Hạ Sanh Ca nhịn không được vừa muốn cười, cô giãy giụa tay bị Cố Thần Diệp bắt lấy.
Phát hiện Cố Thần Diệp ngoan cường vô luận như thế nào cũng không chịu buông ra, dứt khoát cũng tùy tiện mặc kệ hắn.
“Cố tiên sinh, anh nói vậy tôi liền phải tin sao? Tôi với anh quen nhau bao lâu, nhưng anh đối với tôi ra sao tất nhiên chỉ mình anh biết, mỗi lần Hạ Nhược Linh có việc cần anh thì y hệt như một chú cún anh đều ngoan ngoãn vẫy đuôi mà chạy đến. Còn có cái đêm ở Đế Hào kia, cái gì mà để tôi cho Triệu Văn Bác cùng Tiền Hạo kia giáo huấn. Còn nói chỉ không làm đến bước cuối cùng, còn một đám đàn ông trong phòng muốn trêu đùa thế nàoo thì trêu đùa... Cố tiên sinh anh nói và anh làm nó khác nhau xa quá đấy”
Cố Thần Diệp sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Nhất là đối thời khắc này Hạ Sanh Ca khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người, hắn hối hận ruột đều xanh.
Cố Thần Diệp thật lâu mới nói: "Tiểu Sanh, anh thừa nhận đêm đó là anh sai. Nhưng đó cũng là vì em muốn chia tay với anh, cho nên anh mới làm ra những chuyện như thế. Chuyện này cả hai chúng ta đều có lỗi, hay là cùng bỏ qua được không? Nếu như em không muốn đính hôn nữa thì không đính hôn nữa, chúng ta trực tiếp đi lãnh chứng kết hôn? Nếu em còn không tin bây giờ anh dẫn em đến cục dân chính”
Hạ Sanh Ca chậm rãi giương mi mắt, nói khẽ: "Anh muốn cùng tôi kết hôn?"
Cố Thần Diệp liền bị mê hoặc, hắn nhẹ nhàng lên tiếng, "Đúng, nah muốn cùng em kết hôn. Cho nên không cần để ý Lục Cửu Thành được không, hắn ta là tên điên, em tiếp cận hắn nhất định sẽ không có kết cục tốt. Sanh Ca khi nhìn thấy tin tức em cùng người khác đính hôn, anh thật sự rất đau lòng”
Một bên nói, Cố Thần Diệp một bên chậm rãi nghiêng thân thể, giống như là bị mê hoặc muốn hôn xuống cánh môi mềm mỏng của Hạ Sanh Ca
Cố Thần Diệp cùng Hạ Sanh Ca xác nhận thân phận cũng hơn một năm, nhưng một năm này hắn không hè chạm qua Hạ Sanh Ca một chút, ngay cả nắm tay hắn cũng đều ghét bỏ chứ đừng đề cập đến hôn môi
Nhưng lúc này giờ phút này, hắn lại cảm thấy du͙ƈ vọиɠ đang không ngừng bốc lên đụng chạm lấy đầu óc của hắn, có cái thanh âm đang điên cuồng kêu gào, để hắn chiếm hữu cô gái này, để cô trở thành người của hắn.
Mắt thấy hô hấp của hai người càng ngày càng gần, Cố Thần Diệp cũng càng ngày càng ý loạn tình mê.
Đột nhiên, sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi, thân thể bỗng nhiên ngửa ra sau.
Nhưng vẫn là chậm một bước, một vật thể bén nhọn lóe hàn quang, từ trên gương mặt của hắn sát qua.
Vật thể bén nhọn đâm nhói từ cằm truyền đến, rất nhanh chỗ sâu máu tươi, làm bẩn áo sơ mi trên người hắn.
Cố Thần Diệp vừa sợ vừa giận, liên tục lui về sau mấy bước, sờ lấy cằm của mình.
Vừa mới nếu như hắn chậm một chút nữa, vậy đồ vật bén nhọn này vạch phá chính là cổ họng của hắn.
Hạ Sanh Ca nhìn xem hắn cái cằm nhỏ máu, nhẹ nhàng cười lên, "Phản ứng thật nhanh, chỉ thiếu một chút xíu, liền có thể vạch phá cổ họng của anh, nhìn xem máu của anh giống như nước suối dũng mãnh chảy ra. Hình ảnh kia nhất định rất đẹp đó! Tôi nói có đúng hay không, Cố Thần Diệp?"
"Hạ Sanh Ca, cô điên rồi? !" Cố Thần Diệp nhìn cô giống nhìn quái vật, "Cô vậy mà có ý định gϊếŧ người”
Hạ Sanh Ca thu liễm nụ cười ngọt ngào trên mặt, không nhanh không chậm nói: "Làm sao lại thế? Một cái bút bi nho nhỏ sao có thể gϊếŧ người được. Cố tiên sinh nếu là muốn đi cục cảnh sát cáo tôi mưu sát, tôi chắc chắn sẽ không hciju thừa nhận đâu."
Lấy phần nhọn của bút bi là hung khí rạch họng người khác, thậm chí là cắt đứt yết hầu trừ phi là sát thủ chuyên nghiệp có lực tay cực kì mạnh, nếu không tuyệt đối sẽ không có khả năng làm được
Hạ Sanh Ca cười tủm tỉm nói: "Huống chi, nếu như không phải Cố tiên sinh muốn giở trò lưu manh với tôi, tôi cũng sẽ không làm ra hành động quá kích mà đã thương anh. Tôi chỉ là đang phòng vệ chính đáng”
Trong nháy mắt vừa rồi Hạ Sanh ca thật sự muốn gϊếŧ Cố Thần Diệp. Thế nhưng thời điểm xuất thủ, cô nhớ tới Cửu gia và vệ sĩ bên cạnh hắn có vô số lần gọi 110 vô cùng lưu loát
Nếu như, cô thật gϊếŧ người, Cửu Gia có thể hay không báo cảnh bắt cô?
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Hạ Sanh Ca không hiểu cảm thấy rất không cao hứng.
. . .
Cố Thần Diệp gân xanh trên trán từng cái nhảy lên.
Hắn trước kia làm sao không có phát hiện, Hạ Sanh Ca lại có lá gan lớn như vậy, dám dùng bút bi tổn thương hắn.
Nhưng hết lần này tới lần khác, dạng này Hạ Sanh Ca, toàn thân đều phảng phất lộ ra hồn xiêu phách lạc mị lực, để hắn tâm ngăn không được muốn chiếm hữu cô, muốn cô phục tùng.
Cố Thần Diệp chậm rãi thở dài, thâm tình chậm rãi mà nhìn Hạ Sanh Ca, nói giọng khàn khàn: "Sanh Ca, không nghĩ tới, đêm hôm đó khiến em tổn thương lớn như vậy. Anh biết em không phải thật tâm thích Lục Cửu Thành, cùng hắn đính hôn chỉ là muốn chọc tức anh. Mà hắn cũng vậy, cùng em đính hôn chỉ là vì muốn mảnh đất kia, đúng không?”
Hạ Sanh Ca lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì.
Cố Thần Diệp lại biết chính mình nói đúng, trong mắt của hắn hiện lên một vòng nhất định phải được, tiếp tục nói: "Sanh Ca rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ cho anh? Lần này, vô luận em muốn anh làm gì anh đều bằng lòng đáp ứng; nếu em muốn Triệu Văn Bác cùng Tiền Hạo đến đây quỳ gối nhận sai, anh cũng sẽ bắt họ làm được”
Hạ Sanh Ca một đôi con ngươi xinh đẹp không hề chớp mắt nhìn hắn , chờ hắn nói xong, mới chậm rãi nói: "Cố Thần Diệp, thật chỉ cần tôi tha thứ cho anh, cái gì anh cũng nguyện ý đáp ứng?”
“Đúng” Cố Thần Diệp trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ, luôn miệng nói, "Chỉ cần yêu cầu anh đều có thể đáp ứng”
Thiếu nữ trên mặt bởi vì hắn câu nói này, tách ra một nụ cười xán lạn.
Cánh môi hoa anh đào nhẹ nhàng mở ra, phun ra thanh âm thanh thúy dễ nghe; “Vậy anh liền đi chết đi? Cố Thần Diệp nếu anh chết đi rồi, tôi cũng sẽ không bởi vì gϊếŧ anh mà mắc tội phạm pháp”
Cố Thần Diệp thâm tình trên mặt chậm rãi biểu lộ trong nháy mắt cứng ngắc, lập tức biến thành phẫn nộ.