“Có chuyện gì bình tính nói, anh nghe tôi giải thích, là cô ta, là cô ta câu dẫn tôi trước…”
Lông mày Lâm Nhứ lần nữa hạ xuống.
Chu Đỉnh ở một bên lắc đầu, người này thật sự là không biết trời cao đất dày, còn dám nói.
Chết cũng không biết mình chết thế nào.
Mấy người đi lên lập tức đánh moïj trận tơi bời.
Nhìn thấy vậy người bên cạnh cũng không dám nhìn nhiều.
Trước đó người phụ nữ kia cũng bị dọa cho sợ rồi, vẫn luôn ở một bên nhỏ giọng kêu.
Anh thật thích dáng vẻ kiêu ngạo của phụ nữ này.
Mặc kệ đối phương là ai, cô cũng dám kiêu ngạo.
Lần thứ nhất nhìn thấy thời điểm, anh đã cảm tháy rất đẹp.
Tô Thính Ngôn cũng không nghĩ tới, Lâm Nhứ lại làm như vậy.
Không thể không nói, bộ dạng vừa rồi của Lâm Nhứ rất đẹp trai, cao lớn khiến cho người ta nhìn không chuyển mắt, Tô Thính Ngôn bình thường cũng chưa từng thấy qua vẻ mặt như thế của anh.
Trong lúc nhất thời trong lòng rung động, trong đầu cũng lắm bẩm hai chữ đẹp trai.
Tống Tinh Thần sau đó mới biết, nhanh chóng chạy tới.
Vừa nhìn thấy tình cảnh này, đoán được cái gì.
Những người kia vừa nhìn thấy Tống Tinh Thần chạy tới, còn tranh thủ bu lại.
“Mau van xin Lâm tổng hộ tôi… Chúng tôi không cố ý…”
Một bên, sắc mặt Cố Giao cũng rất không tốt.
Cúi đầu xuống, đơn giản nói với Tống Tinh Thần, Tống Tinh Thần biến sắc.
“Ài, đồ không có mắt, ai cũng dám chọc.”
Bình thường Tống Tinh Thần rất hiếu khách, nhưng nếu gặp được chuyện gì cũng không khách khí chút nào.
“Đuổi máy người này ra cho tôi.”
Những người đang khóc lập tức sững sờ.
“A, thuyền này đang chạy, đuổi… Đuổi đi đâu?”
Tống Tinh Thần nói: “Cho các người mười lăm phút, tranh thủ thời gian tìm người tới đón, nếu không trực tiếp ném xuống biển, dù sao cũng đừng ô ué nơi này của tôi.