Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh

Chương 37: Tiền ở đâu ra Lại Mỹ Lâm vội vàng che mặt mình lại.




Nghĩ đến khuôn mặt bị sưng thành như vậy là do người nào đó ban tặng, Lại Mỹ Lâm tức mà không chỗ xả.

“Cô, Tô Thính Ngôn, tôi còn chưa bắt cô đưa tiền bồi thường là vì thấy mẹ cô còn đang nằm trong phòng bệnh không rõ sống chết, thương hại cô, cô còn dám nói nữa.”

Tô Thính Ngôn hừ nói, “Dì à, mặt dì làm nhiều tiểu phẫu như vậy đều là dùng tiền hoa hồng mẹ tôi kiếm được lúc trước, dì còn không biết xấu hỗ chạy theo đòi tiền của tôi sao?”

“Cô…

Tô Khuynh Tình thấy vậy, nhanh tay kéo Lại Mỹ Lâm lại, nhìn Tô Thính Ngôn nói, “Chị, thật là trùng hợp, gặp chị ở đây, chị cũng tới mua đồ trang sức sao?”

Lại Mỹ Lâm nghe Tô Khuynh Tình nói như vậy mới tỉnh lại.

“Mua đồ trang sức? Tiền thuốc men một ngày hơn mười vạn của mẹ cô cũng không biết lấy từ đâu ra, cô còn có tiền tới đây mua trang sức? Hơn nữa cửa hàng này, bắt cứ đồ trang sức nào của người ta cũng trên trăm vạn, cô thấy mình mua được hay sao mà tùy tiện vào đây?”

Lại Mỹ Lâm khit mũi, nâng sống lưng còn thẳng hơn cột điện.

Lâm Tích Bạch nhìn Lại Mỹ Lâm, “Bà có ý gì chứ, là bà mở cửa hàng này sao, bọn tôi muốn đến thì đến thôi.”

Tô Thính Ngôn không nhanh không chậm ở phía sau nói, “Bỏ đi, ban đầu chúng tôi cũng chỉ vào xem thôi, thấy đến cả dì cũng biết đến cửa hàng này, chúng tôi cũng hiểu rõ phẩm vị của cửa hàng này rồi, đi thôi, chỗ này không thích hợp với chúng ta.”

Lâm Tích Bạch nghe xong hừ nói, “Cũng đúng, đến tiểu tam cũng có thể đến coi trang sức, còn có thể có phẩm vị gì được chứ.”

“Con ranh này, mồm miệng lợi hại.”

“Mẹ, đừng nói như vậy…” Tô Khuynh Tình nhìn nhân viên phục vụ, “mọi người chê cười rồi, bọn họ chưa mua đồ đúng không?”

Nhân viên phục vụ vội vàng cười cười nói, “Không có, bọn họ đi vào nhìn thôi.”

Lại Mỹ Lâm hừ nói, “Tôi nói rồi mà, tiền nhà họ Tô đều ở trong quỹ, cô ta vốn không có tiền tới đây mua đồ mắc như vậy.”

Ũ Lại Mỹ Lâm nghĩ tới đây thì bỗng lóe lên ý tưởng, nhìn nhân viên phục vụ kia, lầy một tắm thẻ ra.

“Tôi là hội viên của cửa hàng các cô, một lát nữa, tôi còn định mua một món trang sức đắt tiền nhất của cửa hàng các cô làm quà tặng, nhân tiện, cho cô số tiền này… Các cô giúp tôi một chuyện.”