Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh
Tô Khuynh Tình cúi đầu vê lỗ tai mình, mắt không ngừng né tránh, thấp giọng lắm bảm, “Tôi, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, bọn họ tới tặng quà, bình thường tôi cũng có cứu người, tưởng là người trước đây đã cứu, có minh tinh nào mà tôi không biết. . .”
Lâm Tích Bạch nghe xong càng cảm thấy bái phục.
“Lời giải thích này có thể gọi là hay nhất năm rồi đấy.” Lâm Tích Bạch khoa trương vỗ tay một cái.
Tô Khuynh Tình rớt nước mắt xuống, “Sao cô lại cứ phải nhằm vào tôi… .”
Cô ta khóc xoay người rời đi.
Mọi người lúng túng nhìn tình cảnh này, chỉ có thể giải tán lập tức.
“Không ngờ, hóa ra là Tô Thính Ngôn cứu Văn Anh.”
“Không nhìn ra cô ta tốt nghiệp từ cái nơi rách nát nào đầy lại tự mình thi được giấy phép hành nghề y.”
Tô Khuynh Tình nghe người đi ra ở phía sau vẫn còn đang bàn tán.
Mặt mũi của cô ta vứt sạch rồi, trong lòng tức giận nghĩ, vì sao hết lần này tới lần khác vẫn là Tô Thính Ngôn.
Cô ta có loại năng lực cứu người này sao?
Còn nữa, cô ta thi được giấy phép hành nghề y từ lúc nào?
Nhà họ Tô lại đều không biết gì cả.
Tô Khuynh Tình bỗng dưng bị cô đè xuống, trong lòng ghen ty hồi lâu.
Lại thấy Tô Thính Ngôn rẽ ngoặt qua lúc nhìn thấy Tô Khuynh Tình.
“Bác sĩ Tô, cô xinh đẹp như vậy, sao lại tới đây làm bác sĩ chứ, cảm giác rất cực khổ đó.”
Tô Thính Ngôn im lặng nhìn Văn Anh, “Tim cậu không khỏe thì không nên đi qua đi lại ở chỗ này.”
“Chỉ là tới căn tin thôi mà.”
Văn Anh cười hì hì nhìn cô, “Tôi nghĩ cô thực sự quá cực khổ rồi.”
“Đẹp thì không thể làm bác sĩ sao? Tôi muốn làm bác sĩ, sau đó thì mới đẹp, hiểu không?”
“Woa, nói không sai, bác sĩ Tô, cô không hề giống với những người phụ nữ mà tôi biết.”
Người đi tới căn tin ăn cơm nhìn Tô Thính Ngôn.
“Thật tốt, cùng đại minh tinh ngồi cùng bàn… Cậu xem, Văn Anh còn nhìn chằm chằm người ta như vậy, mắt đều thẳng hết lên rồi, không biết có phải là đã nhìn trúng bác sĩ Tô rồi không.”
“Có lẽ vậy, bác sĩ Tô vốn cũng xinh đẹp mà.”
“Ao ước đố kị hận… Sao lúc đó tôi lại không đi dạo một vòng trung tâm thương mại chứ, không chừng người cứu được Văn Anh chính là tôi đó.”
“Cậu quên đi, cậu cũng phải có giá trị nhan sắc như bác sĩ Tô đã, người ta mới có thể ngồi cùng bàn ăn với cậu, chứ không phải tống cho cậu một lá thư cảm ơn là coi như: xong rồi.”
Lâm Nhứ…
Cô cười ha hả, giữa đủ loại ánh mắt hâm mộ của mọi người cất vào.
Lâm Nhứ này… Trước đây cũng không thấy anh theo chặt như thế.