Trong lòng cô ta cũng có chút hy vọng, tốt nhất là Tô Thính Ngôn sẽ bị bẽ mặt, chính ở chỗ này bỏ mặc người ta, thế còn không phải chính là đang đánh vào mặt chủ nhiệm Vương hay sao?
Vương Tử Hùng nhìn qua thật giống một con gấu, thân hình vừa cao, vừa béo, nhìn tình trạng thật không được tốt.
Thấy đoàn người tiến vào, ông ta lên tiếng “Ai”
, tôi đã nói rồi, vô ích thôi, bệnh của tôi đã qua gần nửa đời người, biết bao danh y cũng đã xem qua, cũng không thu được gì.
Chủ nhiệm Vương cười cười “Chúng tôi là được người ủy thác đến xem xét bệnh tình của ngài.”
Vương Tử Hùng thở dài, khuôn mặt u sầu, xốc tay áo của mình lên.
Mọi người nhìn thấy, trên đó là một cục u rất lớn.
Bên trong của nó là cái gì? Không một ai biết.
Tô Khuynh Tình xem xong, sững người.
Lúc này…
Chủ nhiệm Vương trực tiếp đẩy Tô Thính Ngôn ra phía trước *Cô đến xem thử đi”
Vương Tử Hùng nhìn Tô Thính Ngôn, bắt trị bất giác một hồi, vốn dĩ nhìn cô gái này thật trẻ, thật không có chút nào giống bác sỹ.
Ông ta đưa tay ra nói “Các bác sĩ cũng đến xem sao đi, cũng tốt, tính như là tôi đem bản thân cống hiến cho việc nghiên cứu của mọi người đi.”
Mọi người đều không nghĩ tới việc Tô Thính Ngôn cười cười mà nói thẳng “ Cái này không phải u, đây chính là thịt thừa, nhưng không thể cắt bỏ nó được vì sẽ ảnh hưởng đến động mạch ở bên cạnh. Nếu ông cảm thấy nó không thuận tiện trong sinh hoạt, thì tôi có biện pháp để giúp ông.”
Chưa xem đầy một phút, cô liền đưa ra được kết luận như vậy.
‘Vương Tử Hùng nhìn lại cô, vẻ mặt hoài nghỉ “Cô đang nói đùa tôi à.”
Tô Thính Ngôn quay đầu lại nhìn mọi người đang đứng phía sau, lại nói “Tôi không có hứng thú vui đùa, tôi có thể giúp ông xem xem, nhưng mà, phải làm phiền mọi người ở đây ra ngoài một chút…”
Chủ nhiệm Vương sủng sốt, trực tiếp quay lại nói “Đi, đi, mọi người đều ra ngoài hết đi nào.”
Mọi người đứng bên ngoài nói chuyện với nhau, “Bác sĩ Tô chữa được chưa nữa, khám bệnh như vậy, có khi nào.
khám nhằm không, Vương Tử Hùng không phải người dễ đắc tội, cũng không phải là người có thể tùy tiện nói giỡn.”
“Tôi còn khám không ra, chủ nhiệm Vương cũng chưa nói gì cả đâu.”
Tô Khuynh Tình nhìn vào trong phòng, cười nói “Nếu Thính Ngôn đã nói như vậy rồi, thì chắc hẳn là có biện pháp chữa trị.”
Những người khác không tin “Tôi thấy, còn chưa chắc đâu”
Lúc này….
Cửa mở.
Vương Tử Hùng với vẻ mặt hòa ái, khắc hẳn so với dáng vẻ cao ngạo khi nãy.
“Bác sĩ Tô, đến đây nào, cẩn thận chút, để tôi tiễn mọi người, thật tiếc là mọi người đã muốn rời đi rồi, giá như: mọi người có thể ở lại đây mấy ngày, để tôi có thể tiếp đón chu đáo hơn thì tốt biét bao.”
Tô Thính Ngôn mỉm cười, “Không sao, là điều tôi nên làm, chờ vài hôm nữa, ngài đến bệnh viện của Lâm Vũ thì chúng ta lại có thời gian tiếp tục trò chuyện.”
Mọi người kinh ngạc, đây là… thật sự chữa khỏi được rồi sao?
Chủ nhiệm Vương nhìn một số người còn sửng sót, trừng mắt liếc qua, sau đó cũng hớn hở theo sau, đuổi kịp Tô Thính Ngôn.