Tô Thịnh Quốc ngồi trong phòng làm việc.
Lại Mỹ Lâm tức giận nói, “Để Tô Thính Ngôn trở về? Dựa vào đâu chứ, tôi không đồng ý, mặt của tôi này, sưng thành như thế này rồi… Ông cũng không giải quyết cho tôi đi.”
Tô Thịnh Quốc nhìn thấy bà ta dù đã mang khẩu trang nhưng vẫn có thể nhận ra được khuôn mặt đã sưng phồng như đầu heo, “Bà bị thương thì ở lại bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt, còn chạy loạn khắp noi.”
Ra đây làm xấu mặt.
Tô Thịnh Quốc liếc bà ta một cái, trong lòng cũng rất tức giận bất bình.
“Bà nghĩ tôi muốn gọi cái con nghiệt tử kia về sao, đáng lẽ là đang xin vay ngân hàng Lâm Vũ, tiền vay đến rồi, chúng ta mới có thể quay vốn, nếu không, bệnh viện không mở cửa trong thời gian dài như vậy, tiền lương cho bác sĩ cũng không trả nỗi.
Bây giờ thì tốt rồi, bọn họ không cho vay nữa, sợ chuyện nhà chúng ta quá loạn.”
“Tập đoàn Lâm Vũ đó không phải là công ty của Cảnh Trăn sao, để Cảnh Trăn đi nói trước một tiếng, cha vợ cậu ta, coi như là người trong nhà, không phải rất dễ giải quyết sao.”
“Bà nói nghe đơn giản, lần này là cấp trên của Lâm Vũ nói, tôi đã hỏi Cảnh Trăn rồi, cậu ta nói cũng không biết là ai làm chủ, nhưng cậu ta đi nói cũng không có tác dụng, người ta hoàn toàn chẳng quan tâm.”
“Ôi chao, ở Lâm Vũ còn có lời nói trên cả Cảnh Trăn sao?”
“Lâm Vũ lớn như vậy mà, bà im miệng cho tôi đi…” Tô Thịnh Quốc vốn đã khó chịu, bây giờ lại nghĩ đến cái con nghiệt tử sắp trở về, nhỡ lại xảy ra chuyện gì, thì lại càng phiền não bất an.
Lâm Tích Bạch kéo Tô Thính Ngôn muốn rời đi, vừa quay đầu liền nhìn thấy, hai mẹ con Lại Mỹ Lâm đang khoác tay đi tới.
“Khuynh Tình, lần này có thể đến nhà họ Lâm, đây chính là chuyện làm rạng rỡ tổ tông, con phải thể hiện thật tốt, vị trưởng họ nhà họ Lâm kia, không phải ai cũng có thể thấy đâu, khiến người ta hài lòng thì chỉ một câu nói thôi, địa vị của con ở đây sẽ không tầm thường nữa.”
“Mẹ, con hiểu rồi.”
“Ò, Tô Thính Ngôn?”
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Tô Thính Ngôn nhìn Lại Mỹ Lâm, “Dì thực sự dũng cảm đến đáng khen ngợi đó, gương mặt sưng đến như thế mà vẫn dám ra đây dạo phó, cũng không sợ dọa người ta à.”