Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh

Chương 129




Cố Giao méo miệng, mặc dù không phục mọi người bởi vì Tô Thính Ngôn gây chuyện như thế lớn, thế nhưng cũng không có cách nào.

Cố Giao đi ra ngoài, Tống Tinh Thần nhìn Cố Giao: “Cô cũng biết tính của Lâm Nhứ, những người này thật sự là dám động thủ trên đầu hoàng đề.”

Cố Giao tức giận nói: “Không phải chỉ là Tô Thính Ngôn à… Tôi ngược lại xem anh ấy có thể nuông chiều cô ta tới khi nào.”

Tống Tinh Thần thở dài: “Cô đừng có chọc phiền phức.”

Anh ấy ngắng đầu cười, không nghĩ tới, khi Lâm Nhứ thật sự bị rung động cũng ngây thơ như vậy.

Loại sự tình này, trước kia anh khinh thường làm.

Trong lòng Tô Thính Ngôn suy nghĩ lung tung, nghĩ đến vừa mới dáng vẻ bỗng nhiên đứng ra vừa nãy của anh.

Mặc dù Lâm Vũ tài lực hùng hậu, thế nhưng là thật sự chọc những người trong nhà có một chút thế lực này, hẳn là ngoại trừ tài lực, phương diện khác cũng phải rất tốt.

Xem ra Lâm Vũ ở phương diện khác cũng lợi hại hơn so với cô nghĩ.

Đang nghĩ ngợi, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.

Lâm Nhứ đi ra, chỉ buộc cái khăn tắm vào bên hông, vừa vặn lộ ra đường nhân ngư ở trên, cơ thể cường tráng, cơ: bắp rõ ràng, dáng người hoàn mỹ khiến coi cảm thấy hơi nóng trong người.

Sao anh lại đi ra trong bộ dạng này?

Tô Thính Ngôn vội nói: “Tại sao anh không mặc quần áo?”

Lâm Nhứ cười một tiếng, nhìn Tô Thính Ngôn che mắt, anh càng cười to.

Tô Thính Ngôn cảm thấy bên người nóng lên.

Lâm Nhứ trực tiếp kéo người đến trong ngực.

Dựa vào bờ ngực kiên, có thể rõ ràng cảm nhận nhiệt độ cực nóng, lại càng không cần phải nói, cơ bắp phía trên rất dễ chịu, để cho người ta sờ thật… Trong lòng không nhịn được hưng phần lên.

Lâm Nhứ cười kề tai cô nói nhỏ, giọng nói truyền cảm từ.

một bên vang lên.

“Em che mắt làm gì.”

“Anh, anh mặc xong quần áo đã, ai bảo anh cố ý dụ dôc em.”

Giọng nói của anh lại càng khàn khàn.

“Cho nên em bị anh dụ dỗ à?”

Tô Thính Ngôn trực tiếp bóp lấy eo của anh, tay dùng sức véo một cái.

“Đồ lưu manh.”

“A, cái tay nhỏ này của em, muốn bóp đau anh còn phải dùng sức thêm chút.”

Tô Thính Ngôn nhìn anh chằm chằm: “Cứng như vậy, đương nhiên bóp không bị sao.”

Anh nghe vậy con mắt đỏ bừng.

Cần lỗ tai của cô, nhẹ giọng thì thầm: “Kiềm chế chút, lời này không thể tùy tiện nói.”

Phụt, người đàn ông này nghĩ đi đâu vậy.

Lúc này…

“Lâm Nhứ.” Tống Tinh Thần đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong…

Rằm một cái đóng lại của.

“Tiếp tục, tiếp tục, mấy người tiếp tục.”