Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh
Cô có giấy chứng nhận?
Mọi người đều nhìn về phía Tô Thính Ngôn.
Tô Thính Ngôn lấy ảnh chụp trong điện thoại di động ra, “Tôi không mang giấy chứng nhận trên người nhưng các anh có thể tra cái mã hóa này. “
Người trong tổ thanh tra tranh thủ thời gian quan sát, đứng tại hiện trường dùng phần mềm chuyên dụng kiểm tra một chút.
Người phía sau vẫn là bộ dáng không phục.
“Bây giờ giấy chứng nhận cũng có thể làm giả, các người nhìn kỹ một chút. “
“Nói không chừng kim chủ sau lưng cô ta đã mua cho rồi.
Nhưng lúc này……
“Nơi này sao lại náo nhiệt như vậy. “
Mọi người nhìn qua, thấy Văn Anh đang bước tới dưới sự giúp đỡ của người đại diện.
Đoàn người thấy gương mặt tiểu thịt tươi cao cấp độc đáo của Văn Anh, không tự chủ mà nhường đường.
Có người ở phía sau lại càng tức giận nói, “Văn Anh, có người muốn cướp tên tuổi ân nhân cứu mạng của cậu kìa, cậu không nhìn thử đi.”
Tô Khuynh Tình vốn chưa từng làm qua, bây giờ đứng phía sau có chút lúng túng.
Vốn cũng đang khó hiểu không biết tại sao lại đặt trên đầu mình, vừa nghe thấy Lâm Tích Bạch nói như vậy, cô ta bỗng nhiên có một loại dự cảm xấu. ..
Văn Anh nhìn Tô Thính Ngôn, cười, đi tới.
“Tôi cũng không ngờ tới, có người đến cái này cũng cướp, bác sĩ Tô, tôi đã sớm nói là cần phải thông báo cho người khác, thế nhưng cô lại khiêm tốn không muốn công bó, không ngờ bây giờ còn có người không có ý thức đến trình độ này, không phải là đồ của mình, còn tự dán lên mặt mình, bác sĩ Tô yên tâm, vừa nãy tôi đã bảo người đại diện gửi thông cáo rồi, nói rõ ràng người cứu tôi chính là bác sĩ Tô Thính Ngôn, cũng không phải bác sĩ Tô nào khác.”
Hành lang tắc nghẽn xôn xao.
Cứu người lại không phải là Tô Khuynh Tình, mà là. .. Tô Thính Ngôn?
Bây giờ chính chủ cũng đã tới nói lời cảm ơn rồi, không thể là giả bộ nhỉ.
Ở bên cạnh, người của tổ kiểm tra cũng vội vàng nói, “Chúng tôi vừa kiểm tra rồi, số hiệu của giấy chứng nhận này đúng là thật, giấy phép hành nghề thuộc về bác sĩ Tô Thính Ngôn, cô được cho phép hành nghề y ở đây, tố cáo là sai.”
Giấy phép hành nghề cũng là thật?
Lâm Tích Bạch là người đầu tiên vọt tới.
“Thế nào, thế nào? Nói là Thính Ngôn nhà chúng tôi mua được? Cô tới mua một cái cho tôi xem thử đi!” Cô ấy chỉ vào bác sĩ vừa mắng chửi người hồi nãy. “Còn có cái ân nhân cứu mạng gì kia, thứ đồ này mà cũng có thể giả bộ được sao? Đâu phải ai cũng là người ngu, có người khiêm tốn một chút không muốn nói, không ngờ tới lại bị người ta lập tức cướp đi, có người đúng là lợi hại thật đấy, chồng người ta thích thì cướp, bây giờ ân nhân cứu mạng cũng cướp của người ta, cô còn có thể tự mình làm được chút gì đó không?” Bị người ta trút một trận mắng xuống như vậy, bác sĩ kia chỉ có thể cúi đầu lúng túng nhận lấy, lầm bằm, “Chuyện này liên quan gì tới tôi chứ.” Quay đầu vội vàng chạy đi mắt. Tô Thính Ngôn nhìn người trước mặt, “Lúc bịa đặt sao không nói liên quan gì tới cô đi, cô dựa vào đâu mà tung tin vịt, bây giờ mắt mặt rồi thì lại chỉ biết nói một câu, liên quan gì tới cô?”
“Đúng đó, có vài người, không biết tam quan là cái gì đó.”
Lâm Tích Bạch lên tiếng phụ hoạ.
“Tô Khuynh Tình nói vậy thì chúng tôi tin thôi. . .” Có bác sĩ nhỏ chỉ về phía Tô Khuynh Tình.