Tôi gục lên mặt bàn, hai má có cảm giác như đã hóp lại vì mất nước và mất sức. Còn người máy ở bên cạnh nhìn bức vẽ thứ một trăm mấy của tôi thì cuối cùng cũng chịu gật đầu một cái.
“Bức này đẹp nhất. Khẳng định sư phụ của em sẽ thích.”
Tôi nhếch miệng, còn không cố rặn ra được nụ cười hoàn chỉnh. Anh ta bắt tôi xem đi xem lại cảnh hôn của cả hai mà vẽ theo, và cũng không cho tôi nghỉ ngơi chỉ vì câu nói có công mài sắt có ngày nên kim. Đúng vậy, nếu anh ta còn ép tôi mài tiếp thì tôi khẳng định tôi sẽ dùng cục sắt đó đập vào người anh ta một lần nữa. Tôi thề đấy!
Nhưng may mắn, người máy đã buông tha cho tôi. Thế mà bệnh lười cùng cơn buồn ngủ đã mò tới nhanh chóng. Tôi cứ nằm lên bàn với con mắt lim dim. Giây sau, cả người tôi được bế lên không trung. Bờ ngực vững chắc của người máy trở thành tấm nệm tạm thời cho cái đầu gật gù này.
Tôi quá lười đến mức phản kháng, chỉ mặc cho anh ta bồng tôi vào trong phòng. Tôi cảm nhận bờ lưng nhẹ nhàng chạm xuống nệm, sau đó là cả người được bao bọc bởi chiếc mền ấm áp.
Người máy thì thầm: “Ngủ ngon nhé Huyền Ngân.”
Tôi ti hí mắt, dù sao cũng nên đáp lại cho có lễ có phép với người ta: “Ngủ ngon, Quốc Ân.”
Không biết có phải do hoang tưởng trong cơn mơ hay không, tôi cảm nhận người máy hơi dừng lại một chút rồi mới từ từ đi ra khỏi phòng. Cánh cửa khép lại phát ra tiếng động cực kỳ nhỏ. Vậy mà mắt tôi lại mở thao láo như chưa từng có cơn buồn ngủ nào đi qua. Đó luôn là bí mật chưa từng được giải đáp mỗi khi tôi leo lên giường. Có lẽ do tôi chưa lướt điện thoại sao?
Nghĩ là làm, tôi cầm điện thoại lên, vừa mở khoá thì đoạn phim về cảnh tôi và người máy hôn nhau lại hiện lên. Tiếng mút mát và rên trong cổ họng của tôi vẫn rõ ràng khiến tôi phải lập tức giảm âm lượng xuống. Tuy nhiên, không hiểu vì sao tôi lại không thoát ra, ngược lại càng xem càng thấy cuốn hút. Tôi điên rồi à?
Nhìn kỹ lại, gương mặt của anh ta thật sự dần ửng hồng nhẹ. Chiếc trái cổ cứ lên xuống trông thật nam tính khiến ngón tay tôi tự động chạm vào màn hình nơi nó hiện diện. Nửa sườn mặt của anh ta vừa xa lạ vừa quen thuộc, có chút giống Thế Trường nhưng giờ trong suy nghĩ của tôi thì nó lại tự phủ định điều đó. Sau đó, tôi sờ môi mình. Vị ngọt và hơi ấm vẫn còn đọng lại, dần khắc ghi sâu vào tâm trí tôi.
Tôi cứ nghĩ tới nụ hôn ấy và dần thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc mơ đêm khuya, tôi ngã người lên giường, ánh mắt nóng rực chăm chú theo dõi từng hành động của người máy đang ở trên người tôi. Anh ta cởi ba hàng nút, để lộ bờ ngực săn chắc khiến tôi chỉ muốn xé chiếc áo sơ mi đó ra ngay lập tức.
Người máy áp sát xuống người tôi, chống một bên tay ngay bên tai trái, còn tay bên kia lại thuần thục mò vào chiếc áo ngắn, sau đó len lỏi vào áo cúp chỉ để xoa nắn chiếc bánh bao mềm mại. Anh ta dùng hai ngón tay kẹp lấy chấm đỏ trên bánh bao, ép buộc cho nó dựng đứng lên.
Tôi bị kích thích mà chỉ biết thở dốc. Chưa từng trải qua chuyện này, tôi động người qua lại, vừa muốn đòi hỏi thêm cũng vừa muốn tránh né những xúc giác khiến bản thân không thể giữ vững lý trí. Người máy ngậm lấy một bên chấm đỏ, còn tay khác đã mò mẫm tới bên dưới của tôi mà không ngừng khiến nó run rẩy và làm quen với sự xâm nhập điêu luyện.
Tôi bị người máy làm cho tới nóc hết lần này tới lần khác. Cho tới khi anh ta thấy tôi đã sẵn sàng, anh ta mới cởi chiếc quần bảo hộ luôn che giấu bộ phận nam tính bên trong. Tôi thở dốc không ngừng, cố gắng mở chiếc mắt ngấn đầy lệ để nhìn xuống bên dưới thì tá hoả khi cái thứ đang đặt nhờ lên bụng tôi không phải là cây hàng bình thường của một người đàn ông. Nó chẳng khác nào cái dùi cui to lớn.
“Không…”
Tôi lắc đầu, có suy nghĩ muốn chạy trốn. Tuy nhiên, người máy đã giữ chặt eo tôi lại, đặt dùi cui trước nơi thâm sơn cùng cốc của tôi.
“Không… KHÔNG…”
Tôi mở choàng mắt. Trái tim vẫn đang đập nhanh vì nỗi sợ hãi mang tên dùi cui to lớn. Tôi vuốt cái trán đầy mồ hôi của mình, cảm nhận cơ thể có sự khác biệt so với những buổi sáng khác. Hai chấm đỏ dựng đứng cà vào áo ngủ và giữa chân cứ ươn ướt khiến tôi khó chịu. Nhưng thứ càng khiến tôi phát sầu hơn chính là tôi mộng xuân. Tôi thế mà mộng xuân với người máy chỉ sau cái hôn kia. Mặt mũi nào mà đối diện với anh ta nữa chứ!
Tôi bước xuống giường, lấy đồ đi thẳng vào nhà tắm mà không dám ngẩng mặt lên vì sợ hãi bí mật bị phát hiện. Sau khi xong xuôi, tôi lại xách cặp táp đi làm với mong muốn bỏ chạy. Tuy nhiên, người máy đã phát hiện ra tôi.
“Huyền Ngân, em không ăn sáng sao?”
Tôi giật bắn mình, chiếc giày đang đeo vào chân cũng bị trệch hướng: “Tôi không ăn.”
“Vậy em mang theo cơm trưa này.” Người máy đưa hộp cơm giữ nhiệt đến trước mặt tôi.
Tôi nhận lấy, nói tiếng cảm ơn rồi chạy mất dạng. Xuống tới dưới lầu, tôi nhìn lại thứ nằm trong tay mình. Hộp cơm đã đi với tôi suốt hơn hai tháng qua và trở thành thói quen khiến tôi thích được chăm bẵm. Tôi mỉm cười, có lẽ có người máy ở nhà cũng