Cưng Chiều Ba Nhỏ Quá Mức Rồi

Chương 39: Bắt đầu ra tay




Nhạc Ninh chẳng vội vàng mà chậm rãi bước xuống cầu thang nhưng cũng đủ thu hút sự chú của người đang ở bếp. Bạch Trình Xuyên nhìn cậu mà cười vô cùng tươi tắn:

Đây chắc là chồng nhỏ hôm qua Bắc Đình nhắc đến rồi. Cậu đáng yêu hơn Bắc Đình kể nhiềuCảm ơn anh nha!Chàng trai cũng lịch sự đáp lời, người đàn ông lúc ấy liền chạy tới ôm lấy cậu rồi hồn khẽ lên mồi cậu như thủ tục thường ngày của cả hai:

Dậy rồi sao? Sao không ngủ thêm chút?Lại do đồ ăn của chú nấu thơm quá! Làm bụng em cứ kêu không ngừng thôi!Phó Bắc Đình kéo ghế ra cho chàng trai ngồi xuống rồi liền vào trong bưng phần ăn đã chuẩn bị ra bàn cho cậu.

Bạch Trình Xuyên cũng vào trong cùng Bắc Đình mỗi người một phần đem ra bàn:

Xin lỗi Nhạc Ninh vì tối qua đã quậy ở nhà cậu nha! Anh lâu lắm rồi mới về nước nên mới tổ chức một bữa tiệc nhỏĐây là nhà của chú ấy, em không vấn đề gì hết.Anh xin ở đây vài hôm, xong hôn lễ của Lịch Dương là anh bay về nước rồi. Nếu có làm cho em khó chịu hay không thích thì cứ nói nha, anh sẽ dọn điCậu đang ăn thì lại đột nhiên buông dao nĩa trên tay xuống, ngước mắt lên nhìn người trước mặt:

- Khó chịu...

Bầu không khí cũng trở khá ngộp, nhìn một lúc thì chàng trai lại bật cười, cậu ngã đầu sang tựa vào cánh tay của người đàn ông bên cạnh:

- Khó chịu khi anh cứ lịch sự như vậy mãi. Anh là bạn của chồng em thì cũng như bạn em rồi. Anh cứ tự nhiên, thoải mái đi, chỉ ở vài ngày thì có gì được chứ!

Bạch Trình Xuyên cũng cười lên, một nụ cười tự nhiên và nhẹ nhàng nhìn cảnh cậu ngọt ngào bên cạnh Phó Bắc Đình. Anh cũng dịu dàng sờ đầu chàng trai:

Em ấy nói đúng đó. Cậu cứ thoải mái điVậy Trình Xuyên cảm ơn hai người trước. Giờ mình phải chuẩn bị đi làm rồi, cậu và em ấy ăn sáng điNgười bạn ấy dọn dẹp dĩa, dao nĩa một cách cẩn thận rồi mới đi về phòng ở trên lầu được Phó Bắc Đình sắp xếp cho. Cậu ở đầy vừa thấy người đi thì lại bỏ chú ra mà tiếp tục dùng bữa:

- Sao lại không tựa đầu nữa rồi?

- Như vậy thì sao mà ăn được?

Người đàn ông lại dùng nĩa đút thức ăn đến tận miệng cho cậu. Chàng trai đưa mắt nhìn anh rồi ăn lấy:

Không phải ăn được rồi saoChú lắm trò vừa thôi!***



Gia đình ba người ấy hôm nay đã đặt biệt đến trung tâm thương mại. Nhạc Ninh đi ở giữa nắm lấy tay hai ba con kia ở hai bên. Cảnh tượng gia đình hạnh phúc cùng nhau sánh bước làm cho bao người đi qua phải ngoái nhìn lại.

Sao lại đưa em và con đến đây vậy?Đến đây đương nhiên là mua sắm rồi, em hỏi gì ngốc nghếch vậy! QNhạc Ninh đánh ánh mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh rồi buông tay anh ra. Phó Bắc Đình vội dùng tay đan tay để giữ chặt lấy cậu lại:

Chú ghẹo em chút thôi! Chú xin lỗi mà....Em sẽ tiêu sạch tiền của chú luồn!Chàng trai liền bật chế độ càng quét cùng con trai mua rất nhiều thứ. Sau một lúc cậu lại kéo anh và con đến một cửa hàng đồ ngủ cao cấp:

- Chúng ta mua đồ gia đình đi!

***

Ngôi nhà ấy hôm nay lại có thêm nét chấm phá.

Bạch Trình Xuyên xung phong xuống bếp làm bữa tối để thay lời cảm ơn vì đã được ở đây. Kỹ thuật đúng là vô cùng điêu luyện, từng đường dao, cái xào, cách bày trí đều không có gì để bàn cãi:

- Bữa tối sẵn sàng rồi!

Câu nói vừa kết thúc thì gia đình nhỏ ấy cũng cùng nhau đi xuống, ba người họ lại mặc một bộ đồ ngủ quần dài, áo tay lỡ màu đen với hoa tiết mặt mèo đáng yêu.

Mỗi người một dáng vẻ nhưng lại hài hòa với nhau tạo nên một sự độc đáo ít khi thấy được. Bạch Trình Xuyên nhìn thấy họ mà cũng ngơ cả người.

Làm trò gì vậy?

Nhạc Ninh là người xuống nhanh nhất, cậu nhìn người kia mà cười, một nụ cười với bao ẩn ý. Phó Bắc Đình cũng theo sát bên, đi đến ôm lấy eo của cậu. Nhạc Ninh đánh mắt xuống tay đang đặt ở eo rồi lại nhìn về Trình Xuyên:

Anh thấy đồ gia đình em đẹp không?Nhìn đáng yêu và đẹp lắm nhưng mà với phong thái của Bắc Đình thì lại không hợp lắm, có hơi trẻ conNhạc Ninh gật gật đầu rồi xoay lại phụng phịu nhìn vào người đàn ông vẫn luôn giữ im lặng kia:

Chú thì thấy sao?Chú đương nhiên là thích rồi, vô cùng hợp với gia đình chúng ta mà!Cậu khẽ mỉm cười rồi hôn lên môi anh một cái, Bạch Trình Xuyên lại bấu chặt bàn tay mặt cố vẽ nên nụ cười trên mặt: (1

- Ăn cơm thôi! Nguội mất ngon



Nhạc Ninh khi này đánh vào tay người đàn ông vẫn đang giữ ở eo. Anh kéo ghế ra, cậu ngồi vào còn anh thì ngồi ở cạnh, con trai và Trình Xuyên ngồi đối diện:

- Lâu rồi mới vào bếp, hai người ăn thử xem sao?

Chàng trai liền thử ngay miếng đầu tiên, gương mặt không khỏi tận hưởng hương vị thơm ngon lan tỏa khắp khoang miệng:

- Ngon số một luôn. Anh nấu ngon như cô giúp việc nhà em vậy! 2

Câu trước Trình Xuyên còn đắt ý nhưng nghe luôn câu sau thì sắc mặt lại có hơi thay đổi. Mình mà nấu ăn ngang với giúp việc hả? Cậu ta coi mình là gì chứ!

Đây đều là món lúc trước Bắc Đình thích, em có thể học mà nấu cho cậu ấy ănEm ít khi được vào bếp lắm! Chú ấy toàn tranh làm, không muốn em phải mệtMiếng thịt trong miệng Trình Xuyên khi này lại cảm giác khó nuốt hơn bao giờ. Tay cầm đũa bất giác dùng lực nhiều hơn:

Bắc Đình luôn là người chồng tốt mà! Ngày bé Bắc Đình luôn giành đóng vai chồng nhưng lại muốn lấy anh làm chồng nhỏ. Lúc đó anh cũng không hiểu sao cậu ấy muốn vậy giờ nghĩ lại thấy thật đáng yêuĐúng là chuyện quá khứ thật dễ thương...Nhìn biểu cảm không vui trên khuôn mặt Nhạc Ninh thì Trình Xuyên lại thầm mỉm cười.

Tuổi cậu còn nhỏ lắm!

Muốn chơi với tôi sao?

Cậu chưa đủ trình!

Ăn xong thì cậu cùng Bạch Trình Xuyên dọn dẹp bát đĩa, Phó Bắc Đình lại phải về phòng mở một cuộc họp online. Người lớn hơn kia phụ trách rửa, cậu bên cạnh hỗ trợ lau và để lên kệ:

Cậu và Bắc Đình kết hôn bao lâu rồi?Bọn em kết hôn hơn 5 năm rồi.Người đấy nghe câu trả lời thì như nghĩ ngợi đều gì đó, ngẫm nghĩ đôi chút mới cất lời:

Từ khi lọt lòng anh và Bắc Đình đã quen biết nhau, năm 17 tuổi đó anh không chuyển đi thì con số ấy bây giờ phải là 37 năm bên nhau rồi.Hai người lúc trước thần nhau lắm sao?Ánh mắt kia như phát sáng khi nghe được câu hỏi ấy. Một câu hỏi mà anh luôn cố dẫn dắt để cậu hỏi đến:

- Thật ra thì anh cũng không muốn giấu, dù gì cũng là quá khứ rồi. Lúc trước anh và Bắc Đình có tình cảm trên mức bạn bè, bọn anh thấu hiểu nhau, bên cạnh nhau vô cùng vui vẻ và hạnh phúc nhưng rồi...