Như Ý còn đang căng cứng cơ thể, chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, Vệ quốc công đã dây dưa với một người mặc đồ đen.

Trong lúc hai người chiến đấu đều xem như cao thủ trong cao thủ, lúc so chiêu, ngay cả Như Ý ở trạng thái tốt nhất cũng cảm thấy bên người có gió gào thét qua, chiêu thức trí mạng, người mặc đồ đen như thế, Vệ quốc công cũng không thua kém.

Một trận gió lướt qua, Vệ quốc công thừa dịp người mặc đồ đen kia lắc mình tránh né, cư nhiên đánh vào một chỗ khác.

Như Ý cũng nhướn mày, cô cũng thấy được góc áo ẩn ẩn lộ ra.

Người mặc đồ đen vừa thấy Vệ quốc công lại ra một hư chiêu, trực tiếp hướng về phía đồng bọn của mình, chân mày rối rắm, nhanh chóng lấy một cây roi dài từ bên hông quật đến chỗ Vệ quốc công.

Vệ quốc công cũng không ngờ người mặc đồ đen còn có binh khí như vậy, nghiêng người tránh thoát cây roi đang bay tới, nhưng ông càng thêm xác định thân phận của người trước mặt không bình thường.

Từ trên tay Vệ quốc công bay ra một thứ gì đó, trực tiếp đánh về phía miệng con rồng phía dưới, chỉ nghe một thanh âm bén nhọn từ chỗ đó truyền đến, ngay sau đó xuất hiện mấy nam tử cứng ngắc, nhanh chóng vây quanh người mặc đồ đen.

Người mặc đồ đen kia vừa thấy người tới, ánh mắt lạnh lẽo, tay nắm cây roi cũng căng thẳng, mỗi chiêu thức đều ngoan độc, không chứa một tia tình cảm.

Nhưng cho dù người nhiều như vậy, người mặc đồ đen kia cũng không quên ngăn cản trước chỗ kia, không để cho đối phương xâm nhập nửa bước.

Như Ý nhìn thấy sự liều lĩnh của nam tử kia, cư nhiên tâm sinh một loại kính nể, từ tận đáy lòng tán thưởng sự trung thành của hắn.

Vệ quốc công nhìn người mặc đồ đen kia liều mạng, thủ hạ của mình lại không thể tiến nửa bước vào chỗ giấu người kia, trong lòng tức giận, tự mình ra trận.

“Ta xem ngươi có thể bảo vệ cô ta đến khi nào!” Ánh mắt Vệ quốc công liếc về vị trí giấu người kia, cơ thể lập tức sẽ chạm đến vị trí của người nọ.

Như Ý không biết đưa ra quyết định từ đâu, huých người bên cạnh một chút, một mình cô bay ra ngoài, không có nửa điểm chần chờ.

Vệ quốc công thật không ngờ trong đây còn ẩn nấp mấy người khác, ngay khi nhìn thấy nữ tử áo trắng che mặt xuất hiện, ánh mắt còn dại ra trong giây lát.

Lợi dụng khoảng thời gian trống này, Như Ý lấy đồ trong ngực ra rồi ném lên giữa không trung, đồ vậy kia vừa bay lên đã hóa thành một trận khói, khiến tầm mắt mọi người trở nên mơ hồ.

“Khụ khụ khụ...” Vệ quốc công không ngừng vẩy ống tay áo, rốt cục đẩy lớp khói kia ra, lúc này mới phát hiện người vừa còn đây, sớm đã biến mất không thấy đâu.

“Đuổi theo cho ta!” Đối với thiết kế của căn phòng này, ông có nắm chắc, người bình thường căn bản không có cách nào có thể phán đoán phương hướng, vị trí của bản thân, muốn đi, cũng không dễ dàng như vậy.

Nhưng Như Ý lại khác, việc phán đoán phương hướng giống như đã từng được huấn luyện chuyên môn qua, cô biết dựa vào cái gì để tìm được đường trở về, lần này cô chẳng qua chỉ dùng một loại dược liệu có hương vị đặc thù, hơn nữa cần cùng với một loại khí tức trên người cô mới có thể ngửi được, đây cũng là cách tốt nhất để cô phán đoán phương hương thông qua khí tức đặc thù.

Nghe tiếng bước chân đằng sau, Như Ý vận khí, kéo người bên cạnh bay nhanh về phía trước.

Người câm Băng và Hàn cũng vô cùng cơ trí mà đuổi kịp bước chân của Như Ý, bây giờ bọn họ đã càng ngày càng tín nhiệm Như Ý, thậm chí cũng hoàn toàn tin tưởng phán đoán của cô, không có một chút hoài nghi.

Nhìn thấy những chuyện, thanh âm, còn có hành động ở phía sau cách bọn họ càng ngày càng xa.

Sau khi đi ra khỏi núi giả, Như Ý lại nín thở, đưa mọi người bay đến phía sau núi.

Cái người mặc đồ đen kia cư nhiên có sức phán đoán chuẩn xác như vậy, cũng không biết tại sao đã đi theo phía sau Như Ý.

Ngay lúc Như Ý ra khỏi cửa động, ngửi thấy được một mùi hương vô cùng đặc thù trên người người nọ, Như Ý liền biết là ai, trong lòng cả kinh, cô sớm nên nghĩ đến là Đại phu nhân, nhưng điều khiến cho cô nghi hoặc duy nhất chính là dựa theo bước chân bình thường của Đại phu nhân, căn bản không có nửa điểm võ công, nhưng lúc nãy vừa nhìn bước chân Đại phu nhân đi theo người mặc đồ đen kia đi vào thì biết được là người biết võ.

Ngược lại có chút nghi hoặc, nếu Đại phu nhân có võ công, tại sao người mặc đồ đen lại bảo vệ bà ấy đến mức này.

Như Ý mặc kệ những thứ này trước, bây giờ cần đem người đưa đến nơi an toàn.

“Được rồi, đưa ngươi đến chỗ này, ngươi có lẽ an toàn rồi!” Như Ý buông cái người mình vừa lôi kéo, che dấu giọng nói ban đầu của mình, dùng giọng giả nói với Đại phu nhân.

Vốn định xoay người rời đi, nhưng chờ nửa ngày Như Ý cũng không nghe thấy bất kỳ phản ứng gì của Đại phu nhân, dựa vào sự hiểu biết của cô đối với Đại phu nhân, Như Ý biết Đại phu nhân tối thiểu sẽ nói lời cảm ơn, nhưng hôm nay lại không có chút phản ứng nào.

Như Ý quay đầu nhìn về phía Đại phu nhân, lúc này mới phát hiện sắc mặt Đại phu nhân có chút khác lạ, trắng bệch còn chảy ra rất nhiều mồ hôi.

Ánh mắt Như Ý chợt lóe, ánh mắt rơi trên sườn lưng của Đại phu nhân, lại có một miệng vết thương lớn, mà thần sắc Đại phu nhân cũng có chút khác lạ, thậm chí thần trí bắt đầu mơ hồ.

Như Ý thật sự không ngờ Đại phu nhân lại bị thương.

Nhanh chóng tiến đến, không ngờ cái người mặc đồ đen kia lại bật người bay đến, cây roi kia nháy mắt tựa như một đạo ánh sáng nhanh chóng bay tới.

Như Ý nghe được tiếng roi chuẩn bị bay về phía mình, cô bay lên không trung né tránh một roi kia, nhưng người mặc đồ đen cũng không muốn bỏ qua như vậy, ngay sau đó lại một roi khác sắp bay đến.

“Nếu ngươi muốn bà ta chết, thì ngươi tiếp tục!” Như Ý thật sự chịu không nổi cái sự trung thành quá mức đến mức không quan tâm của người này, thậm chí không hỏi rõ ràng đã trực tiếp đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy.

Người nọ vừa nghe Như Ý như vậy nói, phỏng chừng cũng chú ý đến vết thương sau lưng của Đại phu nhân, cây roi đang ra chiêu nửa đường rút về, nhưng bởi vì lực độ không nhỏ, lúc rút về, cây roi kia co rúm trong tay hắn một chút mới ngừng lại được, cả người hắn cũng bị đẩy lùi xa về phía sau.

“Ngươi có thể cứu bà ấy!” Người mặc đồ đen lâu như vậy, rốt cục mới phun ra mấy từ.

Như Ý có chút bất đắc dĩ nhìn người mặc đồ đen lạnh lùng kia, xoay người nhanh chóng ra tay chữa trị cho Đại phu nhân, động tác sạch sẽ lưu loát, nhưng hiện tại cô vẫn chỉ có thể xử lý đơn giản, dù sao dược liệu cần thiết ở đây cũng không có đủ.

Cuối cùng sau khi Như Ý tốn một chút thời gian, ánh mắt Đại phu nhân bắt đầu có chút thần trí, nhưng vẫn có chút suy yếu, người mặc đồ đen kia rất trung thành đỡ lấy Đại phu nhân, trong mắt tràn đầy lo lắng.

“Là ngươi đã cứu ta?” Đại phu nhân cảm kích nhìn Như Ý, nhưng bởi vì Như Ý dùng khăn che mặt, bà không khỏi nghi ngờ là người mà mình quen biết.

Như Ý cũng không nói gì, chỉ nhìn Người câm bên cạnh, tùy ý nói: “Lát nữa đi tìm giấy viết phương thuốc!” Như Ý không phải đồ ngốc, cô đương nhiên không thể làm lộ chữ viết của mình, cho dù che dấu như thế nào, bắt chước cũng vẫn sẽ có thể xuất hiện dấu vết để lại, Như Ý cũng không muốn xuất hiện những sai sót này.

Người mặc đồ đen rất bất mãn việc Như Ý hờ hững với câu hỏi của Đại phu nhân, khuôn mặt lạnh như băng rốt cục có thêm chút cảm xúc dao động: “Trả lời!”

Như Ý không thể không bội phục cái người tích chữ như vàng này, có chút oán hận xoay người, nhưng ngay tại lúc xoay người, cũng lộ ra thần sắc bình thản không cảm xúc, huống hồ cô che mặt, đối phương cũng không nhìn ra thần sắc của cô: “Là ta cứu, như thế nào? Muốn cảm ơn ta, vậy đưa một chút quà cảm ơn đi!” Như Ý cao ngạo liếc nhìn người mặc đồ đen, khinh thường nói.

Người mặc đồ đen vừa nghe thấy lời nói của Như Ý, có chút xúc động muốn đứng lên, nhưng vẫn bị bàn tay vô lực của Đại phu nhân ngăn lại.

“Cô nương muốn ta cảm ơn bằng cái gì, cái ta có, sẽ cố gắng thỏa mãn!” Đại phu nhân suy yếu nói, cũng không quên phép lịch sự nên có.

Như Ý nghe Đại phu nhân trả lời như vậy, đột nhiên một ý niệm nhảy lên trong đầu, mỉm cười nhướn mày nhìn Đại phu nhân: “Ngươi thật sự có thể làm được?” Như Ý cố ý nói rất tùy ý, như là không tin lời nói của Đại phu nhân, thật ra chỉ vì kích thích Đại phu nhân.

Quả nhiên, trên mặt Đại phu nhân xuất hiện một tia u sầu, nhìn Như Ý vô cùng kiên định: “Nếu ta nói ra, đương nhiên là như vậy, cô nương có thể nói ra thử xem!”

Như Ý vừa lòng với câu nói của Đại phu nhân, tự nhiên cũng không bỏ lỡ cơ hội: “Ngươi đã nói như vậy, ta cũng không khách khí, ta thực sự có một thứ đồ muốn Đại phu nhân đưa cho ta xem thử!” Nhướn mày, rất nghiêm túc nhìn Đại phu nhân.

“Thứ đồ gì?” Đại phu nhân ngẫm lại dường như mình không có thứ đồ gì khiến cô nương này coi trong mới phải.

Như Ý bình tĩnh: “Cũng chính là thứ đồ lần trước quản gia đã đoạt đi từ Như Ý!” Như Ý nói có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, tiến sát người đến, cũng dễ dàng thấy được cơ thể Đại phu nhân run lên, xem ra trong đó quả nhiên có manh mối.

“Ngươi muốn thứ đó làm gì?” Đại phu nhân thậm chí có chút hoài nghi người trước mặt này là Như Ý, nhưng theo sự hiểu biết ngày thường của bà, mặc dù Như Ý thông minh, cũng không có bản lĩnh như vậy.

“Ngươi lấy làm cái gì, thì ta lấy làm cái đó!” Như Ý khí phách cười, khác hoàn toàn với mình lúc bình thường, cô muốn để cho Đại phu nhân sinh ra ảo giác, không thể tương tự với mình lúc bình thường, ngay cả khí chất cũng không được.

Nhìn người trước mặt cười đến mức bừa bãi như vậy, Đại phu nhân nghe thanh âm này, tự nhiên hoàn toàn phủ định phán đoán vừa nãy của mình, có chút khó hiểu nhìn người trước mặt, mình đã che giấu như vậy, người này sao lại biết được: “Cô nương, cái này... Ngươi không phải làm khó ta sao? Thứ đồ kia của Tiểu Thúy, tự nhiên là muốn lưu lại làm kỷ niệm, dù sao vẫn là nha đầu theo ta biết bao nhiêu năm, ta đau lòng, nhưng cũng là không đành lòng!” Đại phu nhân nhân từ nói.