Tư Dạ Đức đang cau có nhìn mẹ và anh trai.
- Mẹ, chúng ta cũng nên tìm cách đáp lại chứ. Mẹ thấy T.legend thế nào?
Lý Vy đang ung dung uống cafe T.legend nhìn con trai lớn.
- Có ý kiến gì không?
- Đã làm ảnh hưởng tới mẹ rồi!
- Thường thôi, thương trường là chiến trường. Mấy chuyện này nhằm nhò gì.
Thấy vẻ điềm nhiên đến lạ của hai người, Tư Dạ Đức không hiểu nổi, phàn nàn nói nhiều liền bị mẹ chê bai.
- Đúng là ngựa non háu đá. Không cần trả đũa, tập trung dọn dẹp hậu quả. Chúng ta không đụng tới T.legend được đâu.
- Mẹ, nay chẳng phải mẹ hơi hiền rồi sao?
Lý Vy cười khẩy nhìn con trai thứ.
- Dỏng tai lên mà nghe đây. Con biết vì sao Fungla lên sàn chứng khoán mà T.legend lại không không? Về cơ bản, Thái thị không thiếu tiền. Đó là công ty gia đình, lên sàn chứng khoán đồng nghĩa việc giảm quyền kiểm soát. Niêm yết trên sàn chứng khoán là cách doanh nghiệp kiếm thêm tiền để đầu tư và phát triển. Nhưng với Thái thị, họ có tiền, không cần tự rước người làm cản trở và chi phối họ. Chúng ta không đào bới nắm thóp được. Lúa chín cúi đầu, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn. Huống hồ nhà ngoại còn làm chính trị, không thể cứ ăn miếng trả miếng được. Thua keo này, ta bày keo khác.
Người con trai thứ được khai sáng mà trầm trồ.
Nếu Thái gia có Thái lão phu nhân thì nhà Tư Dạ có Lý Vy chèo chống.
- Con ra ngoài đi, mẹ có chuyện nói với anh con.
Tư Dạ Đam nhìn em trai đi ra, đoán được điều mẹ định nói với mình.
- Mẹ biết con không thích mẹ, nhưng mọi điều mẹ làm đều vì các con. Nghê Hồ Ly tuyệt đối là không.
- Mẹ, con đã là người trưởng thành, con sẽ tự quyết định cuộc đời mình.
Lý Vy cười, đặt ly cafe sang một bên, lại cầm một ly nước lọc lên uống.
- Hzzz, vị cafe nhà đó đậm quá, có lẽ nay ta sẽ mất ngủ. Con nên nhớ điều này. Sau này, sau lưng con, không có Nghê Hồ Ly thì sẽ cô gái khác. Và cô ta cũng vậy, không có con, sẽ có người khác. Nhưng bố mẹ, anh em ruột thịt thì không bao giờ con có thể vứt bỏ được. Mẹ sẽ mãi mãi là gia đình sau lưng con. Con vì một cô gái mà không màng mẹ sao, không thể. Bố con mất rồi, em con chưa chín chắn, Tư Hoành vẫn là miếng bánh ngon bao kẻ thèm khát. Trẻ nhờ cha, già nhờ con. Ta cũng già rồi, trách nhiệm của con là gánh vác gia sản mà bố con để lại. Ông ấy đã dành toàn bộ tâm huyết vào Tư Hoành, tới đời con chỉ có thể phát triển chứ không được thụt lùi.
Người con cả áp lực đầy mình, chỉ biết thở dài mệt mỏi.
Trong khi đó, Hồng Hoa đang ở biệt thự của Hồ Ly, bà tới thăm một chút vì nghe tin cháu gái đã sửa sang đâu đấy.
Trên ti vi đang là tin tức của Fungla.
Hồ Ly đang gọt hoa quả bỗng dừng lại nhìn bà.
- Có phải do Thái thị không ạ?
Hồng Hoa khẽ nhướng mày lên, cầm một miếng táo nhỏ nhai chầm chậm.
- Nhắm tới Tư Hoành có rất nhiều người, sao cháu lại nghĩ là Thái thị.
Hồ Ly sượng trân, cái tên đầu tiên nảy ra trong đầu cô chính là Thái Từ Quân. Cô còn thoáng nghĩ có liên quan tới mình, dù chẳng có lí do rõ ràng nào như thế cả.
- Lo cho Tư Dạ Đam sao?
- … Không ạ.
- Trước mặt ta không cần nói dối. Tình cảm không phải nói cắt đứt trong ngày một ngày hai là được. Cá không ăn muối cá ươn, nghe lời bà già này, Tư Dạ Đam không được. Thái Từ Quân có thể xem xét.
Hồ Ly ngạc nhiên, đặt quả và dao xuống bàn dù chưa gọt xong, vừa lau tay vừa thắc mắc.
- Vì sao ạ?
- Ở cùng nhau mấy tối mà còn hỏi vì sao?
- Bà ơi, không như bà nghĩ đâu. Bọn cháu chỉ ăn cơm cùng nhau, chứ không có gì khác cả.
- Khác chứ, Tư Dạ Đam đã cùng cháu ăn cơm ở nhà riêng bao giờ chưa?