Đóiiiii~~~~!
Thái Từ Quân và Nghê Hồ Ly vẫn nhắn tin ở box chat ngày xửa ngày xưa dù hiện tại anh đã có số điện thoại của cô.
Ở ngoài Hồ Ly không để ý điện thoại, vừa về biệt thự liền thấy tin nhắn. Cô nhìn đồng hồ, đã gần 8h tối, hơi muộn.
Là muốn ăn cơm cô nấu. Nghĩ lời bà nói khi sáng, cô có ý muốn từ chối Thái Từ Quân. Cô còn chưa nấu cơm ăn cùng Tư Dạ Đam lần nào. Thân thiết với Thái Từ Quân khiến cô có cảm giác áy náy với người còn lại.
Nhưng vẫn là không nỡ. Một bữa ăn thôi mà. Cô nhắn lại:
- Anh ăn cơm chưa?
Chỉ hơn phút sau đã có tin rep lại.
- Chưa.
- Giờ ăn có muộn quá không?
- Không muộn.
- Qua đây, nhưng không có cơm, mì được chứ?
- Ừm, đợi tôi.
Hồ Ly mỉm cười mở tủ lạnh tìm đồ nấu ăn.
***
Thái Từ Quân nhìn hình ảnh Nghê Hồ Ly lon ton chạy ra mở cổng thì cười. Hàn Hân cũng lái xe rời đi.
- Sau không cần mua hoa nữa đâu.
Hồ Ly bẽn lẽn ngại ngùng nhận hoa. Dù muộn nhưng Thái Từ Quân trên đường tới vẫn dừng lại ở tiệm hoa, còn tự mình xuống xe để chọn.
- Sao tới tay không được chứ!
Lần này anh không đi trước, mà đợi cô đi cùng, hai người song song sánh bước vào nhà.
Mùi mì thịt bằm thơm phức.
Anh xắn tay áo, Hồ Ly đang lúi húi ở bếp. Cô còn cẩn thận trang trí chút rau thơm lên bát mì.
Thái Từ Quân nhìn cô, cả lòng ấm áp. Cảnh này bình yên quá, dáng vẻ này giống người vợ tần tảo cơm nước chăm lo cho chồng.
Trên bàn ăn, Hồ Ly đẩy bát mì nóng hổi tới trước mặt Thái Từ Quân.
Anh mỉm cười, nhìn sang bát cô rồi chau mày.
- Trứng đâu?
Bát của anh có trứng lòng đào được cắt đôi ngon mắt, còn bát của cô thì chỉ có thịt bằm và rau xanh.
- Tôi ăn ít lắm. Sợ anh ăn không đủ chất, nên có thêm chút trứng.
Một nửa trứng được Thái Từ Quân gắp lên, sợ lòng đào tràn ra mất ngon, anh còn dùng cả thìa đỡ lấy.
Dừng lại nhẹ nhàng ở bát người đối diện.
Hồ Ly nheo mắt cười:
- Cảm ơn!
- Tôi mới phải cảm ơn cô. Chúc ngon miệng.
Hai người yên lặng ăn mì. Hồ Ly lén nhìn Thái Từ Quân ăn mà thấy ngon lây.
Niềm vui của người nấu là được người ăn hưởng ứng nhiệt tình.
Cô ăn xong trước, đang gọt hoa quả tráng miệng thì có tiếng chuông cổng.
Hồ Ly đi ra gần cửa, nhìn màn hình camera. Sự ngập ngừng đã được Thái Từ Quân phát hiện.
- Ai vậy?
- … Không có gì, anh cứ ăn thong thả, tôi ra ngoài xíu.
Tư Dạ Đam không liên hệ được cho Hồ Ly nên đã tìm tới tận nhà.
Nhìn Nghê Hồ Ly đi từng bước tiến về phía mình, Tư Dạ Đam lòng hồi hộp, sự nhớ nhung bị kìn nén chỉ muốn trực trào.
- Đã lâu không gặp.
- Ừm, anh tới tìm em có việc gì ạ?
- Giữa chúng ta từ khi nào có việc mới có thể gặp nhau?
Hồ Ly ním môi không đáp, Tư Dạ Đam xoa xoa tóc cô dỗ dành.
- Anh nhớ em, muốn gặp em thôi. Không định mời anh vào nhà mới sao?
Cô xoay đầu nhìn vào nhà, hơi lưỡng lự rồi nói.
- Cũng không phải nhà mới gì…Có một vị khách nữa, cùng uống trà nhé.
Trong nhà, Thái Từ Quân đã ăn xong, nay không có nhiều bát đĩa nên đã tự rửa bát của cả hai. Nhìn chỗ quả gọt dở, anh cũng không ngần ngại làm nốt.
Vẫn chưa thấy Hồ Ly trở lại. Thái Từ Quân ra sảnh, thấy cảnh tượng một nam một nữ đang nói chuyện.
Tư Dạ Đam sợ làm phiền Nghê Hồ Ly nên có ý hẹn cô hôm khác gặp mặt. Cho đến khi nhìn thấy Thái Từ Quân hai tay xỏ túi quần, đứng dựa cột nhìn họ.
- Thái Từ Quân?
Hồ Ly ngoảnh lại, chỉ biết gật đầu.