Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 200: Quan hệ vi diệu




Khi Thái hậu đang do dự không quyết, một ma ma lên tiếng: “Thái hậu! Thái hậu! Trác Vương phi này trời sinh tính cách giảo hoạt, miệng lưỡi lanh lợi, Thái hậu ngàn vạn lần không được bị ả lừa!”

Một ma ma khác cũng kích vào: “Đúng! Đúng thế! Thái hậu! Nàng ta quá giảo hoạt! Nàng ta nhất định là có âm mưu gì đó, muốn lừa Thái hậu! Bây giờ nàng ta muốn Thái hậu tha cho nên mới nói như vậy, đợi khi nàng ta rời khỏi Thục Ninh cung, sợ rằng sẽ quay lại đối phó với Thái hậu người!”

Mấy lời của mấy ma ma, vừa hay cũng là sự lo lắng trong lòng Thái hậu.

Thái hậu bỗng nhiên ánh mắt trở nên kiên quyết, tức giận nhìn Như Ý: “Trác Vương phi! Xin lỗi! Ngươi xác thực là một nhân tài! Bất luận dung mạo, trí thông minh, cách nói chuyện, tâm tư... bất cứ phương diện nào, ai gia đều phải thừa nhận, ai gia trước nay chưa từng thấy nữ tử đặc biệt như ngươi! Nhưng, ngươi quá xuất sắc! Ngươi khiến người khác nhìn không thấu! Những gì ngươi nói, cho dù nói có đạo lý hơn, đáng tin hơn, ai gia cũng không dám tin tưởng ngươi! Cho nên...”

Trên mặt Như Ý lóe lên tia lạnh lẽo: “Cho nên Thái hậu cuối cùng quyết định muốn giết ta có phải không?”

Thái hậu nhả ra một chữ: “Đúng.”

Như Ý nói: “Thái hậu, người cần biết ta bây giờ đang mang long thai! Người muốn giết ta, không sợ Hoàng thượng trách phạt sao? Lẽ nào người thật sự cho rằng người là Thái hậu, quyền lực còn lớn hơn Hoàng đế hay sao?”

“Hừ! Trong hậu cung, Hoàng thượng cũng không làm gì được ai gia!”

“Nếu như Thái hậu thật sự ở hậu cung làm mưa làm gió, mắt thấy tai nghe, chắc biết võ công của Hoàng thượng đã đột phá cảnh giới thứ chín, trở thành cao thủ cấp tông sư trẻ nhất trong lịch sử chứ!”

Thái hậu hơi sững người: “Cái gì? Ngươi... Ngươi nói cái gì?”

Như Ý nói: “Thái hậu đặt nhiều tai mắt bên Hoàng thượng như vậy chắc phải sớm biết rồi chứ! Tại sao Thái hậu không có nghe nói sao? Võ công của Hoàng thượng, đã đạt tới đẳng cấp tông sư! Đây đã là một bí mất công khai rồi! Nếu không, Thái hậu tưởng rằng Hoàng thượng sao có thể bắt được mấy trăm người của Trác Vương phủ chứ?”

Sắc mặt của Thái hậu đã thay đổi trở lên rất khó coi...

“Ngươi...”

“Lời ngươi nói, toàn bộ đều là sự thật?”

Thái hậu đối với võ công của bạo quân cực kỳ kiêng dè.

Như Ý gật gật đầu, nói: “Thái hậu biết loại chuyện này thần thiếp có nói dối cũng không giấu được lâu, thần thiếp có thể nói dối được nữa?”

Sắc mặt của Thái hậu, rơi vào trầm tư...

Như Ý lưc này, cũng không biết trong lòng của Thái hậu nghĩ gì nữa.

Chuyện võ công của bạo quân đạt tới đẳng cấp tông sư, hình như có ảnh hưởng rất lớn đối với Thái hậu!

Như Ý biết, giữa Thái hậu và bạo quân, nhiều năm nay luôn duy trì một loại quan hệ rất vi diệu...

Người ngoài không thể hiểu mối quan hệ cân bằng vi diệu này...

Nhưng mà...

Rất hiển nhiên, bây giờ loại cân bằng này đã bị phá vỡ rồi.

Thái hậu nghe thấy bạo quân trở thành cao thủ cấp bậc tông sư, sắc mặt lập tức tái đi!

“Người đâu!”

“Người đâu mau đến!”

“Lập tức thu dọn mấy đồ trang sức lại!”

“Từ mật đạo thoát ra!”

“Rời khỏi Hoàng cung trong đêm.”

“Lý ma ma, ngươi đi gọi người thu dọn đi!”

“Trương ma ma, ngươi phụ trách phóng hỏa! Chờ chúng ta toàn bộ tiến vào mật đạo, một mồi lửa đốt Thục Ninh cung đi!”

Thái hậu vội vàng hạ một loạt mệnh lệnh!

Lúc này, đến lượt sắc mặt của Như Ý tái đi!

Thái hậu...

Lão bà này, vậy mà dùng chiêu này?

Từ mật đạo thoát ra?

Thì ra bà ta sớm đã đào một mật đạo thông ra bên ngoài...

Như thế này có thể tùy ý ra vào Hoàng cung, mà không bị người khác hoài nghi!

Bà ta là Thái hậu, có phượng ấn trên tay!

Muốn ra vào Hoàng cung, không có ai dám ngăn cản nha!

Nhưng, tại sao bà ta cần đào địa đạo?

Muốn đào một địa đào từ Hoàng cung thông ra bên ngoài, hơn nữa không bị người khác phát hiện, chuyện này quả thực không đơn giản chút nào!

Thái hậu thế nào làm được?

Hơn nữa, bà ta tại sao cần phí tâm sức đi đào một địa đạo?

Trực tiếp cầm phượng ấn đường hoàng xuất cung không phải càng tốt hơn sao?

Cảm giác nhạy bén của một đặc công đã nói cho Như Ý biết, lão bà này, nhất định còn ấn giấu bí mật khác nữa...

Một mật đạo này, không đơn giản chỉ dùng để chạy trốn!

Càng khiến Như Ý kinh ngạc!

Thái hậu rất rõ ràng, hoạt động trong cung mấy mươi năm, từ một tú nữ dung mạo xấu xí tiến cung năm xưa, leo đến địa vị Thái hậu như hôm nay!

Trải qua mấy mươi năm tranh đấu!

Càng trải qua biết bao khổ sở!

Sợ rằng không có bất kỳ ai biết bà ấy đã bỏ ra bao nhiêu mới có địa vị như ngày hôm nay!

Như Ý ở trong cung chưa đến ba tháng, đã thấy khó khăn trùng trùng rồi...

Nếu như ở mấy mươi năm...

Sợ rằng đến cô cũng phiền muốn tự sát luôn!

Bà Thái hậu này...

Quá kỳ lạ!

Chỉ nghe thấy võ công của bạo quân, thì muốn từ bỏ tất cả những gì mấy mươi năm có được, mà chạy trốn sao?

Còn muốn phóng hỏa đốt Hoàng cung?

Điều này cũng quá chấn kinh rồi!

Hai vấn đề này, quả thực khiến Như Ý rất phiền muộn!

Bí mật của Thái hậu...

Như Ý biết, bản thân càng lúc càng gần bí mật rồi...

Hơn nữa, cô có một loại trực giác, Thái hậu trăm phương ngàn kế muốn giấu bí mật, nhất định cùng thần hạp thứ hai có quan hệ cực kỳ mật thiết...

Như ý nghĩ thầm trong lòng: “Bây giờ Thái hậu muốn trốn đi, nếu có thể nghĩ ra cách để lão bà này dẫn theo mình cùng đi thì càng tốt! Chỉ có cùng bà ta trốn đi, mới có thể thâm nhập hang cọp, thăm dò bí mật liên quan đến thần hạp thứ hai!”

Ma ma bên cạnh Thái hậu, hiển nhiên đều là tâm phúc hầu hạ bà ta bao nhiêu năm!

Đến thời khắc mấu chốt, toàn bộ nghe theo mệnh lệnh của Thái hậu.

Lý ma ma trực tiếp sắp xếp chuyện đào thoát của các thân tín...

Còn Trương ma ma, nhìn Như Ý, hỏi: “Thái hậu! Nữ nhân này làm sao đây?”

Thái hậu lạnh lùng nói: “Tình hình có biến! Mau chóng sơ tán! Không thể thêm chuyện được nữa, giữ lại mạng nàng ta là một tai họa! Giết đi!”

Trương ma ma nói: “Tuân lệnh! Thái hậu!”

Cô chợt nhớ tới Ám Tinh vừa nãy bị nhốt trong mật thất, hỏi: “Thái hậu, vậy... Ám Tinh thì phải làm sao?”

Thái hậu nghĩ nghĩ: “Cứ để ả ở lại mật thất đi! Chôn thân trong biển lửa, đến lúc đó ai gia liền nói là Hoàng đế hạ thủ giết chết Ám Tinh! Ám Băng chắc chắn sẽ vì ả bảo thù!”

Như Ý lại thăm dò ra một tình báo!

Nữ nhân tên Ám Băng, đối với Thái hậu mà nói nhất định có tác dụng rất lớn!

Nếu không, Thái hậu hà tất phải lôi kéo, lấy lòng nàng ta như vậy chứ?

Ám Tinh đã từng nói qua, có một ngươi che mặt thần bí đã dạy hai tỷ muội họ võ công.

Ám Tinh bởi vì tiểu còn nhỏ, lại không thích đánh đánh giết giết, cho nên luyện võ không có nghiêm túc.

Dù sao chịu qua vô số đau khổ, Ám Băng biết võ công không đủ thì sẽ bị người khác ức hiếp, biết nắm bắt cơ hội, ngày đêm khổ luyện võ công, hơn nữa tiến bộ thần tốc, còn nhận được phần thưởng của vị sư phụ thần bí kia, thường xuyên cho nàng ta ngân lượng đi mua đồ ăn vặt...

Nếu nói như vậy...

Võ công của Ám Băng, nhất định cao hơn Ám Tinh rất nhiều!

Võ công của Ám Tinh đã rất kinh người, nếu như Ám Băng lợi hại hơn mà nói...

Như Ý âm thầm cười: “Lão bà! Ta nhất định sẽ tặng ngươi một phần đại lễ! Ám Băng? Ha ha!”

Trương ma ma nhận được ý chỉ của Thái hậu, lấy từ trong ngực ra một con dao găm sáng lóa, định đâm về Như Ý!

Như Ý giơ tay nhanh nhẹn, nhẹ nhàng tránh đi!

Thái hậu sắc mặt không vui: “Trác Vương phi! Ngươi tưởng ngươi còn có thể trốn được sao?”

Nói xong, bà ta hóa chưởng thành trảo, dùng tốc độ cực nhanh bắt lấy vai của Như Ý.

“A!”

Như Ý ăn đau!

Thái hậu vừa hay cũng bị kiếm của cô làm bị thương.

Thái hậu tuỏng cô nội công mất, không có sự chuẩn bị mới kêu thảm như vậy.

Trương ma ma nhìn xuất một tay liền chế phục Như Ý, nói: “Thái hậu thần công, nô tỳ bội phục!”

Thái hậu nạt: “Còn đần người cái gì? Mau động thủ? Lẽ nào ngươi còn muốn ai gia tự mình động thủ hay sao?”

Trương ma ma nói: “Dạ! Thái hậu!”

Nói xong, dao găm trong tay, lại đâm về phía cô!

Như Ý thấy dao găm sắc bén đang lao về phía mình.

Mà vai bị Thái hậu dùng nội lực tác động, căn bản không thể động đậy...

Mắt nhìn thấy...

Tưởng sẽ chết dưới lưỡi dao kia.

Thân thể sẽ bị xuyên thủng một lỗ...

Như Ý đột nhiên lanh trí nói: “Thái hậu! Người giết ta như vậy không phải quá lãng phí sao? Nếu như giữ mạng của ta, nếu như Hoàng thượng có đuổi tới người còn có thể lấy ta làm con tin!”

Dao găm sắp đến!

Thái hậu lớn giọng quát: “Dừng tay!”

Trương ma ma vội vàng thu dao lại!

Chỉ thiếu một chút nữa thôi, dao găm đã đâm vào cơ thể Như Ý rồi!

Thái hậu nhìn vẻ mặt trấn định của Như Ý, nói: “Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao ngươi thiếu chút nữa sẽ chết, biểu tình sợ hãi một chút cũng không có?”

Như Ý nói: “Nếu như ta sợ, Thái hậu sẽ tha cho ta sao?”

Thái hậu lắc lắc đầu: “Tự nhiên sẽ không!”

Như Ý nói: “Nếu ta sợ hãi mà không giữ được tính mạng, sợ hãi lại có tác dụng gì? Càng là thời khắc nguy hiểm, thì càng phải bình tĩnh để đối mặt, nghĩ cách để giữ được tính mạng của bản thận!”

Thái hậu nói: “Vậy ngươi bây giờ nghĩ ra cách để giữ mạng của bản thân chưa?”

Như Ý cười nhẹ: “Trong lòng của Thái hậu đã quyết định không giết ta, không phải sao?”

Thái hậu nạt: “Người quá thông minh, nhất định sẽ chết rất sớm!”

Như Ý nói: “Thái hậu cũng là một người thông minh!”

Thái hậu tức giận nói: “Ngươi nói cái gì? Ngươi trù ai gia chết sớm?”

Như Ý cười nói: “Thái hậu đã sống lâu như vậy rồi, cho dù bây giờ có chết, cũng không tính là chết sớm! Hà tất phải lo lắng?”

Thái hậu nói: “Ngươi nếu như dám nói linh tinh nữa, ai gia...”

“Thái hậu nếu đã quyết định không giết ta, thì không cần dọa ta nữa được không? Thần thiếp gan bé, sợ quá đi!”

“Hừ! Ngươi nói thêm một câu, ai gia cắt lưỡi của ngươi!”

“Thần thiếp im miệng ngay!”

Như Ý thức thời im miệng!

Cô biết lão bà này tuyệt đối nói được làm được!

Hơn nữa, mục đích của cô đã đạt được!

Thái hậu đã bị cô nói trúng, đem cô làm con tin, tạm thời sẽ không giết cô!

Trong lòng Như Ý thầm vui, biết lần này có thể thuận lợi thoát được.

Cô đã càng lúc càng tiếp cận bí mật phía sau rồi...

Bây giờ, cô chỉ cần ngoan ngoãn im miệng...

Miễn chọc tức lão bà.

Để cô tạm thời thay đổi suy nghĩ!

Thái hậu hình như đã chuẩn bị rất nhiều thời gian!

Việc trốn thoát, vậy mà tiến hành một cách ngay ngắn rõ ràng!

Hình như đã luyện tập rất nhiều lần rồi thì phải...

Tâm phúc và cung nữ thân tín dưới tay bà ta, thu dọn đơn giản một hồi, thời gian chưa đến một nén nhang toàn bộ đã tập trung ở nội đường trong tẩm cung của Thái hậu.

Như Ý nhìn thấy cả già lẫn trẻ, có khoảng hai mươi cung nữ...

Trông lòng âm thầm kinh ngạc, lẽ nào lão bà này ở hậu cung hoành hành không cố kỵ! Thì ra bà ta bí mật bồi dưỡng nhiều tâm phúc cao thủ như vậy!

Những cung nữ này bề ngoài trông thì thấy giống cung nữ bình thường, nhưng mỗi người đều có võ công không thấp, quả thật ẩn giấu quá tốt, ngay cả Như Ý cũng chưa từng phát hiện ra...

Thái hậu điểm vào huyệt đạo của Như Ý, lại kêu người trói hai tay của cô lại, sau đó để Trương ma ma đích thân hộ áp giải.

“Người đâu! Mở giường ra!”

Thái hậu lớn tiếng nói.

Hai cung nữ trẻ tuổi lập tức bước lên, dùng sức đẩy tấm phản bạch ngọc mà Thái hậu bình thường hay ngủ...

Giường phượng bị mở ra!

Phía dưới lộ ra một cửa động hắc ám...

Như Ý điềm nhiên cười nói: “Thái hậu vậy mà để nối vào dưới giường của bản thân, người biết tình hình thì hiểu Thái hậu dùng để chạy trốn, nếu như người không rõ tình hình, còn tưởng Thái hậu...”