Bạch Trình Xuyên dừng đôi tay đang rửa bát ấy lại, hít một hơi thật sâu, gương mặt mang nhiều tâm sự quay sang nhìn Nhạc Ninh, anh cười một nụ cười chứa đựng bao nỗi buồn:
Thôi không nhắc nữa, giờ cậu và Bắc Đình bên nhau hạnh phúc là anh vui rồi. Bắc Đình là người kết hôn với ai thì sẽ luôn làm tròn nghĩa vụ của bản thân mà!Đó chỉ là nghĩa vụ thôi sao anh?Gương mặt Nhạc Ninh trở nên đượm buồn, Bạch Trình Xuyên vội rửa tay rồi xoay sang giữ chặt hai bả vai của cậu, dùng đôi mắt chân thành và đầy tình cảm nhìn cậu:
Cậu đừng nghĩ nhiều, bọn anh là chuyện không thể rồi. Hai người đã kết hôn với nhau, Bắc Đình chắc chắn sẽ yêu thương cậu mà...Kết hôn thì... sẽ li hôn được mà....Ăn nói linh tinh, Bắc Đình không phải loại người như vậy đâu. Bắc Đình là người có trách nhiệm, có con với cậu rồi thì phải chăm sóc hai ba con cậu thật tốt chứ!Chàng trai khi này lại mang một dáng vẻ thất thần. Bạch Trình Xuyên lại khoác lên người một phong thái của người trưởng thành, tay khẽ vỗ bả vai Nhạc Ninh:
Cậu có vẻ mệt, lên nghỉ ngơi đi và đừng nghĩ linh tinh nữa. Anh ở đây dọn chút là xong rồiEm cảm ơn anh... đã nói cho em biết nhiều chuyện như vậy. Em lên nghỉ trước, anh ngủ ngon nha!Gương mặt Nhạc Ninh mang một màu u tối, cố gắng cười nhưng lại khá gượng gạo quay người rời khỏi gian bếp ấy. Bạch Trình Xuyên nhìn dáng vẻ thất thần ấy thì lòng không khỏi vui vẻ.
Trẻ nhỏ đúng là dễ bảo. Phó Bắc Đình rồi sẽ quay lại bên cạnh mình thôi!
Ở phía khác, Nhạc Ninh bước lên cầu thang đầu hơi nghiêng lại nhìn người đang vui vẻ dưới bếp kia. Cậu lại mang một vẻ mặt bình thản khác hoàn toàn vừa rồi, khoé miệng bất giác cong lên một đường tuyệt mỹ. Bước chân cũng thật nhẹ nhàng, thông thả mà đi về phòng. Q
Thật muốn xem anh còn bao nhiêu chiêu trò!
*-**
Nhà hàng Victo buổi chiều nay lại bận rộn hơn bao giờ hết.
Một bàn tiệc lớn bất ngờ được mở, họ có vô vàng yêu cầu khác nhau kèm theo đó cũng chính là những lời phàn nàn về thái độ phục vụ, món ăn đến dịch vụ. Họ bức xúc gọi từ quản lý đến ông chủ ra để phản ánh, Nhạc Ninh đang giải quyết vấn đề thì Phó Bắc Đình gọi đến.
Cậu nhường lại chỗ này cho Dịch Hàm mà ra ngoài nói chuyện điện thoại. Vốn dĩ chiều nay cậu định kết thúc sớm để về dự lễ cưới của anh bác sĩ vào buổi tối nhưng giờ vẫn ở đây nên Phó Bắc Đình mới gọi đến:
Em còn bận việc sao?Chắc em sẽ đến muộn, chú đến tiệc cưới trước đi nha! Xin lỗi bác sĩ giúp em, em xử lý xong chuyện ở đây sẽ đến ngayCó gì phải nói với chú ngay đóSau khi kết thúc cuộc gọi, cậu nhìn giờ ở màn hình điện thoại thì cũng bắt đầu gấp rút. Sự việc ấy được giải quyết cũng đã là chuyện của một tiếng sau đó.
Nhạc Ninh vội vàng về nhà thay trang phục mà Phó Bắc Đình đã chuẩn bị cho cậu và con trai. Hai ba con cùng nhau bắt xe đến đó để cho tiện Phó Bắc Đình đưa về.
Không gian tiệc cưới là ngoài vườn tại nhà riêng của Lịch Dương. Đó là một khoảng sân vô cùng rộng, bày trí vô cùng tinh tế và đẹp mắt, tạo một cảm giác ấm áp và đầy hạnh phúc. Nhạc Ninh đã nhìn thấy Phó Bắc Đình, cậu bước gần đến đó thì lại nghe ai đó nói:
Bắc Đình và Trình Xuyên vẫn vô cùng đẹp đôi nha!Hai người bao giờ mới chịu đưa thiệp cưới đâyQuen nhau lâu như vậy mà vẫn chưa chịu kết hôn nữaNhạc Ninh càng đến gần càng nghe rõ lời những người bạn của Lịch Dương nói, cậu nắm lấy bàn tay con trai mà tự tin đi đến.
Muốn mình đến trễ đề nghe những lời này thôi sao? Thấp kém quá rồi đó!
Phó Bắc Đình nhìn thấy cậu thì liền đi đến ôm lấy eo thon kia và không quên đặt lên môi cậu một nụ hôn:
Tôi có chồng đẹp, con ngoan đây rồi. Đừng có nói linh tinh nữaĐám cưới tôi, cậu đừng chiếm spotlightLời Lịch Dương nói ra khiến mọi người phải cùng bật cười một cách vui vẻ. Bạch Trình Xuyên bên cạnh lại quan sát biểu cảm gượng gạo trên khuôn mặt cậu mà thấy hài lòng.
Lúc sau, Bạch Trình Xuyên lại đứng ở một góc uống rượu một mình, vẻ mặt mang nhiều nổi ưu phiền. Nhạc Ninh đang ăn bánh nhìn thấy cũng không khỏi cảm thán.
Lại muốn diễn vai gì nữa đây?!
Anh ta diễn không biết mệt thật mà! 2
Đúng lúc ấy lại một một người đàn ông khác có vẻ uống khá nhiều, vẻ mặt cợt nhã đi đến chỗ Trình Xuyên. Không biết bên đó nói gì nhưng người đàn ông đấy bắt đầu đụng chạm, Trình Xuyên không khỏi khó chịu mà tránh né.
Phó Bắc Đình lúc này từ trong nhà vệ sinh đi ra lại nhìn thấy cảnh ấy, anh vội đi đến chỗ Trình Xuyên mà đứng chắn trước mặt bạn của mình:
- Mau biến khỏi đây, đừng làm phiền bạn tôi
Vẻ mặt của Phó Bắc Đình vô cùng dữ tợn, tên kia cũng chỉ dám nhìn một cái rồi bỏ đi. Bạch Trình Trình khi này lại nắm lấy cánh tay anh, cơ thể như chẳng có lực mà hơi ngã vào người anh:
Mình hơi mệt, đưa mình vào trong nghỉ chút được không?Cẩn thận đóNgười đàn ông cứ thế mà đỡ bạn mình vào nhà, họ vừa đi khuất thì bên cạnh cậu liền có vài người đến gần mà xì xào bàn tán:
Bắc Đình và Trình Xuyên vẫn thân thiết như trước ha!Mình còn tưởng họ sẽ cưới nhau kìaCó khi lần này là nối lại tình xưaHọ vừa vào trong, ai biết được có bập bùng lửa tình khôngĐám người ấy cứ cười nói như thể không thấy chồng nhỏ của Phó Bắc Đình đang đứng cạnh vậy! Con trai kéo tay
Nhạc Ninh để thu hút sự chú ý của cậu:
Ba đừng nghe mấy lời nhảm nhí đó! Chắc là mấy trò....Con ở đây đợi baNhạc Ninh không để con trai nói hết mà đã đi thẳng vào trong nhà. Cậu liền bị thu hút bởi một căn phòng vẫn còn đang mở cửa mà bước tới đó.
Cậu đứng trước cửa phòng nhìn thấy Bạch Trình Xuyên với cái áo xộc xệch còn đang lôi kéo với Phó Bắc Đình, anh ta nhìn thấy cậu liền thu mình lại. Phó Bắc Đình quay đầu lại, cậu liền bỏ đi. Người đàn ông chạy theo giữ lấy chàng trai lại, cậu vùng vấy rồi đẩy anh ra:
Hai người muốn nối lại tình xưa, em không làm phiền. Chú đuổi theo em làm gì?Tình gì ở đây? Trình Xuyên mệt nên chú đưa vào đầy nghỉ ngơi thôi!Phó Bắc Đình bước đến muốn giữ Nhạc Ninh lại nhưng con người ấy lại quá khích mà càng tránh xa hơn, không muốn anh đụng vào người mình:
- Anh Trình Xuyên nói hai người lúc trước yêu nhau chỉ do đi nước ngoài định cư mới chia tay, giờ quay về là để...
em sẽ đi... sẽ trả lại hạnh phúc...
Người con trai ấy càng nói càng suy sụp mà khuy xuống nền nhà. Phó Bắc Đình dùng hết sức mà ôm lấy cậu dù cho cậu có cố sức thoát khỏi anh đi chăng nữa. Đến khi cậu không phản kháng nữa, anh mới nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc ấy:
- Tin chú, chú yêu em, duy nhất một mình em. Em là tình đầu và cũng là tình cuối của chú. Cho chú 5 phút, chú sẽ xử lý mọi chuyện, sẽ không có ai làm cho em cảm thấy bất an nữa... 2)
Người đàn ông đi cửa sau bế cậu ngồi vào trong xe, anh ở bên ngoài nhẹ nhàng xoa đầu cậu:
- Chờ chú một chút nha!
Cậu không đáp mà chỉ khẽ gật đầu, anh yên tâm đóng cửa xe lại và đi đâu đó, con trai khi này cũng nhanh chóng ngồi vào trong xe. Trên khuôn mặt phờ phạc ấy của Nhạc Ninh giờ lại xuất hiện một nụ cười, dáng vẻ thu người lại ấy cũng chẳng còn, cậu thoải mái vung vai tựa đầu vào ghế.
Bánh Bao nhìn một màn ấy mà cũng phải ngơ người.
Ba lớn diễn giỏi, ba nhỏ càng đỉnh hơn.Ba lớn con diễn với ba được thì cũng phải cho ba trả đũa lại chứ!