Cưng Chiều Ba Nhỏ Quá Mức Rồi

Chương 45: Đi chơi




Cậu liền đến gần kéo con người kia ngã ra, cậu thấy có nước ở khoé mắt ấy. Nhạc Ninh đưa tay lên lau đi giọt nước ấy, cậu vô cùng lo lắng sờ khuôn mặt đấy:

- Chú sao vậy? Nói em nghe...

Giọng cậu thật nhẹ và êm tai, người đàn ông mơ màng nhìn người trước mặt rồi ôm lấy cậu vào lòng. Chàng trai cũng ngoan ngoãn ôm lấy người đàn ông ấy:

Có em đây rồi, em yêu chú, chỉ chú thôi! Em vẫn luôn ở đây, không bỏ chú theo ai hết...Chú biết... nhưng mà...Vị ấy lại không kiềm lòng được mà nức nở như đứa trẻ, cậu thật sự thấy được một mặt khác của vị chủ tịch ấy rồi.

Chàng trai ngước mặt lên đưa tay lau những giọt nước mắt ấy:

- Em xin lỗi... là em không đủ tốt nên chú mới thấy không an tâm...

Cậu thấy con người kia khóc mà lòng chua xót, bản thân cũng vô cùng đau lòng. Hốc mắt của cậu cũng đã bắt đầu đỏ lên rồi, anh vội lau đi nước mắt trên khuôn mặt mình:

Không phải do em... chỉ cần em chịu bên cạnh chú là chú hạnh phúc rồi... chú không nên tham lam...Chú có quyền đòi hỏi mà... chồng của em có quyền đó biết chưa...Cậu chạm tay vào đầu mũi ấy rồi hôn lên mí mắt của người đàn ông. Cậu cười tươi nhìn anh, vùi mặt vào hõm cổ ấy. Phó Bắc Đình xoa xoa mái tóc đấy và khẽ mỉm cười.

Chỉ cần giữ được em bên cạnh, rơi chút nước mắt này đã là gì. C

***

Một cuối tuần được bắt đầu bằng ánh sáng dịu nhẹ, bầu trời trong xanh, tiếng chim ríu rít kêu vang. Ngày mọi người được nghỉ ngơi, thư giãn sau một tuần dài làm việc mệt mỏi.

Trời vừa sáng chiếc xe đen sang trọng ấy đã vi vu trên đường. Người cầm lái là Phó Bắc Đình, ghế phụ lái vẫn là

Nhạc Ninh, ghế sau là nhóc Bánh Bao và Hiên Hiên.

- Cùng nhau đến khu vui chơi thôi!

Nhạc Ninh hào hứng nói lớn, hai đứa nhóc phía sau tinh thần cũng không kém. Chỉ có Phó Bắc Đình vẫn không hiểu sao mình lại thành tài xế thế này.



Bước xuống xe, hai người lớn, hai đứa nhóc đứng trước khu vui chơi đông đúc, tiếng cười đùa không ngừng vang dội đến thính giác của họ. Cả người Nhạc Ninh như được lên dây cót mà hứng khởi vô cùng:

- Lâu lắm rồi em mới quay lại đây đó

- Nhìn em còn hào hứng hơn lũ trẻ nữa

Cậu lườm anh một cái rồi cúi người xuống nắm lấy tay Bánh Bao, một tay khác thì nắm lấy tay Hiên Hiên. Ba người cứ thế mà chạy đi về phía trước, Phó Bắc Đình theo sau mà thầm cười.

Một khu nhà banh lớn đã thu hút sự chú ý của Nhạc Phó Chi. Nhóc con đã kéo họ đi đến đó, Phó Bắc Đình đến trả tiền vé cho ba người thì cậu liền đưa bốn ngón tay với người bán:

- Bán 4 vé, 2 vé người lớn và 2 vé trẻ em

Anh cũng trả tiền và liền bị Nhạc Ninh kéo vào bên trong. Bánh Bao thì cứ nắm lấy tay Hiên Hiên và vùi mình trong những trái banh đầy màu sắc ấy. Hai đứa nhỏ còn nắm tay nhau chơi cầu trượt 2 làn mà cười vô cùng sảng khoái.

Nhạc Ninh nhìn hai đứa nhóc mà ngây ngốc thì có một trái banh ném vào người. Cậu liền nhận biết kẻ địch mà tấn công tới, dù là không gây sát thương nhưng anh vẫn không nở mạnh tay ném nhiều banh vào cậu.

- Chú chơi hết mình đi, bên em có tới ba người lận đó

Thế là Nhạc Ninh cùng hai đứa nhỏ liên minh lại tấn công Phó Bắc Đình, anh cũng bắt đầu thoải mái hơn, không chịu yếu thế mà ném banh về liên minh đó.

Cuối cùng ba đánh một, anh phải đầu hàng chịu thua. Ba người họ thắng mà cười vô cùng tươi còn đập tay với nhau ăn mừng chiến thắng này.

Đến lúc ra ngoài thì ai cũng đã đổ mồ hôi nhưng đều cười rất vui. Bốn người đến một quầy nước để gọi món,

Nhạc Ninh bế Bánh Bao lên xem menu. Cậu ra hiệu ánh mắt cho người đàn ông bên cạnh, anh liền hiểu mà cũng bế Lục Hiên lên:

- Hai đứa chọn đi



Nhạc Ninh nhẹ nhàng cất lời, hai đứa trẻ cũng thích thú chọn món kem bắt mắt trên hình. Bốn người ngồi vào bàn, nhìn vào thật giống một gia đình bốn người hạnh phúc biết bao.

Cả một ngày dài bốn con người ấy luôn dành thời gian bên nhau. Đến tối họ lại về nhà làm bữa tối và cùng nhau dùng bữa trong bầu không khí ấm áp. Hai người lớn ngồi cạnh nhau và hai bạn nhỏ thì ngồi đối diện:

Hôm nay Hiên Hiên đi chơi với gia đình chú vui không? - Nhạc Ninh một khuôn mặt rạng rỡ cất lờiVui lắm ạ!Chàng trai gắp miếng thịt cho vào bát của nhóc con ấy. Cậu nhìn Lục Hiên trước mặt đôi chút rồi lại nói tiếp:

Vậy sau này Hiên Hiên có muốn đi chơi cùng chú với Bánh Bao và chú Bắc Đình nữa không?Dạ muốn! Cháu thích lắm ạ!Câu trả lời hồn nhiên đầy sự vui vẻ ấy của nhóc con làm cho Nhạc Ninh cảm thấy thật khó tả. Nhưng rồi ánh mắt trong sáng ấy như đang dò xét cậu:

Nhưng mà ba ba đâu rồi chú? Sao ba không đi chơi cùng chúng ta?Ba Hiên Hiên có việc rồi nên...Có phải ba và chú có gì đó giấu cháu không? (2Câu nói kia của Lục Hiên đã làm cho Nhạc Ninh phải sượng lại vài giây. Cậu thành thật không thể nhìn vào trong đôi mắt long lanh đấy. Đúng lúc Lục Tiêu Phong mở cửa đi vào đã giúp cậu qua một màn này.

Nhạc Ninh đưa ánh mắt thâm sâu quan sát người bạn đang cười rạng rỡ như đoá hoa hướng dương nở rộ kia mà lòng dấy lên nhiều tâm trạng. Lục Tiêu Phong đi đến xoa đầu nhóc con nhà mình:

Cảm ơn anh và Nhạc Ninh đã đưa Hiên Hiên đi chơi cả ngày hôm nayThằng bé vừa nhắc đến cậu đó, chắc nhóc con nhớ cậu rồiLục Tiêu Phong liền ngạc nhiên và kèm theo nụ cười tươi hướng về phía Lục Hiên:

- Nhớ ba rồi sao?

Nhóc con ấy lại nhìn ba của mình rất lâu, dường như người này không phải là ba của mình vậy. Hiên Hiên lại đột nhiên nắm lấy cánh tay Tiêu Phong:

- Sao nhìn ba có vẻ mệt vậy?

Nhạc Ninh nghe thấy liền đánh mắt quan sát biểu hiện của Tiêu Phong rồi liền cười thành tiếng:

Nhóc con này thương ba của mình quá! Mình thật ghen tị với cậu đóCon cũng thương ba mà! - Bánh Bao lập tức phản ứngHọ đều bật cười vì sự biện hộ của Nhạc Phó Chi. Lục Tiêu Phong cũng bế nhóc con xuống ghế và nắm lấy bàn tay nhỏ đó:

- Mình và Hiên Hiên phải về rồi. Hẹn gặp lại vào ngày mai

Lục Tiêu Phong chào tạm biệt gia đình đình ba người của cậu mà đi đến mở cửa nhưng chưa kịp mở thì thân thể to lớn kia đã ngã ra sàn không chút động đậy

- Ba! Ba sao vậy?