Cục thịt đang được đưa lên tới miệng cũng phải dừng lại, Nhạc Ninh thấy vậy liền nắm tay anh để đưa miếng thịt ấy vào miệng: (1)
Làm bữa tiệc nhỏ mời hai ba con Hiên Hiên đến ăn tối với chúng ta. Bánh Bao cũng có bạn chơi cùng...Em cũng có bạn Lục Tiêu Phong chơi cùng luôn đúng không?Nhạc Ninh liền đi vòng lại, ngồi xuống sát bên cạnh anh. Cậu ôm lấy cánh tay ấy, dựa đầu vào người anh:
- Thật ra em thấy thương thằng bé Hiên Hiên lắm! Muốn cho nhóc con ấy có thể hòà nhập hơn với mọi người còn
Lục Tiêu Phong gì đó là cái cớ để em mời Hiên Hiên đến chơi thôi!
Anh lại không nói gì, cậu dùng vòng tay nhỏ bé của mình mà muốn ôm hết thân hình to lớn đấy, cậu ngước mắt lên nhìn anh. Một đôi mắt long lanh, một khuôn mặt đáng yêu đang cầu khẩn:
- Đi mà chú... cho họ đến chơi đi mà...
Vị kia làm sao có thể cưỡng lại sự làm nũng này được mà chỉ có thể "ừm" một tiếng để thể hiện sự đồng ý của bản thân. Cậu vui mừng lắm mà không ngừng hôn lên má của người đàn ông ấy. 2)
- Yêu chú nhất luôn! Chú nhanh ăn hết cơm đi nha!
Nói rồi chàng trai liền đứng lên đi qua cửa kính nhìn ra được thành phố náo nhiệt kia mà lấy điện thoại gọi cho người bạn cùng bàn cấp 3 kia:
- Tối nay nha! Khoảng 7 giờ...
Phó Bắc Đình ăn những miếng cuối cùng này cảm thấy không còn ngon nữa, ánh mắt cứ dán trên con người đang cười nói vui vẻ với ai đó trong điện thoại mà anh cũng có thể đoán ra là ai.
Nhạc Ninh cứ có gì đó rất lạ.
Chàng trai tắt điện thoại thì anh liền quay đầu trở lại nhưng đã bị cậu nhìn thấy. Nhạc Ninh bỏ điện thoại vào túi quần rồi đi đến ngồi bên cạnh người đàn ông ấy:
Chú thấy ngon miệng không? Em đặc biệt bỏ thêm một gia vị bí mật đóĐồ em làm trước giờ đều ngon mà!Cậu vừa dọn hộp cơm lại vừa tiếp tục hỏi:
- Chú không tò mò gia vị bí mật đó là gì sao?
Bàn tay ấy thành thạo xếp nó lại gọn gàng, ngăn nắp rồi cậu lại đứng lên trước mặt người đàn ông ấy. Chàng trai cúi người xuống giữ lấy cà vạt và thủ thỉ vào tai anh:
- Là tình yêu của em đó
Nói xong cậu hôn lướt qua môi anh và nhanh chóng chạy ra khỏi khu vực đó, giữ một khoảng cách an toàn với người đàn ông trước mặt: (1)
- Em về trước đây. Hẹn gặp chồng yêu ở nhà!
Cậu cười thật tươi mà đi ra ngoài vừa bước ra khỏi cửa thì lại quay đầu vào trong nói lời cuối:
- Chú nhớ về sớm để chuẩn bị đón bạn đến chơi nha!
Chàng trai cứ thế mà rời đi bỏ mặc lại người mà bản thân đã trêu ghẹo. Anh đúng là khổ sở với cậu, bản thân không làm gì đã đủ câu dẫn người khác rồi giờ lại còn làm đủ trò thì sao người chú ấy có thể chịu nối.
Nhạc Ninh phụ trách đến đón nhóc con về nhà, vừa lái xe trước cổng trường đã thấy ba con nhà Lục Tiêu Phong và nhóc Bánh Bao. Cậu không khỏi tò mò mới đến chỗ ba người:
Sao lại tập trung hết ở đây rồi?Con nghe chú Lục nói sẽ đến nhà mình chơi nên con kêu chú đợi ba đến đón rồi cùng nhau đi luôn - Bánh Bao nhanh nhảu lên tiếngMình đến bây giờ luôn thì có bất tiện không?Lục Tiêu Phong cũng nương theo ý của Bánh Bao mà cất lời, cậu nghe vậy thì lại hào hứng lắm:
Đến sớm thì phải vào bếp đóMình cũng biết nấu ăn chút ít, chắc chắn không phá hỏng bếp của cậu đâuHai chiếc xe cũng rời khỏi trường mẫu giáo mà lái đến nhà của Phó Bắc Đình. Vừa đến nơi Nhạc Ninh cầm từ trên xe xuống túi đồ và Lục Tiêu Phong cũng như vậy! Hai người ý tưởng lớn gặp nhau mà không khỏi bật cười.
Vào trong nhà, Nhạc Phó Chi liền kéo bạn đi xung quanh nhà chơi để lại hai người đàn ông trong bếp. Lục Tiêu Phong thấy thiếu đi một người nên đã hỏi:
Chồng cậu đâu? Anh ấy còn chưa về sao?Tí nữa là chú ấy về tới thôi! Mình với cậu bắt tay vào làm trước đi, chú ấy về là không cho mình đụng vào đâuPhó Bắc Đình bên ngoài vừa lái xe về đã thấy có chiếc xe lạ thì không khỏi nghi ngờ. Anh vội xuống xe mà đi vào trong nhà thì đúng như anh nghĩ Lục Tiêu Phong đã đến rồi.
Cậu ta còn cùng chồng nhỏ của anh đang trong bếp cười nói làm bữa tối với nhau như một gia đình vậy!
Nhạc Ninh nghe tiếng mở cửa liền phản ứng lại mà nhanh chóng chạy đến chỗ Phó Bắc Đình, cậu kiếng chân lên hôn vào má anh:
- Chú lên tắm trước đi, em và Tiêu Phong đang làm bữa tối. Chắc chắn chú ăn là sẽ mê ngất ngây
Vị ấy không nói gì mà cởi tạp dề trên người cậu ra và mặc lên người của bản thân. Anh nhẹ chạm vào mái tóc kia, hơi cúi xuống nhìn vào mắt cậu:
Ai lại để em bé vào bếp. Em lên tắm đi, xong còn gì phụ thì chú sẽ cho em làmLại giành nữa rồi. Để em phụ đi mà...Cậu lại long lanh đôi mắt xin người trước mặt của mình, cậu bắt đầu ôm lấy con người ấy, dụi đầu vào lồng ngực:
Đi mà... người ta muốn phụ mà... (1)Trước giờ cái gì em muốn mà không đượcCậu nghe lời đó thì liền vui mừng chạy lại căn bếp ấy. Phó Bắc Đình cũng đi theo sau đó. Gia đình nhỏ hôm nay làm một bữa tiệc nướng ngoài trời, chú thì phụ trách việc nêm nếm còn hai người còn lại thì sắp xếp cho bữa tiệc ở ngoài vườn.
Hai nhóc con cũng phụ không ít việc, Hiên Hiên cười nhiều hơn, gương mặt cũng trở nên tươi tắn và nhiều sức sống hơn.
Nhạc Ninh và Tiêu Phong cùng nhau lắp ráp lò nướng cần thận, mỗi người một tay vô cùng ăn ý. Phó Bắc Đình đem đồ đã ướp ra thì nhìn thấy bầu không khí ngọt ngào đấy, anh chẳng nói gì nhưng lòng đã ghi nhớ.
Nhạc Ninh cũng nhẹ nhàng chỉ bảo cho Hiên Hiên nhiều thứ và vô cùng ân cần với bạn nhỏ này, Lục Tiêu Phong khẽ cười khi thấy họ thân thiết như vậy.
Hiên Hiên cũng có vẻ thích Nhạc Ninh rồi.
Suốt buổi ăn, Nhạc Ninh cười rất nhiều nhưng đúng hơn là cười với Lục Tiêu Phong. Đó là tất cả những gì Phó Bắc Đình có thể thu vào tầm mắt. Anh chú ý họ đến từng cử chỉ và hành động, lòng đã dâng lên nỗi khó chịu nhưng cũng chỉ có thể ép xuống.
Nhạc Ninh cùng con trai chào tạm biệt hai ba con nhà họ Lục ra về. Phó Bắc Đình thì ở trong bếp rửa bát, cậu quay vào đã thấy con người trầm ngâm đó. Cậu nhẹ nhàng tiếp cận rồi bất ngờ ôm lấy từ phía sau:
Em lên tắm trước đi, muộn rồi. Chú rửa xong rồi lên sauOkChàng trai cứ thế mà bỏ Phó Bắc Đình lại mà đi về phòng. Anh cảm thấy có hơi hụt hẫng, không nghĩ là cậu có thể đi nhanh như vậy!
Không có chút an ủi nào sao?
Vị ấy cứ thế mà rửa bát của mình, đến lúc về phòng lại thấy Nhạc Ninh mặc một cái áo ba lỗ form dài rộng trắng mỏng manh đang nằm trên giường xem điện thoại.
Vô thức nuốt nước bọt rồi mau chóng lấy quần áo vào nhà tắm. Nhạc Ninh cũng phải ngơ ngác, cậu tự nhìn lại bản thân mình một lúc.
Mình như vậy còn không đủ làm chú ấy muốn sao?
Một lúc lâu sau người kia từ nhà tắm đi ra, Nhạc Ninh vẫn nằm trên giường nhưng với dáng vẻ thướt tha nhưng anh lại không đánh mắt nhìn lấy cậu một cái: (2
- Chú còn chút việc phải xử lí, em ngủ trước đi
Cứ thế mà đóng cửa đi ra ngoài, Nhạc Ninh hoang mang mà liền ngồi bật dậy nhìn cánh cửa đã đóng cửa kia:
- Trốn sao? Giận thật rồi.
Nhạc Ninh ngồi trên giường suy nghĩ đôi chút rồi khuôn mặt ấy lại cười một cách ranh mãnh:
- Cục mỡ này phải chạy đi dâng miệng mèo thôi!