Cưng Chiều Ba Nhỏ Quá Mức Rồi

Chương 23: Lần này là chọn đúng




Cái dáng vẻ nghiêm túc ấy đứng ngoài ban công, tay cầm điện thoại mắt lại hướng ra ngoài trời đêm tĩnh mịch kia:

- Họp đồng này phải ký với bên đó. Cậu đã làm việc bao nhiêu năm rồi vẫn không biết đàm phán hả?

Phó Bắc Đình ngốc nghếch của cậu đây sao? Không phải, đây là dáng vẻ của chủ tịch tập đoàn NUT. Giọng nói trầm và đầy uy lực khiến người khác bảy phần sợ hãi ba phần dè chừng đang vang phát ra từ chú.

Đôi mắt cậu mở to nhìn người trước mặt mình, đây rốt cuộc là như thế nào? Chú ấy không phải bị ngốc sao?

Nhưng đây vốn dĩ không phải phong thái của người ngốc chút nào. Nhạc Ninh đi vào đóng sầm cửa lại. Âm thanh lớn phát ra khiến người ngoài ban công giật mình mà nhìn theo nơi phát ra tiếng động.

Phó Bắc Đình không nghĩ là chồng nhỏ của mình sẽ về phòng, cậu đã nhìn và nghe thấy hết rồi sao? Phó Bắc Đình cũng cất điện thoại mà đi vào bên trong, bốn mắt nhìn nhau lại chẳng biết phải nói gì.

Nhạc Ninh là đang đợi, đợi một lời giải thích từ người đàn ông ấy nhưng cái hồi âm cậu chỉ là sự im lặng. Chàng trai đã thật sự vô cùng lo lắng nhưng cuối cùng nối lo ấy là vì cái gì chứ:

- Sao chú lừa em? Chú chưa từng bị ngốc đúng không? Tại sao lại lừa gạt em hả? Chú đùa giỡn với em vui lắm đúng không?!

Người con trai ấy đã thật sự tức giận nhưng sâu thẳm trong lòng lại cảm thấy đau vì người cậu tin tưởng lại lừa gạt mình. Phó Bắc Đình bước đến gần muốn chạm vào cậu nhưng cậu đã tránh. Người đàn ông cũng dừng hành động mà lên tiếng:

- Chú xin lỗi... chú sợ... chú chỉ muốn giữ chân em lại...

Một vị chủ tịch đương đầu với bao khó khăn trên thương trường chưa một lần trùng bước nhưng giờ đây lại thật sự rất sợ mất cậu. Anh của lúc này chẳng biết làm sao, chỉ có thể đem hết nỗi lòng ra mà bày tỏ:

- Năm đó chú đã yêu em, coi em là điều quan trọng nhất của đời mình... chú đã lên kế hoạch tỏ tình em trong ngày đi kiểm tra trai hay gái. Chú sẽ dẫn em đến đây, cho em xem tổ ấm của chúng ta sau này. Chú muốn chúng ta yêu đương và kết hôn giống những cặp đôi khác chứ không phải vì bản hợp đồng không cảm xúc kia... •



Đôi mắt và khuôn mặt người đàn ông thể hiện rõ sự nặng nề, thất vọng kèm theo sự hụt hẫng của năm đó:

Nhưng rồi... em lại biến mất khỏi cuộc đời của chú... như thể em chưa từng xuất hiện...Nếu lúc đó chú biết đứa con trong bụng em không phải con gái thì sao? Chú sẽ còn... muốn như vậy nữa sao?Người đàn ông chẳng hiểu cậu đang nói gì mà vô thức giữ chặt hai bắp tay cậu. Hai chân mày rậm rạp chau lại và nhìn thăng vào chàng trai:

- Em nói cái gì vậy? Con trai hay con gái thì liên quan gì đến chuyện chú yêu em!

Lời yêu được nói ra nhưng tơ trong lòng cậu lại càng rối hơn. Người mà cậu rung động năm ấy cũng yêu cậu sao?

Cậu của lúc này vẫn muốn chắc chắn hơn mà cất lời:

Em từng nghe chú nói mong cái thai trong bụng em là con gáiVì chú đã tự nhủ với lòng cả đời này chỉ yêu thương một người con trai duy nhất là em. Nếu sinh con trai chỉ đành để nhóc con đó thất sủng rồi...Cậu nhìn chầm chầm vào anh rồi cả người bắt đầu chẳng còn có tí lực nào. Chân cậu lúc này như mềm nhũn ra, anh phát hiện mà giữ cậu lại nhưng cậu đã khụy xuống sàn.

Thật khó thở, có gì đó đang chen chúc bên trong lồng ngực kia. Đó là nỗi đau đớn hay sự tự trách? (2)

Cơ thể cậu như đang đông cứng lại, cậu đã làm ra chuyện gì vậy? 5 năm, thời gian mà cậu đã để con trai xa cha, cháu xa bà.

Và cũng là 5 năm tồi tệ dường nào đối với anh khi phải xa cậu... (

- Nhạc Ninh! Em sao vậy? Em đừng làm chú sợ mà...

Người đàn ông ấy vẫn luôn lo lắng và chưa từng trách cậu năm đó đột ngột rời đi.

Còn cậu lại mãi vùi mình trong nỗi sợ không nên tồn tại. Cậu đã làm ra chuyện điên rồ gì vậy?



Chàng trai đưa mắt nhìn anh và rồi nước mắt vô thức tuôn rơi. Anh hoảng lắm, anh thấy cậu khóc liền trở nên cuống cuồng:

- Chú xin lỗi... tại chú... mọi thứ điều tại chú... em đừng khóc nữa...

Người đàn ông thật sự không biết lí do gì mà cậu lại khóc nhưng chỉ cần cậu rơi lệ thì lỗi lầm đều là của anh.

Chàng trai nhìn người kia cứ mãi xin lỗi, cứ mãi nhận lỗi về mình thì liền đẩy anh ra mà lớn tiếng:

- Chú xin lỗi cái gì hả? Cái gì mà tại chú? Chú đừng làm như mình vĩ đại lắm...

Giọng nói cậu pha cùng những giọt nước mắt, dù là lời quát tháo nhưng lại đem đến cho người khác nỗi chua xót khó tả. Cậu chống hai tay lên sàn, mặt cúi xuống, nước mắt không ngừng rơi, người cậu cũng không ngừng run lên:

- Lỗi là do em... do em ngu xuẩn... tất cả là tại em... (

Cậu dùng sức đánh tay mạnh xuống nền gạch không ngừng. Người đàn ông liền ôm lấy cậu vào lòng nhầm xoa dịu đi cảm xúc hỗn loạn kia. Chàng trai nằm trong vòng tay anh mà khóc không ngừng, được một lúc chất giọng trở nên thều thào cất lời:

Em xin lỗi... do em nghĩ chú không cần con trai... khi biết kết quả em sợ chú sẽ vứt bỏ nó nên... em đã bỏ đi...Vậy mọi chuyện đã rõ ràng, em không được bỏ chú đi nữa biết chưa!

Cậu ngước mắt lên nhìn con người kia, sao anh lại có thể nhẹ nhàng nói ra những lời ấy? Không một chút hờn trách gì sao?

Sao chú không mắng hay chửi em?Cục bột mềm của chú đáng yêu như thế sao nỡ mắng chửi chứ! Cũng do năm đó chú chưa cho em đủ tin tưởng nên mới xảy ra hiểu lầm. Chú sẽ dùng khoảng thời gian còn lại của cuộc đời mình bù đắp cho em...Chú là đồ ngốc...Chàng trai ngồi thẳng người lên mà tiến tới hôn lấy môi chú, cậu dùng hai chân ôm trọn ở hông và dùng hai tay giữ ở góc mặt chú. Cậu mạnh mẽ hôn lấy đôi môi kia, hôn bằng tất cả tình yêu, hôn cho khoảng thời gian 5 năm qua đã đánh mất.

Năm đó quyết định rời đi là em sai nhưng lúc này em chắc chắn bản thân chọn đúng rồi.