Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 697




Một người đàn ông mặc vest, đi đôi giày da ngồi đối diện với cha của Triệu Linh.

"Sao rồi, có thể vay không?"

Cha của Triệu Linh thấy người kia vừa mới cúp máy đã vội vàng hỏi.

"Ông Triệu, ông đợi một lát, ông chủ của chúng tôi sẽ đến gặp ông sau.” Người này nói.

"Ông chủ đích thân tới gặp tôi sao?” Cha của Triệu Linh giật mình.

Sau khi lời nói vừa cất lên, cánh cửa phía sau ông ta liền được đẩy ra, một người đàn ông có bộ râu quai nón sải bước bước vào.

“Ha ha, ông Triệu, hoan nghênh hoan nghênh.” Người đàn ông râu quai nón nở nụ cười tươi rói.

“Ông Triệu, đây là ông chủ của chúng tôi, ông chủ Thiên Mạnh.” Người đàn ông mặc vest nói.

“Xin chào ông chủ Thiên Mạnh.” Cha của Triệu Linh mỉm cười rồi nhanh chóng đứng dậy chào hỏi.

“Ông Triệu, nghe nói ngươi muốn vay thêm ba lăm nghìn tỷ?” Người đàn ông râu quai nón cười hỏi.

“Đúng, ông cứ yên tâm, đợi tôi kiếm lại được, cả khoản nợ lần trước tôi đều sẽ thanh toán sòng phẳng cả vốn lẫn lời!” Cha Triệu Linh đứng lên khỏi ghế ngồi, vẻ mặt kích động nói.

"Theo quy định ở đây, ông chỉ được vay tối đa một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, nhưng tôi rất tán thưởng mộ ông, tôi muốn kết bạn với ông vậy nên tôi sẽ cho ông mượn. Ba nghìn năm trăm tỷ quá ít, tôi sẽ trực tiếp cho ông vay mười bảy nghìn năm trăm tỷ!” Người đàn ông râu quai nón mỉm cười.

“Mười bảy nghìn năm trăm tỷ?” Cha của Triệu Linh không khỏi sửng sốt trước con số này.

“Cái này… Cái này nhiều quá rồi, tôi không cần nhiều vậy đâu!” Cha Triệu Linh xua tay.

Cha của Triệu Linh biết rằng với con số mười bảy nghìn năm trăm tỷ, chỉ riêng tiền lãi mỗi ngày thô thì cũng sẽ tạo ra một con số cao đến kinh người.

"Không sao đâu, ông cứ cầm lấy trước, dùng không hết thì có thể trả lại cho tôi. Tôi sẽ không tính lãi trong vòng bảy ngày, ông thấy thế nào?".

"Không tính lãi trong bảy ngày? Thật không?" Cha của Triệu Linh nhìn có chút hoài nghi.

"Nếu ông không tin tôi, vậy thì hai chúng ta sẽ ký hợp đồng. Không phải tôi đã nói là muốn kết bạn với ông rồi sao, cho nên đây là một chút thành ý của tôi." Người đàn ông râu quai nón mỉm cười nói.

"Được, được! ông chủ Thiên Mạnh, có người bạn như anh thì còn gì bằng!" Cha của Triệu Linh kích động không thôi.

"Đem giấy nợ qua đây."

Người đàn ông có râu quai nón vẫy tay sau lưng.

Thuộc hạ lập tức đưa giấy nợ tới

"Ông Triệu, đây là giấy nợ, ông chỉ cần ký tên là được."

Người đàn ông có râu đã đánh dấu còn ghi thêm vào giấy nợ dòng chữ không thu lãi trong bảy ngày đầu, sau đó đưa cho cha của Triệu linh.

Cha của Triệu Linh vừa thấy dòng chữ không tính lãi trong bảy ngày thì liền ký tên đóng dấu.

Ông ta nghĩ rằng, trong vòng bảy ngày, ông ta hoàn toàn có thể sử dụng số tiền đó để kiếm lại số tiền đã mất trước đó, sau đó sẽ đem trả lại số tiền mười bảy nghìn năm trăm tỷ mà không phải bỏ ra bất kỳ khoản tiền lãi nào thêm! Máu ăn thua của ông ta nổi lên, ông ta vừa nghĩ vậy liền kích động.

"Ông chủ Thiên Mạnh, giấy nợ đã được ký.” Cha của Triệu Linh trả lại giấy nợ cho người đàn ông có râu quai nón.

Người đàn ông có râu quai nón cầm giấy nợ trên tay, khóe miệng ở nụ cười đắc ý..

“Ông Triệu, về sau chúng ta chính là bạn bè, sau này nếu ông gặp khó khăn gì ở Áo Đấu này thì cứ đến tìm tôi.” Người đàn ông có râu quai nón mỉm cười, sau đó duỗi tay ra.

"Ông chủ Thiên Mạnh, co thể kết bạn được với anh, đây chính là vinh hạnh của tôi."

Cha của Triệu Linh vừa nói vừa cười và bắt tay người đàn ông có râu quai nón.

"Người đâu, mau đổi mười bảy nghìn tỷ thành chip cho ông Triệu đây."

"Cũng thông báo cho thuộc hạ bên dưới biết, từ nay về sau, anh em của tôi, ông Triệu đây sẽ trở thành khách VIP của sòng bài này. Dọn căn phòng cao cấp nhất ở tầng cao nhất cho ông Triệu ở, tìm thêm vài cô gái chất lượng đến để vui vẻ cùng người anh em này của tôi." Tên đàn ông có râu quai nón nói:

"Vâng, ông chủ Thiên Mạnh!"

Người đàn ông mặc vest phía sau có râu gật đầu đáp lại.

Cha của Triệu Linh vừa nghe những lời này, tâm trạng kích động không thôi.

ông chủ Thiên Mạnh lại vỗ vai cha của Triệu Linh, cười nói: "Ông Triệu, ông cứ yên tâm, tất cả những gì tôi đưa cho ông đều là miễn phí cả! Tôi thực sự xem ông là một người bạn!"

"Ông chủ Thiên Mạnh, anh đối với tôi tốt như vậy, tôi không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa.” Cha của Triệu Linh mỉm cười.

“Nói lời cảm ơn thì khách khí quá, được rồi, ông cứ vào chơi trước đi, có việc gì cứ hỏi người của tôi là được.” Người đàn ông có râu quai nón nói.

"Được được!"

Cha của Triệu Linh gật đầu, sau đó mang theo nụ cười hớn hở trên môi mà rời đi.

Sau khi cha của Triệu Linh rời đi.

"Người này đúng là đồ ngu xuẩn. Ông ta quá ngu xuẩn. Ngu xuẩn như vậy nên mới khiến Tập Đoàn Vân Thiên đứng ra đền bù." Người mặc vest mỉm cười.

Người đàn ông có râu quai nón cũng cười theo: "Ha ha, nếu không nhờ có những kẻ ngu xuẩn như vậy thì người như chúng ta sao có thể giàu lên được? Cứ chờ xem, tôi nhất định sẽ phải kiếm một khoản lớn từ ông ta!"

...

Tại Hà Nội, thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt đã qua mười hai ngày.

Mười hai ngày nay, Lâm Thiên đều ở trong biệt thự luyện công, căn bản chưa từng ra khỏi nhà.

Trong khoảng thời gian này êm đềm này không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, sau khi nhà Kurokawa trở về Nhật Bản thì không hề nhận được tin tức gì về việc họ sẽ trở về Hoa Quốc nữa.

Lâm Thiên tu luyện không ngừng, tốc độ thăng tiến rất nhanh, khoảng cách đến Kim Đan càng lúc càng gần.

Khi luyện tập mệt rồi, Lâm Thiên càng hiểu rõ hơn Hắc Viêm Quyết, hay còn gọi là việc luyện chế thuốc.

Ngoài ra, trong mười ngày qua, dung dịch thần tiên dạng uống được bán ra không ngừng, hơn nữa các thành viên Vân Thiên ai nấy đều ra sức cố gắng, nỗ lực cùng nhau, sau hơn mười ngày Lâm Thiên đã kiếm được ít nhất một trăm linh năm nghìn tỷ đồng!

Lâm Thiên đã dựa vào dung dịch thần tiên dạng uống, bây giờ anh chỉ cần ngồi ở nhà trong khi tài sản trong túi không ngừng tăng lên.

Nếu không có dung dịch thần tiên dạng uống, để có thể kiếm nhiều tiền như vậy, đối với Lâm Thiên mà nói là một chuyện vô cùng khó khăn!

Hơn nữa, sau một thời gian dài luyện đan, hiện tại khả năng chế tạo thuốc vô cùng thành thục giúp cho số lượng của loại thuốc thần này tăng lên rất nhiều.

Trong thời gian này, Lâm Thiên cũng đã tinh chế một số loại, điều này đã làm tăng đáng kể công dựng của dung dịch thần tiên dạng uống.

Lúc này, Lâm Thiên đang ngưng luyện đợt Hắc viêm quyết thứ hai trong cơ thể.

"Thành rồi!"

Lâm Thiên mở mắt ra, trên mặt lộ ra một tia vui mừng.

Sau khoảng thời gian khổ luyện này, cuối cùng Lâm Thiên đã thành công ngưng luyện ra Hắc viêm quyết đợt hai!

Điều này cho phép năng lực chiến đấu của Lâm Thiên đã lai được tăng lên một bậc.

Hắc viêm quyết càng ngưng tụ nhiều thì sức mạnh sẽ càng được tăng lên, nhưng càng ngưng luyện thì độ khó cũng theo đó mà tăng lên không ít.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Thiên vang lên, Lâm Thiên vừa nhìn thì thấy là Triệu Linh gọi đến.

“Alo, Triệu Linh.” Lâm Thiên nghe điện thoại.

“Lâm Thiên, cha em… Ở Áo Đấu, xảy ra chuyện rồi.” Giọng nói lo lắng của Triệu Linh vang lên từ đầu dây bên kia điện thoại.

"Sao cơ? Cha em bị sao?" Lâm Thiên vội hỏi.

Trước đó, Lâm Thiên đã yêu cầu Thạch Hàn giám sát cha của Triệu Linh, sau đó anh biết được ông ta đã đến Áo Đấu.

Lâm Thiên bảo Thạch Hàn cũng không cần quan tâm ông ta quá nhiều, cứ để ông ta chơi thua đi, thua sạch thì Lâm Thiên sẽ không cho ông ta vay tiền nữa.

Nhưng Lâm Thiên không ngờ rằng anh sẽ lại nhận được tin tức xấu về ông ta thêm lần nữa.

“Ở Áo Đấu, cha em đã vay một khoản tiền rất lớn bây giờ người ta đang bắt cha em, yêu cầu ông ấy trả khoản tiền một trăm bảy mươi lăm nghìn tỷ.” Triệu Linh lo lắng nói.

“Một trăm bảy mươi lăm nghìn tỷ?” Lâm Thiên giật mình.

Một trăm linh năm nghìn tỷ là số tiền không nhỏ đối với Lâm Thiên, nó bằng một phần năm tổng tài sản của Lâm Thiên và bàng một phần hai số tiền mặt mà Lâm Thiên đang có, con số này là quá cao!

“Cho dù Tập đoàn Triệu Thị có bị bán đi đi chăng nữa thì cũng không thể nào thu được con số một trăm bảy mươi lăm nghìn tỷ. Em cũng không biết cha em đã làm gì mà lại có thể tạo ra khoản nợ khổng lồ này!” Bên kia điện thoại, Triệu Linh sắp gấp gáp đến sắp khóc luôn rồi.

Khi xảy ra chuyện như vậy, mặc dù Triệu Linh vừa tức vừa hận cha mình, nhưng dù sao đó cũng là cha của cô ấy, cô ấy không thể nào làm ngơ được.

Lâm Thiên vội vàng nói: "Triệu Linh, em đừng quá lo lắng, ông nội Triệu nói gì, mà đối phương họ đã nói gì?"

"Ông nội nói cha là kẻ có chết cũng không chừa, cứ để cho ông ấy chết ở Áo Đấu đi, mà dù ông nội có muốn đi chăng nữa thì cũng không thể lấy đâu ra khoản tiền một trăm bảy mươi lăm nghìn tỷ kia được. Mà bên kia biết quan hệ của chúng ta bọn họ nói rằng nếu nhà họ Triệu không lấy ra được một trăm bảy mươi lăm nghìn tỷ thì… Có thể bảo anh trả.” Triệu Linh nói.

Ánh mắt  Lâm Thiên ngưng tụ lại: "Nói như vậy thì mục đích của người đó chính là nhằm vào anh."

Lâm Thiên biết trước khi vay tiền, những người này nhất định sẽ tìm hiểu tình hình của đối phương trước, xem xem đối phương có thể có khả năng trả nợ hay không, sau đó căn cứ vào tình hình của đối phương rồi sẽ cho vay số tiền tương ứng.

Bọn họ biết cho dù nhà họ Triệu có táng gia bại sản thì cũng không thể lấy đâu ra số tiền một trăm bảy mươi lăm nghìn tỷ được, nhưng họ vẫn cho cha của Triệu Linh vay số tiền đó, như vậy chứng tỏ, bọn họ vốn dĩ không nhắm vào nhà họ Triệu, họ đang muốn bòn rút số tiền đó từ anh.

Nhưng lấy tiền của Lâm Thiên có dễ dàng như vậy sao?

“Triệu Linh, em đừng lo lắng, báo số điện thoại của anh cho bên kia, để họ gọi cho anh, sau đó anh sẽ nói chuyện với họ.” Lâm Thiên nói.

“Lâm Thiên, mỗi khi nhà em gặp chuyện, đều là anh ra tay giúp đỡ. Em… Em cảm thấy hổ thẹn với anh, em chỉ làm cho anh thêm phiền toái.” Triệu Linh cảm thấy có lỗi.

“Triệu Linh, em đừng nghĩ lung tung, anh là bạn trai và cũng là chỗ dựa vững chắc nhất của em. Em đừng lo lắng, chuyện của cha em cứu giao cho anh giải quyết.” Giọng điệu của Lâm Thiên vô cùng kiên định.