Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 696




"Nhưng mà, Lâm Thiên, cậu cũng đừng quá lo lắng. Tuy rằng sư môn của hai người đó có thể rất mạnh, nhưng dù sao bọn họ cũng là người của thế lực Nhật Bản, mà đây lại là đất của Hoa Quốc, từ trước đến nay thế lực tu luyện Nhật Bản và thế lực tu luyện của Hoa Quốc không đội trời chung, bọn họ không sẽ không dám gây náo loạn ở Hoa Quốc.” Đại trưởng lão nói.

“Vâng.” Lâm Thiên gật đầu đáp lại.

Trận chiến lần này, vẫn may là không cần dùng đến thanh kiếm linh cuối cùng, việc này cũng khiến Lâm Thiên yên tâm hơn một chút.

Có kiếm linh, cho dù gặp phải nguy hiểm lớn cỡ nào thì Lâm Thiên vẫn có thể hóa giải được.

Ở một nơi khác, tại nhà của Kurokawa, Kurokawa Sawa vừa uống trà vừa chờ đợi tin vui.

Lúc này, Kurokawa Koro vội vàng bước vào.

"Koro, sao con lại quay về? Ishino Kun và sư huynh của anh ta đâu?" Kurokawa Sawa vội hỏi.

"Xảy ra chuyện rồi, Ishino đã bị giết! Bọn họ bị đánh bại rồi!" Kurokawa Koro hoảng sợ nói.

"Cái gì? Cái này... Cái này làm sao có thể!"

Kurokawa Sawa đột ngột đứng lên, vẻ mặt đầy kinh hãi, dường như không thể tin được, Ishino và sư huynh của của anh ta có sức mạnh như thế nào, Kurokawa Sawa là người rõ ràng hơn ai hết.

“Tên nhóc kia tìm người đến giúp đỡ, dây dưa dưa với sư huynh của Ishino lại, sau đó cậu ta dùng sức mạnh của bản thân mình giết Ishino, con đã tận mắt chứng kiến tất cả những những điều này!” Kurokawa Koro hoảng sợ nói.

Hôm nay, Kurokawa Koro đã tận mắt chứng kiến sự lợi hại của của Lâm Thiên, dù có nằm mơ anh ta cũng không ngờ Lâm Thiên lại mạnh đến vậy.

“Chuyện này… Làm sao có thể như thế được!” Sắc mặt Kurokawa Sawa vô cùng khó coi.

Kết quả này khiến ông ta không thể chấp nhận được.

Đúng lúc này, một bóng người lao tới.

Kurokawa Sawa và Kurokawa Koro đều quay đầu lại, đập vào mắt họ chính là sư huynh của Ishino, Taro Mikami.

"Taro!"

Kurokawasawa và Kurokawa Koro vội vàng nghênh đón, chào hỏi.

“Kurokawa Sawa, chính ông là kẻ đã hại chết sư đệ của tôi!” Taro Mikami nắm lấy cổ áo Kurokawa Sawa, ánh mắt ông ta bừng bừng lửa giận.

Mikami Taro chỉ cần dùng chút sức lực là có thể nâng cả người Kurokawa Sawa lên.

"Mikami, chuyện này không liên quan đến tôi! Kẻ đã hại giết Ishino-kun rõ ràng là Lâm Thiên. Nếu ông muốn trả thù thì ông nên tìm cậu ta mới phải!" Kurokawa Sawa kinh hãi, vội vàng giải thích.

Kurokawa Sawa biết rằng Taro Mikami trời sinh hung ác, vậy nên ông ta sợ rằng Taro Yamakami sẽ gi3t chết mình.

“Mối thù này, Taro Mikami tôi sẽ ghi ghi nhớ trong lòng, nếu không báo thù Taro Mikami tôi thề sẽ không làm người!” Đôi mắt Taro Mikami lóe lên tia lửa giận ngút ngàn.

"Đúng, đúng, mối thù này nhất định phải báo! Mikami, ông chuẩn bị báo thù thế nào?" Kurokawa Sawa tỏ vẻ quan tâm hỏi han.

Kurokawa Sawa biết rất rõ rằng với năng lực của mình thì ở Hoa Quốc này, ông ta căn bản sẽ không thể nào làm gì được Lâm Thiên, vậy nên ông ta chỉ đành đặt hết hy vọng vào Taro Mikami.

“Đầu tiên hãy sắp xếp để tôi quay trở lại Nhật Bản một chuyến đã, còn kế hoạch lâu dài thì cứ để sau.” Mikami Taro nói.

“Được rồi, tôi sẽ thu xếp!” Người đàn ông to béo đáp lại.

"Cha, chúng ta cứ trở về Nhật Bản để tránh trận sóng gió này trước đã. Lần này, chúng ta đã trả thù thất bại, tiếp tục còn tiếp tục ở lại Hà Nội, chắc chắn thằng nhóc đó sẽ tìm chúng ta để làm loạn." Kurokawa Koro lo lắng nói.

Dù sao thì ở Hà Nội này, Lâm Thiên cũng rất có thế lực, trong khi đó ở đây bọn họ lại không có thế lực chống lưng nào, cho dù có thân phận đặc biệt để dựa vào thì cuối cùng cũng vẫn sẽ phải chịu thiệt thòi.

Kurokawa Sawa gật đầu: "Được! Đợi sau này báo thù cũng chưa muộn!"

"Đi, mau thông báo cho chị của con, bảo con bé mau chóng chuẩn bị, chúng ta sẽ trở về Nhật Bản ngay trong đêm nay." Kurokawa Sawa nói.

“Vâng.” Kurokawa Koro gật đầu đáp lại.

Mười hai giờ đêm.

Trước cửa nhà Kurokawa.

Kurokawa Sawa dẫn đầu theo sau là đám người đứng ở cửa, rất nhanh sau đó hai chiếc xe thương vụ đi tới.

Mọi người lần lượt lên xe, người làm thì đem hành lý bỏ vào cốp xe.

“Koro, sao vẫn chưa thấy chị con đến?” Kurokawa Sawa hỏi.

"Con không thấy tung tích của chị ấy đâu cả, đến cả điện thoại cũng không liên lạc được." Kurokawa Hiro nói.

Sau khi nghe xong, Kurokawa Sawa liền lấy điện thoại di động ra, sau đó gọi vào số của Kurokawa Nako, nhưng ông ta đã gọi mấy cuộc mà đầu dây bên kia vẫn tắt máy.

“Cũng không biết là đang làm cái trò gì nữa!” Kurokawa Sawa không nhịn được mà mắng một câu.

"Cha, cha cũng đừng quản chị ấy chặt quá. Chị ấy có tay có chân, trên người cũng có đủ tiền, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Bây giờ chúng ta phải mau chóng rời đi, nếu như cứ chần chừ mãi, đợi đến lúc Lâm Thiên tìm đến báo thù, con sợ chúng ta có muốn đi cũng không thể đi được nữa.” Kurokawa Koro nói.

"Được rồi, chúng ta đi thôi."

Kurokawa Sawa gật đầu đáp lại, sau đó xoay người bước lên xe ô tô, Kurokawa Kuro cũng lên xe, đương nhiên còn có cả Mikami Taro.

Sau khi mọi người đã lên xe đầy đủ, hai xe lần lượt chạy ra hướng ngoại thành.

Trước cửa nhà Kurokawa, ngay sau khi hai chiếc xe ô tô rời đi, lúc này Kurokawa Nako cùng một ông lão đang trốn ở một góc khuất tối tăm.

“Thưa cô, họ đã rời đi rồi.” Ông lão nói.

“Chú Phúc, tiếp theo nên đến lượt chúng ta rồi.” Kurokawa Nako nở một nụ cười đầy xảo quyệt.

...

Ngày hôm sau, sáng sớm Lâm Thiên tiễn đại trưởng lão đi, trước khi rời đi, đại trưởng lão còn nói nếu gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, điều đầu tiên là phải thông báo cho ông ấy.

Sau khi tiễn đại trưởng lão đi, Lâm Thiên nhận được tin tình báo từ Lưu Thâm, nói rằng Kurokawa Koro và cha anh ta đã rời khỏi  Hà Nội trở về Nhật Bản ngay trong đêm, đi cùng bọn họ còn có Mikami Taro.

Lâm Thiên yêu cầu Lưu Thâm tiếp tục theo dõi, nếu họ trở lại Hoa Quốc thì lập tức thông báo cho anh.

Theo quan điểm của Lâm Thiên, chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng buông xuôi như vậy, bọn họ sẽ còn quay lại nữa, vậy nên Lâm Thiên phải cực kỳ cảnh giác.

Đồng thời, Lâm Thiên cũng càng hạ quyết tâm, cần phải nhanh chóng nâng cao cảnh giới, phấn đấu sớm ngày đột phá đến Kim Đan Cảnh.

Chỉ khi sức mạnh và cảnh giới của bản thân được nâng lên, anh mới có thể đối đầu với nhiều rắc rối cũng như kẻ thù.



Sau sự việc này, Lâm Thiên tiếp tục ở nhà bế quan tu luyện, mục tiêu đạt tới Kim Đan Cảnh.

Một lần bế quan này kéo dài những ba ngày.

Mà lúc này ở Hoa Quốc, Áo Đấu, trong khu giải trí nào đó ở trong nội thành, Triệu Linh đang vui vẻ hưởng lạc những trò giải trí.

Tại phòng giám sát trên lầu, một người đàn ông có râu quai nón đang nhìn chằm chằm vào màn hình, mà người trên màn hình không ai khác mà chính là cha của Triệu Linh.

"Ông chủ Thiên Mạnh, tính cả những lần trước, tổng cộng ông ta đã thua mất mười bảy nghìn năm trăm tỷ đồng, hơn nữa vừa rồi ông ta còn mượn thêm chúng ta một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ.” Người đàn ông khoác trên mình bộ vest lịch thiệp, đứng cạnh trịnh trọng nói.

"Đây là một con cá lớn, đã tra rõ thông tin về ông ta chưa”

“Đã điều tra rõ rồi, cha ông ta chính là người sáng lập ra Tập đoàn Triệu Thị ở tỉnh Tây Xuyên.” Người đàn ông mặc vest nói.

Người đàn ông có râu quai nón lộ vẻ kinh ngạc: "Tập đoàn Triệu Thị ở tỉnh Tây Xuyên? Ông ta chính là người thua ba mươi lăm nghìn tỷ, rồi phải lấy Tập đoàn Triệu Thị gán nợ sao?"

“Đúng, chính là ông ta!” Người mặc vest gật đầu.

“Không ngờ ông ta còn dám chạy đến Áo Đấu để chơi, hơn nữa còn đến tận cửa chỗ chúng ta, đây không phải là đem cá lớn đến tận của sao.” Tên râu quai nón cười nói.

Dừng lại một chút, sau đó người đàn ông có râu quai nón tỏ vẻ nghi ngờ: "À đúng rồi, anh nói tháng trước ông ta đã thua mất mười bảy nghìn năm trăm tỷ đúng không? Sao ông ta lại có nhiều tiền mặt như vậy? Lúc đầu thua hết hơn ba mươi lăm nghìn tỷ, nhưng đấy đều do sòng bài cho ông ta vay, ông ta cũng đâu phải là người nắm quyền hành ở Tập đoàn Triệu Thị, căn bản không thể nào có nhiều tiền mặt vậy được.”

“Thưa ông chủ Thiên Mạnh, dựa theo tài liệu điều tra, con gái của ông ta là Triệu Linh nên có quan hệ yêu đương với Chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên. Vậy nên, ông  cũng có thể được coi là cha vợ của Chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên. từ Tập đoàn Vân Thiên. Có lẽ, tiền của ông ta là do Chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên đưa." Người đàn ông mặc vest nói.

Người đàn ông râu quai nón giật mình: "Tập đoàn Vân Thiên? Chẳng lẽ là Tập đoàn Vân Thiên có dung dịch nước thần tiên dạng uống đó sao?”

“Vâng, ông chủ Thiên Mạnh, chính là Tập đoàn Vân Thiên đó.” Người đàn ông mặc vest nói.

“Nếu nói như vậy thì đây chính là một con cá siêu to khổng lồ!” Người đàn ông có râu quai nón nở một nụ cười vô cùng mãn ý.

"Đương nhiên là lớn rồi, lần trước ông ta đến sòng bạc chúng ta chơi mà đã thua hơn mười nghìn trăm năm tỷ. Lần này, vừa chơi một hồi mà đã tặng không cho chúng ta bảy nghìn tỷ đồng rồi, sau đó còn vay thêm một nghìn bảy trăm mươi tỷ rồi. Tổng công lại cũng hơn mười bảy nghìn năm trăm tỷ.” Người đàn ông mặc vest cười nói.

"Mười bảy nghìn năm trăm tỷ đó thì sao đủ? Có đứa con rể giàu như vậy, không đào hố thì làm sao được chứ!"

Lúc này, điện thoại của người đàn ông mặc vest vang lên, anh ta nhấn máy trả lời cuộc gọi, nghe báo cáo xong, anh ta lại quay đầu nhìn người đàn ông râu quai nón nói:

"Ông chủ Thiên Mạnh, người dưới kia truyền tin đến. Người này lại muốn vay thêm tiền, vừa mở miệng đã muốn mượn thêm ba lăm nghìn tỷ, số tiền này quá lớn. Hơn nữa hôm qua ông ta còn vừa mới vay một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ xong, người bên dưới không thể quyết định được.” Người đàn ông mặc vest nói.

"Cho vay! Đương nhiên phải cho vay rồi! Ông ta muốn vay bao nhiêu thì cứ cho ông ta mượn bấy nhiêu, đừng nói đến ba lăm nghìn tỷ, ngay cả ba mươi mươi năm nghìn tỷ cũng được! Đi thôi, tôi sẽ đích thân đi gặp ông ta!" Người đàn ông có râu quai nón tươi cười đứng dậy.

...

Ở phía bên kia, trong một căn phòng sang trọng.

Cha của Triệu Linh đang ngồi trên sô pha, hai mắt đỏ ngầu, không biết là do chưa nghỉ ngơi tốt hay là do đánh bạc đến đỏ cả mắt.