Cưng Chiều Ba Nhỏ Quá Mức Rồi

Chương 22: Nói rõ với bà




Nhạc Ninh mặc áo tank top màu be và quần đùi màu trắng vừa bước ra khỏi nhà tắm thì đã có một thân hình lớn dính chặt vào. Người đàn ông ôm lấy cậu từ phía sau, đặt cằm lên vai cậu:

Em định bỏ chồng qua ngủ cùng bà thật hở? Không có em, chồng không ngủ được...Chỉ một đêm thôi mà...Bàn tay không ngoan ngoãn ấy ôm chặt lấy eo của cậu, giọng mềm mỏng, nũng nịu bội phần:

- Lỡ bà muốn ngủ cùng em hoài rồi sao? Chồng không chịu đâu... chỉ muốn em là của chồng thôi! (

Cậu nhìn xuống bàn tay ấy rồi nhẹ nắm lấy, dịu dàng xoa dịu nó. Nhạc Ninh từ từ xoay lại, nhón chân lên rồi hai tay câu cổ của anh:

- Bé ngoan phải nghe lời mới được thương... hôm khác sẽ ôm chú ngủ bù nha!

Chàng trai chọc vào mũi người đàn ông và kèm theo một nụ cười không khỏi làm cho trái tim kia mềm nhũn mà phải ngoan ngoãn nghe theo. Cậu định buông ra thì bị anh giữ đầu lại rồi hôn nhẹ lên môi:

Đặt cọc nha! Em không được thất hứa với chồng 2Rồi, em biết rồi. Chú lên giường ngủ sớm đi nha!Nhạc Ninh khẽ xoa đầu anh rồi đi ra ngoài, đứng hít thở thật sâu để điều chỉnh nhịp tim. Cái trái tim này có vấn đề không vậy?

Sao cứ rộn ràng mãi, chủ nhân của nhà ngươi chịu không nổi đâu?

Hai bà cháu nằm trên giường nói khá nhiều chuyện với nhau. Bà hỏi cậu trả lời, cứ thế mà câu chuyện cứ tiếp diễn không ngừng:

Mấy năm qua chắc con đã cố gắng và mệt mỏi lắm đúng không? Bà cảm thấy con mang khá nhiều tâm sựChắc đó là cái giá của sự trưởng thành. Con cũng không thể cứ là đứa trẻ vô lo vô nghĩ mãi được... dù sao cũng đã có con rồi...Nói đến thằng bé đúng thật là dễ thương. Chắc chắn sẽ rất thông minh và sáng dạ giống hai ba của nóNhắc đến Bánh Bao cậu thật sự có nhiều điều muốn nói hơn. Cả người cứ thế mà bất giác ngồi dậy, bà cũng không biết chuyện gì mà ngồi theo cậu. Ánh mắt ấy có biết bao điều muốn hỏi, lời cứ đến đầu lưỡi lại không biết thành lời như nào:

- Có phải con có chuyện gì muốn nói với bà không? Đêm nay là để bà cháu ta nói chuyện mà, con cứ nói thoải mái... xem bà lão này như người thân ruột thịt của con mà bày tỏ đi...

Bà khẽ chạm vào bàn tay đã lạnh kia, cái ấm áp ấy như đang tiếp cho chàng trai trẻ rụt rè thêm dũng khí. Cậu hít một hơi thật sâu, đầu vẫn hơi cúi không dám nhìn thẳng người đối diện:

Sao bà lại muốn có cháu gái?Sao? Con nói gì vậy? Cháu gái hay trai bà đều thương mà...Bà khó hiểu nghe câu hỏi của cậu, chỉ có thể đáp lời theo tiềm thức mà bản thân luôn nghĩ. Cậu khi này mới ngước mặt lên nhìn bà để kể lại chuyện năm đó:

- Con nghe bà và chú ấy nói chỉ muốn đứa nhỏ trong bụng con năm đó là con gái... con... đã sợ lắm...



Cậu nhớ về chuyện quá khứ người lại run lên, cơn ác mộng năm ấy đã hành hạ cậu một thời gian dài. Bà khẽ vuốt tấm lưng thân nhỏ bé kia trong lòng mà kể lại câu chuyện ngày xưa.

***

Năm đó ở trong phòng bà.

Bà ngồi trên giường xem lịch và Phó Bắc Đình đứng đối diện đó:

- Con phải chăm sóc Nhạc Ninh cho cẩn thận, yêu thương thằng bé nhiều vào. Sắp tới lúc kiểm tra định kỳ biết được trai hay gái rồi con nhớ đưa thằng bé đi

Người đàn ông đang đứng cũng chuyển sang ngồi cạnh bà, hai tay bóp vai cho bà, gương mặt không khỏi bất lực:

Bà không dặn cháu cũng yêu thương Cục bột mềm mà! Cháu đã có kế hoạch kỹ lưỡng cho ngày hôm đó rồi.Bà cứ thấy Nhạc Ninh lấy con là bị thiệt thòi cho thằng bé.Nghe câu bà nói mà anh cũng không biết bản thân là được nhặt từ đâu về nữa, chỉ có thể cười với bà:

Bà muốn là con trai hay con gái?Trai gái gì bà không quan trọng nhưng lỡ sinh ra đứa con trai giống con suốt ngày cấm đầu làm việc bỏ NhạcNinh cưng của bà một mình thì không tốt chút nào. Thế nên "con gái vẫn tốt hơn, nhất định phải sinh con gái"

- Con cũng mong cái thai trong bụng Nhạc Ninh là con gái

Chính là lúc này Nhạc Ninh bên ngoài đã nghe được như thế và rời đi. Bởi khi ấy cậu vẫn chưa nghĩ nhiều đến lúc suy nghĩ lại thì cảm thấy sợ hãi vì điều đó.

Bà nghe được thằng cháu mình nói thế thì đánh vào đầu anh một cái rõ mạnh rồi nhìn sang anh bằng vẻ mặt nghiêm túc:

- Con nói gì vậy hả? Đừng có áp lực trai hay gái lên Nhạc Ninh. Coi chừng bà tống cổ con ra khỏi gia phả

***

Nghe về câu chuyện năm đó, Nhạc Ninh ôm chặt lấy bà mà khóc không ngừng. Cậu đã làm gì vậy?



Bà vẫn luôn yêu thương cậu, bà thật sự rất tốt với cậu...

Còn cậu đã bồng bột như thế nào?

Cậu đã ám ảnh chuyện này... một câu chuyện không rõ ràng...

Trách cậu làm sao được đây, người mang thai vốn dĩ đã nhạy cảm mà mối quan hệ của họ lại xuất phát từ hợp đồng...

Cậu thanh niên mười tám tuổi chưa kịp trải đời đã phải làm ba...

Cậu sợ lắm...

- Con xin lỗi bà... con... hiểu lầm bà rồi... bà vẫn luôn rất thương con... tất cả là do con...

Bà giờ đây có lẽ đã hiểu, vì sao nhóc con này năm đó đã bỏ đi không một lời từ biệt. Bà thật sự rất thương cậu, bà cũng là người từng mang thai, bà hiểu cảm giác ấy, bà hiểu cái sự nhạy cảm và nổi lo lắng đó:

- Con quay lại là tốt rồi. Thằng nghịch tử kia thấy con khóc sưng mắt lại quậy lên đó... bà không đền chồng nhỏ xinh đẹp cho nó được đầu

Nhắc lên chú ngốc kia thì cậu lại bật cười, cười trong vô thức mà lòng vẫn không thể nguôi ngoai. Cậu lau nước mắt lắm lem trên mặt, bà nhìn cậu cười thật ôn hòa mà dịu dàng làm sao:

Ngủ thôi! Khuất mắt giải được rồi, dễ ngủ hơn rồi...Con cảm ơn bà... con thương bà lắm...Cậu lại lần nữa xúc động mà ôm lấy bà, cậu thật biết ơn khi có thêm một người bà cho cậu tình thương, sự ấm áp và những điều ngọt ngào.

Cậu nhất định sẽ luôn trân trọng.

Cũng đã đến nửa đêm, bà nằm bên cạnh cũng đã chìm vào cơn mộng đẹp. Nhạc Ninh lại cứ mở to mắt nhìn lên trần nhà, thật không biết là chú không ngủ được hay cậu mới là người không ngủ được đây.

Nhạc Ninh nhẹ nhàng kéo chăn ra và trốn khỏi phòng bà. Cậu đi thật khẽ, tay cử động thật nhẹ mà mở cửa phòng mình. Cậu nghĩ mình sẽ nhảy lên giường ôm chú và chú sẽ rất bất ngờ nhưng có lẽ giờ đây cậu mới là người phải bất ngờ