Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 169: Báo Quân Ân




Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch + biên tập: melly

Đại tiểu thư trợn mắt nhìn hắn:

- Ngươi thật là…! Mẫu thân cùng ngươi nói chuyện mà ngươi cũng không nghe cho tử tế, chẳng biết đang nghĩ cái gì.

Lâm Vãn Vinh cười khổ:

- Đại tiểu thư, như thế cũng không trách ta được. Phu nhân với nàng cùng đứng ở một chỗ, giống như một đôi tỷ muội xinh đẹp mỹ lệ, làm ai nhìn thấy cũng phải ngây ngốc ngẩn ngơ.

- Lâm Tam, người nói năng hồ đồ gì đó!?

Phu nhân trên mặt thoáng đỏ ửng lên, bất đắc dĩ cười nói:

- Ngươi cũng bẻm mép lắm, những hạ nhân khác đã sớm nói qua trước mặt ta. Sau này không cho phép nói mấy lời này nữa.

Tiêu phu nhân thấu tình đạt lý, dịu dàng rộng lượng, thủ tiết nhiều năm không hề có lời ong tiếng ve, giữ người cực kỳ thanh bạch. Tuy bà tiếp xúc Lâm Vãn Vinh không nhiều lắm, những cũng biết tính khí của hắn. Đùa vài câu vui vẻ, nghe xong rồi thôi, cũng không coi là thật.

Tiêu Ngọc Nhược cười nói:

- Nương thân thời trẻ sớm đã nổi tiếng xinh đẹp, còn cần ngươi tới lấy lòng sao. Ta xem ra ngươi sợ mẫu thân trách phạt, nên mới cố ý nói tốt để tránh tội.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Người hiểu ta chỉ có Đại tiểu thư, chẳng biết vừa rồi phu nhân nói điều chi?

Tiêu phu nhân nghiêm mặt nói:

- Tai họa hôm nay, tuy là có tiểu nhân làm hại nhưng cũng không thể không cảnh tỉnh chúng ta. Tiêu gia gần đây tiếng tăm quá thịnh, rất dễ làm người ta đố kỵ. Lâm Tam, Ngọc Nhược, sau này làm việc thì nhất định phải tỉ mỉ cẩn thận, chớ để bị người ta lợi dụng.

Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: "Người ta chính là nhắm vào Tiêu gia, bà có cẩn thận, cũng không tránh được."

Tiêu phu nhân than vãn:

- Lần này may mắn Lâm Tam tới kịp thời, mới không biến thành đại họa, chỉ là lâu dài cứ như vậy càng làm người ta lo lắng. Nhất là sau ngày hai ngươi tới kinh thành, ở trong thành Kim Lăng này vạn nhất có biến hóa gì, ta chạy đi đâu tìm người thương nghị?

Đây cũng là vấn đề Lâm Vãn Vinh đang lo lắng, thần sắc cũng trở nên buồn bã. Phu nhân chỉ đành thở dài, khẽ nói:

- Tiêu gia chúng ta, cuối cùng vẫn thiếu một nam tử đảm đương a!

Ánh mắt của Tiêu phu nhân tựa như vô tình nhưng hữu ý dừng trên người Lâm Vãn Vinh, hắn trong lòng nhảy rộn lên: "Lời này của phu nhân có ý tứ gì? Phải chăng là muốn đem Nhị tiểu thư gả cho ta? Có chuyện gì bà cứ nói thẳng đi, tính toán che giấu cái gì, phải biết rằng Tam ca ta rất được nhiều nơi chào đón, bà không nhanh tay, ta sẽ bị người khác cướp đi."

Hắn nghĩ tới Xảo Xảo, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, âm thanh dừng ở trước cửa xưởng, một giọng nữ lo lắng vang lên:

- Ngọc Nhược tỷ tỷ, người có ở bên trong không?

Âm thanh này có vài phần quen thuộc, Lâm Vãn Vinh còn đang nghi hoặc thì đã thấy Đại tiểu thư nhướng mày nói:

- Sao lại giống như tiếng Uyển Doanh nhỉ, nàng ta thế nào lại tới đây?

Khó trách có vài phần quen tai, chẳng phải là tiếng của tiểu nữ Đào Uyển Doanh sao? Tiểu nữ này chẳng đang chịu nhiều tổn thương lắm mà? Sao lại tới đây vào lúc này?

Bên ngoài hai bang phái đang đánh nhau, Đại tiểu thư cũng không dám tùy ý mới cửa, liền nhẹ nhàng kêu lên:

- Là vị tiểu thư nào ngoài đó?

- Ngọc Nhược tỷ tỷ, là ta! Uyển Doanh!

Quả nhiên là tiếng của Đào Uyển Doanh truyền đến, lo lắng nói:

- Trên đường xảy ra chút việc ngoài ý muốn nên ta mới tới chậm một chút, Ngọc Nhược tỷ tỷ đừng lo.

- Là Uyển Doanh mang theo người nha môn đến rồi!

Đại tiểu thư vui vẻ nói.

Lâm Vãn Vinh "ồ" một tiếng, tiểu nữ họ Đào này khôi phục năng lực rất là nhanh a! Mới đó lại trở về nha môn làm việc, chỉ có điều hiệu suất này của bọn cảnh sát các người thật sự là quá thấp, lão tử giải quyết xong chuyện này rồi, bây giờ cần các ngươi tới làm gì?

Đại tiểu thư sai người mở cửa, đã thấy Đào Uyển Doanh một thân công phục đỏ chót, nhanh như chớp lẻn vào.

Tiêu Ngọc Nhược thấy nàng chỉ đi một mình, ngạc nhiên hỏi:

- Uyển Doanh tiểu thư, như thế nào lại chỉ có một mình ngươi đến?

Đào Uyển Doanh thở gấp vài hơi rồi nói:

- Ngọc Nhược tỷ tỷ, chúng ta nhận được tin tức của người liền lập tức chạy tới, nào biết vừa ra khỏi nha môn, liền gặp phải tin nói rằng: "Chỉ huy sứ ở tiền phương thao luyện binh mã, đường đi toàn bộ bị phong tỏa", chúng ta thế nào cũng không đến được, cũng may nhà ta cũng với Trình đại nhân có giao tình, đại nhân mới ân chuẩn một mình ta đi qua, những người khác đều phải ở lại chỗ cũ.

Quả nhiên là Trình Đức ở sau lưng giở trò, Lâm Vãn Vinh thầm hừ một tiếng trong lòng: "Tối hôm nay phong ba thay nhau nổi lên, đầu tiên là Trình Đức mang binh vây Tổng Đốc nha môn, sau lại là Hắc Long hội quấy rối Tiêu gia, những điều này đều là thăm dò của bọn hắn."

Lúc này trước mặt tuy đã bình yên, nhưng ngoài kia hai phái đang máu chảy đầu rơi, ai thắng ai thua còn chưa phân rõ ràng. Đại tiểu thư thấy Đào Uyển Doanh không để ý đến an nguy bản thân mà một mình đến đây cứu trợ, trong lòng cũng cảm kích, sớm đã quên ngày ấy Đào Uyển Doanh theo Đào Đông Thành giở trò cướp đường, giữ chặt tay nàng nói:

- Uyển Doanh muội người không lý đến an nguy đến đây tương cứu, trên dưới Tiêu gia ta vô cùng biết ơn.

Đào Uyển Doanh lắc đầu nói:

- Ngọc Nhược tỷ tỷ, người chớ nói như vậy, muội xấu hổ vô cùng. Ngày ấy cùng với ca ca đối xử với người như vậy, người không trách ta sao?

Đại tiểu thư biết nàng kể về việc cướp đường, liền mỉm cười lắc đầu:

- Chuyện đã qua lâu như vậy, còn nói làm gì, huống chi ngươi lúc ấy cũng không có ý làm hại ta, ta nào còn có thể trách tội ngươi.

Đào Uyển Doanh mắt đỏ hoe:

- Ngọc Nhược tỷ tỷ, ta bây giờ càng nghĩ càng nhận ra ngày đó có lỗi ghê gớm, cũng không biết là như thế nào lại bị ma quỷ xui khiến, làm những việc ác độc như thế, bây giờ dường như có báo ứng. Từ ngày ấy sau khi các người thả ta cùng với ca ca, đại ca hành vi vàng ngày càng cổ quái, cả ngày ở nhà cáu gắt, vứt đồ vật lung tung, đối với hạ nhân thì vừa chửi bới vừa đánh, đối với ta cũng lăng mạ chửi rủa, như là biến đổi thành người khác. Phụ thân cũng quản không được huynh ấy, mà cả ta cũng tưởng chính mình ngày đó bị người làm ô uế rồi…

Nước mắt nàng lã chã, nói không nổi nữa. Lâm Vãn Vinh nghe xong mấy câu nói đó mặt mày hớn hở: "Ta ngất mất! Theo lời Đào Uyển Doanh thì Đào Đông Thành kia khẳng định là gẫy rồi, nói không chừng lại đang ngầm chuẩn bị châm thêu hoa, học theo Đông Phương Bất Bại. Đối với ác nhân chính là phải như vậy, chiêu này của Cao đại ca quả nhiên lợi hại, lão tử thật là tài giỏi quá!"

Đại tiểu thư thấy nàng rơi lệ, biết Đào Uyển Daonh đang nghĩ lại những tao ngộ của mình, trong lòng không nỡ liền khẽ nói:

- Uyển Doanh muội muội, muội chớ lo lắng, không có chuyện gì đâu, chỉ là có người tác quái thôi.

- Khụ, khụ...

Lâm Vãn Vinh vội vàng ho khan hai tiếng, đề phòng Đại tiểu thư nói lộ manh mối. Đại tiểu thư nhịn cười, liếc hắn trách móc: "Đồ ác nhân nhà ngươi, dọa một nữ tử thanh bạch thành bộ dạng như thế này, người đắc ý cũng đủ chưa!"

Lâm Vãn Vinh thấy trong mắt Đại tiểu thư có ý đùa cợt, trong lòng thầm than: "Tiểu nữ ngươi, thật giỏi quên vết thương lòng, nếu nhân gia không bồi hai tiếng, ngươi xem chừng muốn đem ta ra bán, thiện tâm này đã trải ra quá mấy lần rồi."

Đào Uyển Doanh quay qua Đại tiểu thư nói nhỏ:

- Ngọc Nhược tỷ tỷ, ta tìm một nha hoàn già trong nhà kiểm chứng qua rồi, ta không có bị người ta khi dễ, chắc là ngày ấy các ngươi đem thả ta đặt ở rừng, trên người có chút thương tích cho nên mới có cảm giác như thế, tỷ tỷ, tiểu muội biết ơn không kể xiết.

Lâm Vãn Vinh nhĩ lực cực tốt, tai đã sớm nghe hết những lời nàng nói, trong lòng rộn ràng nổi nhạc: "Trêu đùa thiếu nữ thật sự là chuyện khiến người ta khoái trá."

Đại tiểu thư bật cười:

- Có cái gì mà cần tạ ơn hay không tạ ơn, điều này đều là chủ ý của Lâm Tam, hắn nói cái gì mà oan gia nên giải không nên kết. Chúng ta cùng các ngươi lại không có thâm cừu đại hận gì nên lẽ nào lại muốn hại chết, vì vậy mới đem thả các ngươi ra rồi chúng ta liền đi thẳng về Kim Lăng.

Đào Uyển Doanh thấy Lâm Tam, khuôn mặt liền đỏ bừng tràn đầy vẻ xấu hổ. Ngày đó nàng ở ngoài đường thiếu chút nữa bắt Lâm Tam nhận tội vũ nhục, lúc này nghĩ đến, trong lòng có chút bối rối. Dẫu sao nàng cũng là một nữ tử nên cũng chẳng dễ gì để có thể nhận cái tội này, mấp máy môi cả nửa ngày trời mới mới cúi đầu nói:

- Ngươi… vẫn khởe chứ!

Lâm Vãn Vinh cười ha hả, nói với vẻ thâm ý:

- Nhờ phúc của Đào tiểu thư, ta gần đây vẫn tốt, không biết Đào tiểu thư mấy ngày gần đây có khỏe không?

Đào Uyển Doanh cắn môi:

- Ta nhiều ngày nay đã khỏe rồi, chuyện ngày đó, đa tạ ngươi, nếu không ta…

Mắt nàng đỏ hoe liền nói không nổi nữa.

Giở trò làm hiện trường giả lại có thể dọa nàng ta thành ra vậy, tiểu nữu này về sau không biết có chứng sợ động phòng không? Ai da, cái này có điểm phải xin lỗi lão công của nàng rồi!

- Đào tiểu thư khách khí rồi, khuyết điểm của ta là luôn lấy việc trợ giúp người khác làm niềm vui mà, chỉ cần hiểu lầm hóa giải, tất cả mọi người bình an vô sự là được, cần gì tạ ơn với không tạ ơn.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả.

Đào Uyển Doanh không dám nói chuyện với hắn nữa, quay qua Tiêu Ngọc Nhược:

- Ngọc Nhược tỷ tỷ, lúc này bên ngoài người hai bang đánh nhau, các người nên đợi họ đi đã. Hôm nay có ta ở chỗ này, bọn họ nhất định không dám làm gì tỷ đâu.

"Xã hội đen mà không dám đánh cảnh sát? Nha đầu nhà ngươi quá ngây thơ rồi, Bất quá Đào Vũ cùng Trình Đức cùng một bọn, Ngô Chánh Hổ hẳn không dám động vào Đào Uyển Doanh."

Đại tiểu thư hướng về Lâm Vãn Vinh hỏi:

- Lâm Tam, việc này, người xem phải làm gì bây giờ?

Lâm Vãn Vinh thấy Đổng Thanh Sơn cùng Lý Bắc Đầu suất lĩnh nhân mã cùng Hắc Long hội quần chiến, mặc dù Hồng Hưng chiếm thế thượng phong, nhưng trong thời gian ngắn e cũng không thể kết liễu được. Đào Uyển Doanh lại vừa mang đến một tin tức trọng yếu, binh mã của Trình Đức cánh đó không xa, phải mau chóng giải quyết việc nơi đây mới được.

Nghĩ như vậy, Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói:

- Đào tiểu thư, nàng tới thật đúng lúc, hôm nay bọn hắc y nhân tới Tiêu gia ta làm loạn chính là Hắc Long hội gì đó, nàng cần phải làm chứng cho chúng ta.

Uyển Doanh gật đầu:

- Hắc Long hội, Ngô Chánh Hổ ta biết.

"Ngươi biết là tốt rồi", Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Đại tiểu thư, bang hội bên ngoài ngăn cản nhân mã của Hắc Long hộicũng không biết là nghĩa sĩ ở nơi nào, lát nữa gặp mặt cũng nên cảm tạ tử tế một phen.

Đào Uyển Doanh nói:

- Đó cũng chẳng phải là nghĩa sĩ gì, chỉ là một bang phải trong thành, tên là Hồng Hưng, cùng với Hắc Long hội chính là cùng một loại người.

"Choáng, Hồng Hưng cùng với Hắc Long hội sao có thể cùng một loại được?" Lâm Vãn Vinh trừng mắt nhìn nàng một cái:

- Đào tiểu thư, đừng nói tắc trách như thế, ta xem nghĩa sĩ bang này mỗi người đều trung can nghĩa đảm, uy vũ bất phàm, như vậy sao có thể so sánh họ cùng mới Hắc Long hội, bọn họ vừa rồi tương trợ Tiêu gia chúng ta lúc nguy nan, Tiêu gia ta nên xuất lực mới là phải.

Đại tiểu thư liếc mắt nhìn hắn rất có thâm ý, nói:

- Vậy theo ý người, chúng ta phải làm thể nào?

Lâm Vãn Vinh nói:

- Lúc này Hắc Long hội bị ép vào thế hạ phong, chính là lúc "kinh cung chi điểu"*, chúng ta trong trạch viện này còn có hơn một trăm huynh đệ, không bằng cùng nhau lao ra trợ uy cho những nghĩa sĩ này.

- Không thể!

Đào Uyển Doanh cả kinh:

- Hai toán nhân mã này, đều là mối họa của thành Kim Lăng, chúng ta nếu tùy tiện ra ngoài trợ giúp Hồng Hưng, nếu bọn chúng lại có ác tâm, như vậy chẳng phải là dẫn sói cắn gà nhà sao?

"Dẫn sói cắn gà nhà? Choáng, con sói lớn nhất đang đứng ở trước mặt người, ngươi còn phải chạy đi đâu lo lắng." hắn cười "ha ha" hai tiếng:

- Đào tiểu thư, việc này không thể chậm trễ được, nếu là Hắc Long hội đánh thắng, chúng ta có thể gặp nguy hiểm.

Đào Uyển Doanh thấy hắn trong mắt có ý cười mình, nhịn không được lại nghĩ ngày đó buộc hắn thừa nhận vũ nhục mình, vội vàng cúi đầu, không dám cùng hắn nói chuyện nữa.

Đại tiểu thư nhíu mày:

- Tiêu gia chúng ta, đánh nhau thì sao có thể làm đối thủ của bọn chúng, vạn nhất là ai đó bị thương, vấn đề này có thể lớn lắm.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu:

- Đại tiểu thư, yên tâm đi, Hắc Long hội lúc này đã sức cùng lực kiệt, sao còn dám cùng chúng ta dây dưa, chúng ta lao ra ngoài la hét hù dọa, không cần động thủ thì bọn chúng sẽ nhanh chóng bỏ chạy thôi.

Nghe cũng có chút đạo lý, Đại tiểu thư cắn răng nói:

- Lâm Tam, cứ như thế, làm theo như ngươi đã nói. Hắc Long hội không phải người tốt, Hồng Hưng hẳn là có thể tin cậy!

Thấy Đại tiểu thư nói chư chém đinh chặt sắt, Lâm Vãn Vinh cũng có chút kinh ngạc, tiểu nữ này sao có thể dám chắc thế? Không phải cũng từng làm xã hội đen à?

Đại tiểu thư liếc mắt nhìn hắn một cái, đôi má bừng lên hai áng mây hồng, ngượng ngập nói:

- Sững người ra đó làm gì? Lãnh đạo cái Hồng Hưng kia chính là đệ đệ của Xảo Xảo, người tưởng ta không nhìn ra được sao? Những người này dám chắc đều do ngươi gọi đến, hừ, dấu diếm ta nhiều việc như vậy, quay về ta sẽ tra xét ngươi thật kỹ càng.

"Tiểu nữ này không ngốc a! " Lâm Vãn Vinh ướt đẫm mồ hôi lạnh, vội vàng gọi Tiêu Phong tới:

- Kêu các huynh đệ chuẩn bị, mọi người cùng nhau đi ra ngoài chém giết, đánh cho lũ chó Hắc Long Hội tơi bời!

Chúng đinh Tiêu gia mới vừa rồi chém giết đã phát nghiện, lúc này lại có thể đánh chó cùng đường quả là trò hay, sao nhiệt huyết có thể không sôi trào, lập tức đều kích động đứng lên.

Lâm Vãn Vinh mở cửa, đang muốn lao ra trước tiên, Đào Uyển Doanh liền kéo tay áo hắn lại.

- Đào tiểu thư, người thế này là ý gì?

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi.

- Cảm quân thành tín chi đức, đương hàm thảo kết hoàn dĩ báo chi. **

Đào Uyển Doanh nhẹ nhàng nói xong, lẹ làng lách người vượt lên phía trước Lâm Vãn Vinh, xông ra ngoài.

* kinh cung chi điểu: Kinh: sợ hãi. Cung: cây cung. Chi: hư tự. Điểu: con chim.

Kinh cung chi điểu là con chim sợ cây cung.

Khi một con chim đã bị cây cung bắn cho một lần bị thương tích rồi, sau đó gặp lại cây cung hay gặp một cành cây cong cong giống hình cây cung thì nó hoảng sợ, liền bay tránh xa chỗ khác.