Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 199: Quả thật là quái nhân




Như Ý nói: “Không cần khách khí! Việc đơn giản ấy mà! Thái hậu, các người hình như còn có việc cần bàn, ta cáo từ trước vậy! Ngủ ngon!”

Nói xong, cô quay rời rời đi!

“Ngăn nàng ta lại!”

Thái hậu giận dữ nói!

Hai ma ma liền lao đến vây Như Ý lại, ngặn trước mặt Như Ý!

Thái hậu lạnh lùng nói: “Trác Như Ý, ngươi còn thật sự cho rằng dựa vào mấy lời nói linh tinh của mình, thì có thể rời khỏi đây sao?”

Như Ý quay đầu lại khẽ cười: “Thái hậu. Người muốn giữ ta lại ăn đêm sao?”

“Phụt!”

Thái hậu không nhịn được mà bật cười.

Lúc này rồi, nữ nhân này còn có thể nói ra mấy lời bông đùa như vậy sao?

Đây quả thực là một quái nhân!

Thái hậu lùng lùng cười: “Ngươi thật sự không nên sống nữa! Sắp chết đến nơi, vậy mà còn đùa giỡn như vậy!”

Như Ý nói: “Câu này của Thái hậu là có ý gì? Cái gì là sắp chết đến nơi?”

Một ma ma nói: “Câm miệng! Trác Vương phi, ngươi đêm hôm xông vào Thục Ninh cung, ý đồ hành thích Thái hậu, đừng có ở đấy giả điên giả khùng nữa!”

Thái học nói: “Bỏ nàng ta ra! Nàng ta bây giờ không còn võ công, có thể trốn đi đâu chứ?”

“Vâng! Thái hậu!”

Hai ma ma lúc này mới thả Như Ý ra.

Như Ý xoa xoa cánh tay đau nhức, khẽ cười nói: “Thái hậu tối nay thật có nhã hứng nha! Có điều, khí sắc cũng không tệ, ừm, khí sắc thật sự không tệ!”

Thái hậu sắc mặt âm trầm nói: “Ngươi không cần giả điên giả khùng nữa? Nơi này không có người ngoài, ngươi lại dám đêm hôm xông vào Thục Ninh cung, lại không may bị ai gia bắt được, lẽ nào ngươi còn tưởng tối nay ngươi có thể sống rời khỏi Thục Ninh cung sao?”

Sắc mặt của Như Ý khôi phục vẻ nghiêm túc, nói: “Thái hậu... Thần thiếp vạn lần không ngờ, Thái hậu vậy mà muốn phái người đến người thần thiếp, điều này quả thật khiến lòng người rét lạnh! Thần thiếp, thật ra luôn rất tôn trọng Thái hậu nữa chứ!”

Thái hậu cười lạnh: “Lời ngươi nói, ai gia còn tin sao?”

Như Ý nói: “Thái hậu, bất luận ngươi có tin thần thiếp hay không, thần thiếp đối với Thái hậu là một lòng trung thành! Phải biết, thần thiếp mấy ngày nay, không dám chợp mắt nghỉ ngơi, không quản mệt nhọc để nghiên cứu bí dược dưỡng nhan, không phải bởi vì Thái hậu sao?”

Thái hậu nói: “Ngươi tưởng ai gia sẽ tin ngươi nữa sao?”

Như Ý có chút vô lực nói: “Thái hậu, tại sao thần thiếp nói bất kỳ lời nào, Thái hậu người cũng không tin chứ?”

Thái hậu lạnh lùng nói: “Đó là bởi vì ngươi đã lừa ai gia rất nhiều lần rồi, lòng tin của ai gia đối với ngươi sớm đã mất hết!”

Như Ý nói: “Hoặc là Thái hậu từ khi bắt đầu, căn bản đã không có tin tưởng thân thiếp rồi?”

Thái hậu bỗng dưng nói không nên lời.

Một câu này của Như ý, liền nói trúng tử huyệt của bà ta.

Quả thật.

Từ lúc bắt đầu, bởi vì Như Ý đắc tội với bà ta.

Bà ta đã đối với Như Ý nảy sinh ra sát cơ.

Về sau biết Như Ý có cách khiến nữ tử trông trẻ ra, Thái hậu mới muốn lợi dụng Như Ý.

Hơn nữa, trong lòng của bà ta sớm đã quyết định, chỉ cần lợi dụng xong Như Ý, thì liền giết cô đi!

Như Ý dường như nhìn thấy nội tâm của Thái hậu, nói tiếp: “Thái hậu, lần đầu tiên người nhìn thấy thần thiếp, có phải đã muốn giết thần thiếp rồi không?”

Thái hậu cười lạnh nói: “Nếu như ai gia khi đó giết ngươi, bây giờ cũng không có nhiều phiền phức như vậy!”

Như Ý nói: “Thế nhưng lúc đó Thái hậu không cảm thấy thần thiếp là một uy hiếp, hơn nữa, Thái hậu kiêng dè người của Trác Vương phi, muốn giết thần thiếp, rồi lại do dự xem có nên giết thần thiếp hay không! Lúc đó, thần thiếp đối với Thái hậu mà nói, bất quá chỉ là một Phi tử bình thường trong hậu cung, không có bất kỳ uy hiếp nào.”

Thái hậu lạnh lùng đáp: “Vậy ngươi tưởng rằng bây giờ ngươi đối ai gia chính là một uy hiếp rất lớn sao?”

Như Ý nói: “Không thể phủ nhận lời này nha, Thái hậu, người có phải đối với thần thiếp rất kiêng kỵ không.”

Thái hậu trầm lạnh không nói.

Như Ý nói: “Mặc kệ là thần thiếp quá thông minh, đắc tội với Thái hậu, còn bởi vì thần thiếp mang long chủng của Hoàng thượng?”

Thái hậu nói: “Ngươi không cần đoán mò!”

Như Ý nói: “Thần thiếp biết, cho dù ta có đoán đúng! Thái hậu người cũng sẽ không thừa nhận, phải không?”

Thái hậu nói: “Nếu ngươi đã biết, hà tất phải phí lời như vậy?”

Như Ý nói: “Cách đây không lâu Hoàng thượng đến tìm Thái hậu mượn binh bảo hộ thần thiếp.”

Thái hậu nói: “Hoàng thượng nào phải cần đến tìm ai gia mượn binh chứ? Hoàng thượng bất quá chỉ muốn cảnh cáo ai gia, không được khắt khe với ngươi! Mặc dù ai gia chấp chưởng hậu cung, nhưng hậu cung vẫn thuộc về phạm vị quản hạt của Hoàng đế! Hoàng đế, mới là chủ nhân thật sự!”

Như Ý điềm nhiên cười: “Thái hậu nói vậy quá nghiêm trọng rồi. Thật ra, Hoàng thượng chỉ muốn bảo hộ thần thiếp trong thời gian mang thai, ở trong cung không gặp phải bất trắc gì. Mà trong lòng Hoàng thượng, Thái hậu là người có quyền lực lớn nhất, cho nên Hoàng thượng mới tốt bụng ám chỉ cho Thái hậu một chút mà thôi. Kết quả...”

Thái hậu nói: “Kết quả người vạn lần không ngờ đến? Hoàng đế đến cảnh cáo ai gia, nhưng đã gián tiếp nói ra bí mật của ngươi! Thì ra, ngươi bởi vì mang thai mà mất đi nội lực! Nghe nói võ công của ngươi trước đây rất không tồi?”

“Thái hậu quá khen rồi.”

“Cho nên người mới hung hăng càn quấy, nói toác ra, không cùng một thế giới! Bây giờ ngươi võ công mất hết, lại chui đầu vào Thục Ninh cung, tối nay, cho dù thần tiên đến cũng không cứu nổi ngươi!”

Như Ý nói: “Hoàng thượng thì sao?”

Thái hậu hơi giật mình: “Hoàng thượng? Hoàng thượng bất quá chỉ là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch mà thôi. Hắn dựa vào cái gì cứu người từ tay của ai gia chứ?”

Như Ý cười lạnh: “Hoàng thượng đang trên đường đến Thục Ninh cung rồi!”

Thái hậu sắc mặt đại biến, nói: “Ngươi... Ngươi nói cái gì?”

Như Ý cười nói: “Thái hậu không phải nói một chút cũng không sợ Hoàng thượng sao, Thái hậu người không phải một chút cũng không để Hoàng thượng vào mặt sao? Tại sao mới nghe Hoàng thượng sắp đến, sắc mặt lại thay đổi nhanh như vậy?”

Thái hậu tức giận không chịu được nói: “Ngươi! Ngươi con tiện nhận này! Ngươi lại dám chơi khăm ai gia?”

Như Ý nói: “Thái hậu! Nếu người đều đã không tin lời thân thiếp nói, tại sao lần này lại tin vậy? Ài, Thái hậu người thật là một người rất mẫu thuẫn! Lúc thần thiếp nói thật, Thái hậu người một câu cũng không tin! Đến khi thần thiếp nói dối, Thái hậu người lại tin! Đây là tại sao thế?”

Sự tức giận của Thái hậu, sớm đã khiến cái gượng mặt lão hóa của bà ta càng thêm rõ ràng, nết nhăn xuất hiện từng mảng!

“Người đâu! Đem ả yêu nữ hay yêu ngôn hoạt chúng này, kéo ra chém đi! Muốn hành thích ai gia, ai gia có quyền chấp pháp! Cho dù Hoàng thượng muốn tìm ai gia tính nợ, chỉ sợ cũng là một người chết không đối chứng rồi!”

Thái hậu cười lạnh lùng!

Như Ý nói: “Thái hậu! Đừng vui mừng quá sớm! Bí dược dưỡng nhan của thần thiếp còn chưa nghiên cứu xong đâu! Thái hậu bây giờ giết ta, không phải uống phí thành tựu trước đây sao?”

V cười lạnh: “Ngươi không phải sớm đã điều chế ra rồi sao? Hơn nữa còn biến rất đặt hàng trong Hoàng cung! Xem ra, ngươi kiếm không ít tiền? Chờ người chết rồi, phương thuốc dưỡng nhan của ngươi và cả ngân lượng của ngươi, ai gia sẽ không để ngươi lãng phí đâu!”

Như Ý cười phá lê,

Thái hậu nói: “Ngươi cười cái gì?”

Như Ý nói: “Thái hậu! Ngươi cũng quá ngây thơ rồi! Lẽ nào người tưởng ta thật sự nghiên cứu ra bí dược dưỡng nhan rồi?”

Thái hậu nói: “Ngươi không phải đã cùng ngự y nghiên cứu ra rồi sao?”

Như Ý nói: “Đó chỉ là một loại thuốc bình thường mà thôi! Nhưng, muốn có loại bí dược thần kỳ như vậy, thần thiếp còn chưa nghiên cứu ra đâu! Nói rõ hơn thì, phương thuốc thần thiếp đã có, chỉ là, còn chưa mua đủ thảo dược! Nếu Thái hậu cứ muốn giết thần thiếp như vậy, thế thì, Thái hậu mãi mãi đều không có được phương thuốc, cũng mãi mãi không tìm đến các dược liệu trân quý đó!”

Sắc mặt Thái hậu đen lại, cực kỳ bất mãn.

Lời của Như Ý, giống như dọa thôi!

Thế nhưng, mấy lời đó lại đánh thẳng vào lòng bà ta!

Bà ta bây giờ mới động sát tâm với Như Ý chính là vì bà ta nhận định Như Ý đã nghiên cứu ra bí dược dưỡng nhan rồi.

Chỉ là, Như Ý không đưa cho bà ta thôi.

Cho nên, bà ta muốn mượn cơ hội cô mất hết võ công mà ra tay giết Như Ý, còn muốn nhân cơ hội chiếm phương thuốc và ngân lượng của cô!

Bán nhiều đồ mỹ phẩm như vậy, phải có một khoản lợi nhuận khổng lồ!

Cho dù là Thái hậu, cũng thèm nhỏ nhãi!

Nhưng bà ta không ngờ, Như Ý hình như hoàn toàn nhìn thấy suy nghĩ trong lòng của bà ta!

Như Ý nói như vậy, để bà ta càng chắc chắn suy nghĩ ban đầu, bắt đầu do dự!

Như Ý rốt cuộc có nghiên cứu ra bí dược chưa không?

Bà ta bây giờ cũng không chắc chắn!

Có lẽ có!

Có lẽ không có!

Nếu như, nếu như, vạn nhất không có thì sao?

Vậy bà ta không phải mất tất sao?

Bà ta là một nữ nhân, hơn nữa là một nữ nhân già!

Đối với dung nhan của bản thân, bà ta nguyện bỏ ra bất cứ giá nào để có thể trẻ đẹp!

Nếu như bây giờ giết Trác Như Ý!

Vạn nhất thật sự không tìm được phương thuốc mật mà bà ta cần!

Vậy thì phải làm sao?

Trác Như Ý, lẽ nào thật sự không thể giết sao?

Trong lòng của Thái hậu, đã dần trở nên không nắm chắc nữa!

Vừa rồi còn muốn giết, nhưng bây giờ đã bắt đầu mẫu thuẫn và tranh đấu.

Biểu tình bất định của bà ta, hoàn toàn bị Như Ý nhìn thấy, âm thầm ghi nhớ trong lòng...

Như Ý biết lời nói của chính mình, đã đến lão bà này nảy sinh dao động.

Cô tiếp tục nói: “Thái hậu! Thật ra, chỉ cần chờ thêm vài ngày nữa, thần thiếp đã thu được một khoản lớn! Lập tức có thể giúp Thái hậu mua những dược liệu cần thiết! Thái hậu có thể không cần lãng phí bất cứ nhân lực hay tài lực, chỉ cần kiên nhẫn đợi thêm mấy ngày, thì có thể thay đổi trở nên trẻ đẹp!”

Thái hậu nói: “Ngươi... Ngươi đã biết ai gia muốn giết ngươi, ngươi còn giúp ai gia điều chế bí dược dưỡng nhan sao?”

Như Ý nói: “Nếu như Thái hậu tha cho thần thiếp tội chết khi đã xông vào Thục Ninh cung, thần thiếp nhất định sẽ vì Thái hậu tận tâm tận lực điều chế ra bí dược!”

Thái hậu nói: “Ai gia như thế nào mới có thể tin tưởng ngươi đây?”

Như Ý nói: “Thái hậu. Người từ trước đến nay đều không tin thần thiếp, nhưng tại sao lại yên tâm để thần thiếp vì người làm việc?”

Thái hậu nói: “Đó là bởi vì tính mạng của người trong Trác Vương phủ các ngươi đều nằm trong tay ta!”

Như Ý nói: “Nếu đã như vậy, Thái hậu chắc yên tâm rồi! Hoặc, Thái hậu có thể bây giờ phát người đi điều tra thử, người của Trác Vương phủ có phải vẫn bị giam giữ hay không? Hay là, đã bị người cướp ngục rồi?”

Thái hậu nói: “Nói bậy! Thiên lao canh phòng nghiêm ngặt, sao có thể cướp ngục được chứ?”

Như Ý nói: “Vậy Thái hậu chắc có thể hoàn toàn tin tưởng thần thiếp rồi chứ?”

Thái hậu bắt đầu lưỡng lự...

Lời Như Ý nói, dường như mỗi một câu đều có lợi đối với bà ta.

Ít nhất, bà ta cũng không có tổn thất gì.

Như Ý nói đúng...

Trong tay của bà ta nắm giữ tính mạng của mấy trăm người trong Trác Vương phủ, một Trác Như Ý nhỏ nhoi chạy không thoát khỏi tay bà ta đâu...

Như vậy không sai...

Thế nhưng, Thái hậu cứ cảm giác có chút thỏa đáng.

Trong lòng của bà ta, có một lỗi bất an không hề nhẹ.

Băn khoăn...

Giống như bản thân bị người khác phản bội.

Trác Như Ý này, chắc chắn có âm mưu gì đó.

Đúng thế.

Bà ta chắc chắn!

Trác Như ý nhất định đừng sau còn có âm mưu gì đó nữa!

Nàng ta trước nay không phải một nữ nhân lương thiện gì!

Bên ngoài nàng ta nói chuyện đường hoàng, ai biết nàng ta có ở sau lưng làm ra trò quỷ gì không?

Thái hậu quả thực đoán không ra, Như Ý rốt cuộc muốn làm cái gì...!

Cho nên, bà ta mới chậm chạp không dám quyết định!

Trong lòng bà ta rất muốn giết Trác Như Ý, thế nhưng, lại không cam tâm!

Tha cho nàng ta?

Càng không cam tâm!