- Dòng suy nghĩ của người máy -
Tôi là một người máy, mang số hiệu 124xxxxxx, mẫu RBH - 178, và được thiết lập để trở thành bạn trai của Huyền Ngân. Tôi được cài đặt không ít thói quen, tính cách cũng như một vài kí ức trong quá khứ của Thế Trường. Nhiệm vụ của tôi là ở yên tại nhà và phụ giúp ‘người chị gái’ trong lời của người đàn ông đó nói.
Mở mắt lần nữa, tôi đã được Thế Trường đưa vào nhà. Hắn rời đi ngay lập tức, để mặc tôi đứng giữa căn phòng xa lạ. Thế thì đã sao? Tôi có khả năng quét, tìm hiểu và ghi nhớ chỉ trong tích tắc.
Tôi đi hết gian phòng này đến gian phòng khách. Có cái đã được thiết lập sẵn vào bộ nhớ, có cái thì không. Tuy nhiên, chúng chả là gì so với điều quan trọng nhất mà tôi phải đối diện. Đó chính là Huyền Ngân.
Theo mô tả của Thế Trường sau khi đã đưa nhận diện ‘người chị gái’ của anh ta cho tôi, Huyền Ngân là một người con gái không thích trưng diện. Em luôn để mặt mộc ra đường rồi trở về với trạng thái đầu bù tóc rối. Thậm chí ngày thường ở nhà, em cũng ăn mặc xuề xoà không có tí gì hấp dẫn.
Ngay khi Huyền Ngân nhìn thấy tôi, em ấy chưa kịp tháo giày đã ôm chầm lấy tôi, cất giọng ngà ngà hơi men: “Không sao cả. Em sẽ nuôi anh. Anh đừng bận tâm bất cứ thứ gì nhé.”
Tôi kịp thời chụp lấy cả người sắp ngã xuống sàn của Huyền Ngân. Em ấy đã quá say để có thể tự mình bước đi. Vì thế tôi chỉ đành bồng em ấy lên mà trở về phòng ngủ. Đêm đó, tôi ngồi ở bên cạnh, vừa giúp em ấy bớt khó chịu, vừa quét các chỉ số đo lường của cơ thể.
Tôi tự hỏi ‘người chị gái’ nào lại xưng em với ‘em trai ruột’ của mình chứ?
Sau đó, tôi ở nhà này đã được một tuần, dần hiểu rõ thứ gì gọi là ‘không thích trưng diện’. Huyền Ngân thức dậy vào lúc năm giờ sáng, ra khỏi nhà vào lúc tám giờ và giờ vào làm là chín giờ. Vì sao em ấy lại thức sớm như vậy? Nguyên nhân là do em ấy phải làm đồ ăn sáng cho Thế Trường. Mỗi ngày là một món mới toanh nên thời gian nào để sửa soạn cho bản thân chứ.
“Anh ăn đi nhé. Em đi làm đây.” Huyền Ngân hôn lên má tôi một cái rồi đi nhanh ra khỏi nhà.
Căn nhà trở về dáng vẻ yên ắng. Một mình tôi ngồi ở bàn và lia mắt nhìn đồ ăn sáng phong phú.
Tôi gấp lấy một đũa, cảm nhận hương vị hòa quyện vào nhau. Người máy không cần phải ăn nhưng vẫn có thể ăn và biết được mùi vị bên trong đó. Theo thói quen đã được ghi nhớ, tôi đứng lên rồi ngồi xuống chiếc ghế bành trong phòng khách, bỏ mặc đống chén dĩa chất đống ở đó. Việc này lặp đi lặp lại một tuần cũng đủ để tôi nhận thức được rằng mối quan hệ giữa Thế Trường và Huyền Ngân không phải là ‘chị gái - em trai’.
Huyền Ngân lần nào cũng mang một thân mệt mỏi về nhà, nhưng chẳng mấy khi lép nhép việc tôi ở nhà chẳng chịu làm gì. Vì sao lại thế?
Tôi cứ giương mắt nhìn theo, cơ thể không làm gì cũng khiến tôi càng lúc càng cứng đờ. Vì thế, tôi gọi điện cho tiến sĩ.
“Tôi có thể làm việc nhà không?”
Anh Quân đang vùi đầu vào máy móc thì sững người: “Hả?”
“Tôi có thể làm việc nhà không?” Tôi bình tĩnh lặp lại câu hỏi, chỉ đơn giản muốn làm thứ gì đó để máy móc trong người đỡ bị rỉ sét.
“À được chứ, dù sao cậu cũng được lập trình để phụ giúp mẹ của Thế Trường mà.” Tiến sĩ trả lời bâng quơ, tiếp tục tập trung vào công việc của mình rồi tắt điện thoại.
“Mẹ?”
Từ lúc tới đây, tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào có vẻ ngoài trung niên và được Huyền Ngân gọi là mẹ cả. Tôi cũng tin chắc em ấy cũng không phải là mẹ hay chị gái của Thế Trường. Vậy tôi được tạo ra để làm gì?
Tôi cũng chẳng quan tâm việc đó nữa. Có sự cho phép, tôi đi vào phòng, kiếm cho bản thân chiếc áo thun ngắn tay và bắt đầu công việc lau dọn nhà cửa. Từng ngóc ngách đều được tôi kiểm tra qua, một tay nâng ghế, một tay cầm máy hút bụi. Đúng là được cử động, tôi cảm thấy cơ thể linh hoạt hơn rất nhiều. Vì thế, từ bây giờ công việc nhà là điều tiên quyết mà tôi phải thực hiện mỗi ngày.
Cho tới khi Huyền Ngân trở về nhà, tôi vẫn còn nhớ như in đôi mắt tràn đầy sự ngạc nhiên, chẳng khác nào đã đi lầm nhà của em ấy.
“Chuyện… chuyện gì vậy…”
Em ấy bảo rằng đây là lần đầu tiên thấy căn nhà sạch sẽ như vậy khi có mặt tôi ở nhà. Nói như thế đồng nghĩa với việc Thế Trường chưa từng phải nhúng tay vào việc gì cả.
“Từ giờ việc nhà là của anh.” Tôi chỉ muốn vận động để tốt cho thân thể sắt nhôm này.
Thế mà nó lại dường như là điều gì đó vô cùng tuyệt vời với Huyền Ngân. em ấy chớp chớp mắt nhìn tôi, lần nữa nhào vào lòng tôi mà khen tôi là người bạn trai hoàn hảo. Nhưng tôi đã đo lường mức độ hoàn hảo, tôi vẫn chưa đạt được đến thế. Tôi có thể có tất cả hành động yêu thương nhưng tôi không có tình cảm.
Tôi bắt đầu cuộc sống của một người máy bạn trai nội trợ đắc lực cho Huyền Ngân. Nhưng sau hai tháng, em ấy đã nhìn tôi bằng cặp mắt nghi hoặc và sợ hãi.
“Anh vẫn còn nhớ lúc chúng ta cùng nhau đón tết năm ngoái chứ? Chúng ta đã cùng nhau làm gì?”