Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh

Chương 147




Vương Đỉnh Lam ở phía sau đột nhiên sững sờ.

Bọn họ có quen biết từ trước?

Giám đốc của bọn họ cũng là một nhân vật quyền lực ở thủ đô này, có thể ra vào nhà của nhiều nhân vật lớn không gặp khó khăn gì, làm sao anh ta lại quen biết Tô Thính Ngôn.

Trợ lí ở phía sau nhìn thoáng qua, tất cả các sở trưởng của viện nghiên cứu đều tới đây.

Nói chuyện với Tô Thính Ngôn xong, anh ta quay đầu nhìn về phía Qúy Lan và trợ lí của cô ta, ánh mắt ngưng trọng, thay đổi vẻ dịu dàng vừa rồi, lạnh lùng nói: “Các cô vừa nói cái gì? Lời nói xúc phạm các cô như thế nào? Các cô thuộc quyền quản lí của công ty Ngôi Sao phải không? Tôi cũng biết giám đốc của các cô. Tên gọi là gì nhỉ? Lưu Cương? Không bằng tôi gọi anh ta tới để hỏi xem, xúc phạm anh ta thì sẽ làm sao. Hay là trực tiếp hỏi cục trưởng Trần của tổng cục truyền hình, hoặc là hội trưởng Lưu của diễn dịch công đoàn.”

Ngay lập tức, Qúy Lan vội vàng đứng dậy, đầy trợ lí nhỏ ra phía sau.

“Không, không có, tôi xin lỗi, cô ấy vừa rồi chỉ nói linh tinh thôi.”

Khuôn mặt trợ lí nhỏ tái đi vì sợ hãi.

Qúy Lan quay đầu lại trừng mắt nhìn cô trợ lí nhỏ.

Vội vàng nói: “ Nhanh chóng xin lỗi tôi đi, đã cho cô nói đâu mà cô đã nói nhảm cái gì.”

Mặc dù biết rằng chính mình bị oan ức, nhưng trợ lí vẫn làm ra vẻ mặt đau khổ, vội vàng xin lỗi nói: “ Thật xin lỗi, là tôi không tốt, làm chậm trễ thời gian của mọi người, tôi xin lỗi, hi vọng mọi người tha thứ.”

Giám đốc Trần khit mũi, quay đầu lại nhìn Tô Thính Ngôn với ánh mắt ôn hòa.

“Bác sĩ Tô, trước tiên mời qua bên này, ở đây để bác sĩ Vương khám bệnh là được rồi.”

‘Vương Đỉnh Lam đứng đó nhìn hai người rời đi.

Vốn dĩ muốn làm cho Tô Thính Ngôn xấu hổ, không ngờ rằng, cô vậy mà lại quen biết với giám đốc Trần, trong lòng cô ta ghen tị hừ lạnh một tiếng, nhưng cô ta cũng không còn cách nào khác.

Tô Thính Ngôn nhìn giám đốc Trần.

“Cảm ơn anh đã tới đây.”

*Đó là việc tôi nên làm. Đúng rồi, lần này người muốn gặp cô là một người khác, néu như Tô tiểu thư không có việc gì, có thể hay không đi cùng tôi gặp mặt người đó.”

“Một người khác?”

Tô Thính Ngôn cũng rất tò mò, vì thế đồng ý và bảo anh ta dẫn đường.

Không lâu sau đã tới một nơi, sau khi Tô Thính Ngôn vào.

cửa, có chút kì quái nhìn người đàn ông ở bên trong.

Người đàn ông quay lưng về phía bọn họ, nghe tiếng động mới quay người lại.

Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, dáng vẻ mập mạp, nhưng cũng rất kiểu cách.

Ông ta mỉm cười nhìn Tô Thính Ngôn: “Tô tiểu thư, không dễ dàng gì mới có thể gặp được cô, tôi là Lý Quốc Cường.”

Tô Thính Ngôn nói: * Tôi nhìn ông có chút quen mắt.”

Giám đốc Trần ở một bên vội vàng nói: “ Tập đoàn Cường Huy, cô có thể không quen mắt sao.”

Tô Thính Ngôn nhớ lại, đây là tập đoàn công ty nỗi tiếng được so sánh ngang bằng với tập đoàn công ty Lâm Vũ, tập đoàn Cường Huy của nhà họ Lý.”

Một trong bốn nhà giàu có lớn nhất của thủ đô, có tương đối nhiều công ty con làm ngành công nghiệp, mặc dù không nổi tiếng bằng các công ty internet, nhưng mà vẫn là một nhà giàu có lâu đời với nhiều năm kinh nghiệm.