Hắn thịnh nộ xuống tay, một quyền này tuy là tùy ý vung ra nhưng đủ làm cho trên mặt hắc y nhân kia nở hoa, máu văng tứ phía. Hắc y lão đại liền ngã xuống đất liên tục giẫy lên đành đạch, kêu to đau đớn.
Tiêu phong vừa nhìn thấy Lâm Vãn Vinh động thủ, lập tức quát lớn:
- Các huynh đệ, đánh lũ chó này …!
Thấy Tam ca chiến đấu kiêu dũng như thế, một quyền phóng ra liền đã hạ gục thủ lĩnh đối phương, chúng gia đinh Tiêu gia lập tức trở nên sục sôi:
- Đánh…!
Hơn trăm gia đinh cùng nhau hô vang, cầm trong tay đủ các loại khí giới, nhằm vào phía bang chúng Hắc Long bang.
Đã lâu lắm rồi không được quần đả như vậy, trong lòngLâm Vãn Vinh vô cùng sảng khoái, hét lớn:
- Các huynh đệ, tên cẩu tạp chủng nào dám chống cự, đánh cho hắn thừa sống thiếu chết, để hắn tởm tới già, Tiêu gia ta không dễ bị coi thường, đã có Đại tiểu thư và phu nhân làm chủ, mọi người tiến lên…!
Lời nói của hắn có sức kích động vô cùng lớn, khiến cho đám gia đinh Tiêu gia nhiệt huyết dâng trào. Làm hạ nhân thì cả ngày đi theo hầu hạ người khác, khó có được một lần cơ hội bộc phát, lần này mới được quang minh chính đại đánh người. Mỗi lời nói đều tiếp thêm phần hăng hái, nhìn kỹ lại phu nhân và Đại tiểu thư sao thân thiết, còn có Tam ca đính thân lãnh đạo. Dựa vào một trận đánh này dứt khoát danh chấn lưu truyền, xem ở Kim Lăng còn có ai dám khi dễ Tiêu gia chúng ta.
Lâm Vãn Vinh tự nhiên là lao lên dẫn đầu, mặc dù các huynh đệ Tiêu gia vừa nhiệt huyết lại đoàn kết, nhưng cực kỳ thiếu kinh nghiệm chiến đấu, bởi vậy Lâm Vãn Vinh cần dọn sạch đường, tạo sự tin tưởng cho họ, nên hắn đều nhằm vào tên cầm đầu của Hắc Long hội và những tên ngương ngạnh nhất.
Trong lòng hắn nộ hỏa bừng bừng, xuống tay quyết không lưu tình, tung ra hai ba chiêu, đối thủ không bị hạ dưới tay hắn thì cũng gục dưới chân hắn, đi theo phía sau đã có gia đinh chuẩn bị sẵn sàng triệt hạ luôn đám chó cùng đừng, tự nhiên rất chóng vánh.
Lâm Vãn Vinh một hơi đánh ngã hơn mười tên ngoan cường của Hắc Long hội, không ai có thể địch lại, ngược lại khí thế của Tiêu gia càng thịnh, Tiêu Phong vừa cầm cái bô nện lên người một tên, lại vừa gân cổ hò hét:
- Các huynh đệ đừng cho bọn ô hợp này chạy thoát…!
Một mình Tam ca tiêu diệt một nửa Hắc Long hội, cả những tên hung hăng ngoan cố còn lưu lại hồi nãy cũng đều chen chân chân cố chuồn đi.
Gia đinh Tiêu gia người đông thế mạnh, bốn năm người tấp một, làm sao có tên nào lại chạy thoát. Chỉ một lúc, toàn viện vang lên tiếng sói tru quỷ khóc, chúng gia đinh khua vang xoong chảo, sắc mặt hưng phấn đỏ bừng, ùa theo sau Tam ca, đánh nhau như vậy thật sáng khoái!
Lâm Vãn Vinh định đem nộ hỏa trong lòng phát tiết một trận, thấy xa xa đánh đến một đội nhân mã tiến tới, e rằng quá hai trăm người, tất cả đều quần đen áo đen, tên đầu lĩnh chính là Ngô Chánh Hổ của Hắc Long hội.
- Ai dám đối địch với Hắc Long hội ta!
Ngô Chánh Hổ vội lớn tiếng hét vang, hai trăm người phía sau cũng liền hô to.
Mẹ nó, xã hội đen lại càn rỡ như vậy, thành Kim Lăng này xem ra đúng là rồi loạn thật rồi! Đánh nhau như vậy nửa ngày trời cũng không có thấy phủ nha phái người nào tới, khẳng định lại là trò quỷ của Trình Đức.
Lâm Vãn Vinh vung tay lên, chúng gia đinh Tiêu gia đều lui về trong viện, lại nghe sau lưng Ngô Chánh Hổ có tiếng người huyên náo, một âm thanh oai nghiêm vang lên:
- Hạ gục Hắc Long hội, kết liễu Ngô Chánh Hổ, các huynh đệ, tiến lên…!
Trời đất, tên tiểu tử Thanh Sơn này thật là biết chọn thời điểm a! Lâm Vãn Vinh trong lòng mừng rỡ: "Mẹ nó, loạn cũng loạn rồi, hôm nay có cơ hội tiêu diệt Ngô Chánh Hổ, như vậy cũng là chặt đứt một cánh tay của Trình Đức."
Đổng Thanh Sơn cùng Bắc Đẩu vọt lên đầu tiên, phía sau hai ba trăm huynh đệ của Hồng Hưng, hai đội nhân mã trong ngõ mở cuộc chém giết. "Cái này mới đúng là xã hội đen thanh toán nhau!" Lâm Vãn Vinh trước đây nghĩ tới trận chiến này thì rốt cuột đã xuất hiện rồi, hơn nữa so với trong tưởng tượng còn ác liệt gấp bội phần.
Gần đây Hồng Hưng khí thế cao ngút trời, hôm nay lại đặc biệt vì Ngô Chánh Hổ mà đến, kể cả lực lượng lẫn khí thế đều trên người một bậc. Lâm Vãn Vinh nhìn mà trong lòng sảng khoái vô cùng, diệt trừ Ngô Chánh Hổ, rồi diệt trừ Trình Đức, trong thành Kim Lăng này còn có ai dám bắt nạt bọn Xảo Xảo và lão Đổng nữa.
Gia đinh Tiêu gia đã sớm lui vào trong xưởng làm nước hoa, Đại tiểu thư đang lo lắng vội giữ chặt Lâm Vãn Vinh nhìn chăm chú, khẽ nói:
- Ngươi sao rồi, có bị thương không?
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Ngày đó ta bị vây trong Bạch Liên giáo, giết địch cũng như lấy đồ trong túi, hôm nay chỉ một chút hỗn loạn nhỏ, sao có khả năng làm ta bị thương?
Đại tiểu thư liếc mắt nhìn hắn bật cười, sẵng giọng:
- Ngươi lại thích huênh hoang, chúng là tiểu hỗn hỗn, ta xem ngươi chính là đại hỗn hỗn. Dám dẫn gia đinh Tiêu gia đi đánh nhau, để xen ta trừng phạt ngươi như thế nào?
- Ấy, Đại tiểu thư, ta đánh nhau đều là vì Tiêu gia mà, không chỉ như thế, qua sự kiện ứng phó đột phá lần này, tình đoàn kết Tiêu gia chúng ta tăng lên một bậc, cho dù ta không có công lao, ta cũng có chút khổ lao a!
Lâm Vãn Vinh cười nói.
- Tam ca, tam ca…!
Tứ Đức trên đầu được quấn băng như như một con gấu mèo, tập tễnh đi tới nói:
- May là người tới kịp thời, bằng không xưởng làm nước hoa này e rằng bị phá hủy trong tay những tên này rồi.
Lâm Vãn Vinh vỗ vai hắn:
- Tứ Đức, làm tốt lắm, Tam ca cũng nở mặt rồi. Đại tiểu thư nói trở về luận công ban thưởng, sẽ không bạc đãi huynh đệ.
- Tạ ơn Đại tiểu thư!
Mọi người Tiêu gia chộn rộn cả đêm, chính là chờ những lời này.
Tiêu phu nhân tiến đến sau Lâm Tam, vẫn còn lo lắng vô cùng, trên khuôn mặt xinh đẹp còn vương vài nét ưu phiền, Đại tiểu thư kéo tay áo Lâm Vãn Vinh:
- Việc hôm nay nhất định có người sai khiến, nương thân hiện rất lo lắng, người có biện pháp gì không?
"Biện pháp? Ta không phải còn đang suy nghĩ sao?" Lâm Vãn Vinh đi tới bên người Tiêu phu nhân, mỉm cười nói:
- Phu nhân, người có phải lo lắng vì việc hôm nay?
Tiêu phu nhân liếc mắt nhìn hắn, than vãn:
- Lâm Ta, người khổ cực rồi, hôm nay nếu không phải người kịp thời cứu giúp, sợ là Tiêu gia ta đã hết rồi.
- Phu nhân, người nói những lời này làm gì, đều là những việc ta nên làm.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: "Ngọc Sương là lão bà của ta, người chính là nhạc mẫu của ta, có kẻ khi dễ người, ta là hiền tế tự nhiên cần hết sức phụng sự. Huống chi xưởng này còn có một nửa của ta, dù công hay tư, ta đều không có lý do né tránh.
- Lâm Tam, theo cách nhìn của người, những người này địa vị thế nào? Sao lại ngang tàng như thế, trong thành Kim Lăng trắng trợn vào nhà cướp bóc, chẳng lẽ họ không sợ quan sai bắt tội bọn họ sao?
Phu nhân căm hận nói:
- Thật là vô pháp vô thiên!
Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt:
- Phu nhân, có một câu nói xưa là biết lòng quân tử, chứ không rõ dạ tiểu nhân. Theo như ta thấy, việc hôm nay chính là có tiểu nhân cố ý làm loạn, muốn phá hoại căn cơ Tiêu gia ta.
Tiêu phu nhân liếc mắt nhìn hắn, than vãn:
- Ta làm sao lại chẳng biết, những ngay gần đây, vận mệnh Tiêu gia ta hỗn loạn, đầu tiên là kinh doanh không tốt vì mấy người Đào gia. Sau lại có vụ Ngọc Nhược bị bắt, trải qua gian khổ mới có thể an toàn trở về. Lại đến chuyến đi Hàng Châu, bị người ta làm khó dễ. Trải qua mấy lượt phong ba, nhưng mỗi lần đều có thể gặp dữ hóa lành, thậm chí là địa vị nâng lên. Ngày nay, Tiêu gia ta tại Kim Lăng thanh danh cường thịnh, ngang với thời Lão thái gia còn ở trên đời, Lâm Tam, công của ngươi vô cùng lớn.
Chà, người vô duyên vô cớ lại nâng địa vị ta cao như vậy, không phải lại muốn chơi trò giữ chân lôi kéo ta à! Lâm Vãn Vinh nhìn trộm phu nhân một cái, thấy bà đôi mi thanh tú đã dãn ra, hai má như bạch ngọc có thoang thoáng chút phấn hồng. Khi mỉm cười hai lúm đồng tiền duyên dáng ẩn hiện, lúc nói chuyện môi anh đào hé nở, đồi ngực căng tròn mềm mại khẽ phập phồng, mang một vẻ quyến rũ không thể diễn tả bằng lời. Quả là một nữ nhân thành thục cao nhã , sức hấp dẫn từ vẻ điềm đạm trang nghiêm, những tiểu cô nương chưa chín không thể sánh được.
"Phu nhân đúng là thật là xinh đẹp trời sinh a!" Lâm Vãn Vinh nhìn đến ngây người ngân ngơ, Đại tiểu thư vội vàng kéo tay áo hắn hỏi:
- Lâm Tam, người làm sao vậy, mẫu thân cùng người nói chuyện gì thế?
- À ờ…
Lâm Vãn Vinh mới khôi phục tinh thần, vội hỏi
- Phu nhân nói cái gì?