Lâm Tích Bạch rốt cuộc cũng là lần đầu tiên thật sự được nhìn thấy đại minh tinh, âm thầm ở một bên mà phần khởi, thậm chí muốn lôi điện thoại ra chụp một bức ảnh phong thái của đại minh tinh, nhưng mà lại không dám quá phận, chỉ có thể nhìn bằng đôi mắt sáng rực.
Bên này Tống Tinh Thần hiển nhiên là đã phát giác, ở kia tất nhiên không thấy được, vẻ mặt kiêu ngạo đi vào, ngầm hừ nhẹ, đợi mọi người ngồi xuống mới nói: “Bữa cơm này Lâm Nhứ nhất định phải mời, lần trước để chúng tôi leo cây, chúng tôi còn chưa nói anh.”
“Được, Ngôn Ngôn, em gọi đồ đi.”
Tô Thính Ngôn nhìn qua thực đơn: “ Tôi tùy ý, mọi người gọi đi.”
Vốn dĩ muốn cùng với Lâm Tích Bạch ra ngoài tụ họp một chút, ai ngờ Lâm Nhứ này, muốn làm ra nhiều chuyện như: vậy.
Lâm Nhứ liền cầm lấy thực đơn, cười nói: “ Đem tới món cá kia, Ngôn Ngôn thích ăn món cá cay đúng không, với thêm một phần tôm, Ngôn Ngôn thích ăn tôm ngọt đúng không.”
Tống Tinh Thần toàn thân run lên sởn da gà: “A, đây là, anh là bạn của bác sĩ Tô, có phải cũng là bác sĩ hay không.”
Lâm Tích Bạch vừa nhìn, anh ta đang tự mình nói chuyện, còn rất mừng rỡ hoan hỉ: “ Đúng vậy đúng vậy.”
Tống Tinh Thần cười tít mắt kéo Lâm Tích Bạch qua: “Có kiến thức y khoa đấy, tôi muốn cùng cô thỉnh giáo một chút, cái này không tiện nói ở đây, tôi với cô ra ngoài nói.”
Anh ta một tay kéo Lâm Tích Bạch lại.
*Ơ, làm gì vậy, tôi còn chưa ăn cơm mà…”
Lâm Tích Bạch trực tiếp bị người kéo ra ngoài vô cùng tức giận, nhìn thẳng Tống Tinh Thần: “Anh làm cái gì vậy.”
Tống Tinh Thần ấn cô xuống: “Có chút tự giác đi được không, hai vợ chồng người ta bồi đắp tình cảm, cô ở bên trong làm bóng đèn làm cái gì, hơn nữa cân nặng cô như: vậy, sao lại không biết xấu hỗ mà vẫn ăn cơm chứ.”
Lâm Tích Bạch tức giận hét lên vào mặt anh ta: “Anh nói tôi béo?Anh anh anh…”
Không phải là Tống Tinh Thần đối với người ngoài là vẻ con trai ấm áp sao?
Đây gọi là một người con trai ám áp?
Tống Tinh Thần vừa trực tiếp kéo cô ra ngoài, vừa phát tín hiệu cho Lâm Nhứ.
“Tôi giúp cậu mang bóng đèn này đi, đáp ứng xe của tôi, đừng có quên đấy.”
Trong chốc lát, Tống Tinh Thần đã thấy được đáp lại.
“Trở về đi xem gara ô tô của cậu.”
Được, chốt nhé.
Tống Tinh Thần vui vẻ lên không ít, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lâm Tích Bạch trước mặt, thu hồi vẻ tươi cười, nghiêm túc nói: “Làm cái gì, là phụ nữ phải biết giữ gìn vóc dáng chứ, tôi là vì muốn tốt cho cô, nhìn thấy cô là biết vẫn chưa có đối tượng nào, có đúng không?”
“Anh….. Tôi chưa có đối tượng là bởi vì tôi còn bận.”
“Không, không có đối tượng vì bận tất cả đều là viện cớ, có điều thật không nghĩ tới, bản chất cũng không phải là bận, nguyên nhân chính không có đối tượng, chính là bởi vì xấu.”
Tống Tinh Thằn!
Lâm Tích Bạch cảm thấy hoàn toàn đánh mắt nhận thức của mình về cái người minh tỉnh kia.
Hóa ra tin đồn nói không sai, vẻ ngoài của người đều là giải Tống Tinh Thần hiện giờ đã không còn hào quang của minh tinh nữa, Lâm Tích Bạch nhìn chằm chằm anh ta không khách khí đáp trả lại nói: “Chúng ta cũng là kẻ tám lạng người nửa cân,đừng bị bộ dáng mặt mũi sáng sủa giả tạo mang mùi tiền của anh lừa gạt. Không có vài đồng tiền bắn kia, anh cho rằng còn có thể đi làm ngôi sao gì đó à?”