Cố Thần Diệp thâm tình trên mặt chậm rãi biểu lộ trong nháy mắt cứng ngắc, lập tức biến thành phẫn nộ.
Hắn đương nhiên không cảm thấy Hạ Sanh Ca là thật muốn cho hắn đi chết.
Nhưng Hạ Sanh Ca sẽ nói ra những lời này, nói rõ cô vẫn là không có nguôi giận, vẫn là không có bị hắn đả động.
Nữ nhân này thật sự là quá tùy hứng.
Hay là, biết mình bây giờ thật sự bị cô thu hút, cho nên ỷ lại sủng mà kiêu rồi? !
Cố Thần Diệp sắc mặt triệt để trầm xuống, "Tiểu Sanh, anh biết em vẫn còn tức giận, anh không cùng em so đo. Anh sẽ yêu cầu đám Triệu Văn Bác tới xin lỗi em”
“Nhưng cũng hy vọng em nhớ kĩ, sự kiên nhẫn của anh là có hạn”
Nói xong hắn ôm lấy vết thương đang chảy máu đi ra ngoài
Vừa đi ra chưa được hai bước, liền nghe sau Hạ Sanh Ca chậm rãi nói: "Chờ một chút, đem rác rưởi anh mang tới đi ra ngoài."
Cô chỉ chỉ bó hoa hồng bên cạnh.
Cố Thần Diệp sắc mặt càng phát ra khó coi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Hạ Sanh Ca, chớ quá mức!"
Hạ Sanh Ca "A" một tiếng, trực tiếp cầm lấy bó hoa hồng kia, vứt vào bên trong thùng rác.
Cố Thần Diệp phanh một tiếng đóng cửa lại, nổi giận đùng đùng đi.
...
Lúc chạng vạng tối, một cỗ xe sang trọng chậm rãi đứng tại cửa tiểu khu Kim Đế.
Nhưng mà, thời điểm xe muốn tiến vào, lại bị ngăn lại.
Bảo vệ tiểu khu tận trách nói: “Thật xin lỗi, xe này chưa có thông qua đăng kí thông hành Kim Đế khu nên không được phép đi vào. Nếu như mọi người là khách tới thăm, mời mọi người gọi họ xuống ký giấc bảo đảm. Nếu không thật không có cách nào cho mọi người tiến vào”
Cửa xe phía sau hạ xuống, lộ ra khuôn mặt người phụ nữ hơn 30 tuổi, cô ta cau mày nói: "Chúng tôi là tới thăm người thân? Huống chi ông còn nhìn không rõ chiếc xe sang trọng cỡ nào sao, người đang ngồi sau xe này là ai sao?”
Bảo an cười cười, ngữ khí ôn hòa, thần sắc cung kính, thái độ lại dị thường kiên quyết: "Phi thường thật có lỗi, đây là quy củ cấp trên chỉ địng, chúng ta nhất định phải tuân thủ."
Nhưng trong lòng không nhịn được nghĩ: Xe sang trọng? Xe sang trọng thì thế nào? Ra vào cái này cư xá cái nào chiếc không phải xe sang trọng?
Trên mặt nữ nhân xuất hiện vẻ giận dữ, đang muốn lại nói tiếp, đột nhiên một cánh tay thon trắng vươn ra vỗ nhẹ bả vai: "Điền tỷ, đừng nóng giận, để cho ta cùng vị đại ca kia nói đi."
Nữ nhân kia lúc này mới cẩn thận lùi người về phía sau.
Bên trong xe là một cô gái trẻ tuổi, mái tóc đen nhánh xõa xuống, trên mặt mang theo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt ngập nước, phá lệ thanh thuần
Chỉ nghe cô thanh âm mềm mềm nói: "Bảo an đại ca, tôi là được Cửu gia mời tới, chỉ là có lẽ Cửu gia có nhiều công việc nên quên đề cập chuyện này với anh, anh có thể hay không dàn xếp một chút cho tôi vào. Tôi cam đoan tôi tuyệt đối không phải là người xấu gì cả”
Một bên nói, cô một bên tháo khẩu trang trên mặt xuống, lộ ra một mặt trương thanh lệ xinh đẹp.
Bảo an lập tức mở to hai mắt nhìn, thanh âm có chút kích động nói: “Là Hạ Nhược Linh? !"
Hạ Nhược Linh mấy năm gần đây mới gia nhập showbiz, ra mắt không bao lâu nhưng là một đại minh tinh lưu lượng gần như đứng đầu
Cô lúc nói chuyện thanh âm chỉ có thể coi là bình thường, nhưng thời điểm ca hát lại như tiếng trời linh hoạt dễ nghe, có thể đánh thẳng vào tâm hồn con người.
Năm ngoái cô ban bố một album ca nhạc, đạt gần 2 triệu bản tiêu thụ bán ra, ngay cả ở nước ngoài cũng có rất nhiều fan hâm mộ. Sau đó vì khuôn mặt xinh đẹp mà tiến vào giới điện ảnh làm tiểu hoa đán vô cùng nổi tiếng
Bảo an thấy được người nổi tiếng tất nhiên vô cùng vui mừng.
Hắn kích động nói: "Thật không nghĩ tới có thể ở chỗ này nhìn thấy Hạ tiểu thư, cháu gái của ta đặc biệt thích cô hát ca."
Hạ Nhược Linh đối cảnh tượng như vậy sớm có đoán trước, cô cười cười nói: "Nếu như cần, một hồi tôi có thể giúp anh kí tên."
"Vậy thì cám ơn Hạ tiểu thư."
Điền Mỹ Vân hừ lạnh nói: " Người cũng nhận ra rồi, có thể để chúng ta tiến vào chưa?"
"Cái này. . . Chỉ sợ không được." Bảo an lập tức thu liễm thần sắc, nghiêm mặt nói, "Quy định chính là quy định, rất xin lỗi, ta không thể để mọi người đi vào."
Lần này, liền ngay cả Hạ Nhược Linh cũng không nhịn được xạm mặt lại.
Cô không nghĩ tới, người an ninh này vậy mà như thế khó chơi.
Rõ ràng nhận ra cô là ai, biết rất rõ ràng thân phận của cô, lại còn hoàn toàn không chịu dàn xếp thả cô đi vào.
Điền Mỹ Vân lúc này đã không nhịn được chửi ầm lên.
An ninh này lại giống như là đầu óc hư mất một chút, sống chết chính là không chịu thả các cô đi vào.
Cuối cùng, xe xa hoa sang trọng chỉ có thể tức giận lui ra ngoài.
"Nhược Linh, làm sao bây giờ?" Điền Mỹ Vân khí không thuận, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói, "Nếu không, hôm nay chúng ta đi về trước? Ngày mai em gọi điện cho Hạ Sanh ca để cô ta tự mình tiếp em vào đó”
Nghe được Điền Mỹ Vân, hai tay Hạ Nhược Linh đột nhiên siết thành nắm đấm, trên mu bàn tay gân xanh giật giật.
Lúc nào, địa phương cô vào không được, Hạ Sanh Ca lại có thể tùy tiện đi vào? !
Mà lại còn cùng Cửu Gia ở cùng một chỗ.
Người đàn ông cao cao tại thượng, côc ũng chỉ có thể ước vọng, chỉ có thể ở trong lòng mà mặc niệm, bây giờ lại ở cùng một với Hạ Sanh Ca lại còn là vị hôn thê chân chính
Dựa vào cái gì? !
Dù là biết rõ Cửu Gia chỉ là vì mảnh đất kia, Hạ Nhược Linh trong lòng vẫn là hận phát cuồng.