Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 64




Khương Hùng Dũng tự hỏi, đã rất lâu rồi, không ai dám ở trước mặt ông ta khiêu khích như thế, đã rất lâu rồi, chưa ai có thể chọc tức ông ta thành bộ dạng này.

Xung quanh có không ít ông chủ và cậu ấm vây xem, sau khi nhìn thấy chuyện vừa xảy ra, lập tức cảm thấy khiếp sợ không nhẹ. “Vừa rồi, rốt cuộc người thanh niên trẻ tuổi kia là thần thánh phương nào thế, lại dám khiêu chiến với ông Khương như vậy, thế mà làm cho ông Khương tức giận thành dáng vẻ đó?” “Đúng thế, rốt cuộc cậu ta là ai vậy, thế mà lá gan lớn như vậy?”

Xung quanh không biết thân phận của Lâm Thiên, tất cả đều nghi ngờ không thôi. “Kiến thức của mấy người quá hạn hẹp, người vừa rồi chính là chủ tịch mới của chi nhánh tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh này, mấy người có biết bối cảnh của cậu ta không? Nói ra hù chết mấy người." Một ông chủ hội đầu biết tình hình bên trong, cười nói. Ông chủ này là người tham dự bữa tiệc do Lâm Thiên tổ chức lần trước, cho nên ông ta biết Lâm Thiên là ai. “Bối cảnh gì vậy?” Mọi người xung quanh đều lộ ra rất nghi hoặc. “Người chủ tịch mới đó chính là cháu ngoại của ông cụ Lê Chí Thành đấy!” Ông chủ hói đầu nói. “Cháu ngoại của ông cụ Lê Chí Thành?” “Ôi trời..

Sau khi mọi người nghe đến đó, tất cả đều không nhịn được hít vào một hơi lạnh.

Bọn họ đương nhiên rất rõ ông cụ Lê Chí Thành trâu bò đến mức nào, người giàu nhất của ba tỉnh Tây Nam, so với người giàu nhất của thành phố bọn họ, không biết là trâu bò hơn bao nhiều lần. “Chẳng trách cậu ta lại dám khiêu chiến với ông Khương như thế” “Chẳng trách cậu ta lại làm cho ông Khương tức thành bộ dạng đó, ông Khương lại không dám động đến cậu ta. Sau khi bọn họ nghĩ đến thân phận của Lâm Thiên, nghi ngờ trong lòng được giải đáp.

Lúc bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng của Lâm Thiên, tất cả đều mang theo sợ hãi, đây tuyệt đối là người bọn họ không thể chọc vào.

Cháu trai của ông cụ Lê Chí Thành, thế mà lại ở thành phố Bảo Thạnh, bọn họ không dám tưởng tượng, người thanh niên trẻ tuổi gầy gò kia lại có thể nhấc lên sóng to gió lớn ở thành phố Bảo Thạnh như thế.

Một bên khác. “Chủ tịch Lâm, anh chỉ cần nói mấy câu đã khiến Khương Hùng Dũng nghẹn họng, không nói được gì, làm cho ông ta nổi trận lôi đình, nhưng lại không phát tiết được, quả thật là sung sướng." Lưu Thân vui vẻ nói. “Đây là do ông ta tự tìm” Lâm Thiên cười nói. “Chẳng qua chủ tịch Lâm, việc này cũng có phần bất lợi, vừa rồi anh chọc giận ông ta như thế, ông ta đã nói sẽ khiến chúng ta đẹp mặt trong buổi đấu giá ngày hôm nay, điều đó chứng minh, một lát nữa trên buổi đấu giá, ông ta nhất định sẽ đi tìm lại mặt mũi của mình, chúng ta chỉ chuẩn bị một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ, chỉ sợ..

Lưu Thân lộ ra mấy phần lo lắng, anh ta đang nghĩ đến, một lúc nữa buổi đấu giá bắt đầu, tất nhiên sẽ là gió tanh mưa máu.

Trong lòng Lưu Thân rất rõ ràng, nếu như Khương Hùng Dũng không tiếc bất cứ giá nào đọ sức với bọn họ, bọn họ chỉ chuẩn bị một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ này, quả thật không đủ dùng. “Cho dù vừa rồi tôi không chọc giận ông ta, buổi đấu giá hôm nay sẽ vẫn gió tanh mưa máu” Lâm Thiên bình tĩnh nói. “Cũng đúng.” Lưu Thân gật đầu. “Về phương diện tiền, anh không cần phải lo lắng, tôi tự có sắp xếp của mình” Lâm Thiên lộ ra nụ cười tự tin.

Cùng lúc đó, bên trong hội trường. “Nghe nói vừa rồi ở chỗ gần cửa ra vào, ông Khương và chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên xảy ra xung đột, thiếu chút nữa đã đánh nhau.

Vừa rồi chuyện xảy ra ở cửa ra vào, rất nhanh đã truyền đến bên trong hội trường, truyền đến trong tai những ông chủ này. “Tập đoàn Tỉnh Xuyên và tập đoàn Hùng Dũng này, vốn dĩ chính là đối thủ cạnh tranh, vừa rồi bọn họ mới xảy ra xung đột, xem ra buổi đấu giả lần này, có trò hay để xem

Hai hổ đánh nhau, đương nhiên sẽ có một con bị thương. “Đúng thế, đúng thế, buổi đấu giá lần này, hai nhà bạn họ tranh đoạt, nhất định sẽ rất dữ dội! Không biết người thắng cuối cùng sẽ là ai!” “Tập đoàn Tỉnh Xuyên là xí nghiệp số một của Tây Nam, nhất định là tập đoàn Tỉnh Xuyên hơn một bậc.” “Chuyện này cũng khó mà nói trước được, tuy tập đoàn Tỉnh Xuyên trâu bò thật đấy, nhưng dù sao đây chỉ là chi nhánh ở thành phố Bảo Thạnh mà thôi, còn tập đoàn Hùng Dũng chính là thế lực bản địa, tung hoành ở cái đất Bảo Thạnh này hơn mười năm, tài sản tích lũy không thể khinh thường”



Mọi người tranh luận dữ dội, rốt cuộc ai mới là người thắng trong buổi đấu giả lần này?

Đương nhiên, điều duy nhất mà mọi người có thể xác định, nếu như tranh đấu quá kịch liệt, cho dù là người thắng cuối cùng, cũng phải trả giá đắt.

Sau khi nghĩ đến đây, đối với buổi đấu giả lần này, mọi người càng thêm mong chờ.

Đương nhiên, rất nhiều ông chủ trong này chỉ biết, chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên xảy ra xung đột với Khương Hùng Dũng, thế nhưng bọn họ còn không biết, chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên chính là cháu trai của ông cụ Lê Chí Thành.

Trong một chỗ ở hội trường, cha của Tô Bảo Nhi – Tổng giám đốc Tô đương nhiên cũng nghe được tin tức đó.

Lúc này Tổng giám đốc Tô đang tán gẫu với chủ tịch hội doanh nhân của thành phố Bảo Thạnh. “Chủ tịch Doãn, tôi vừa nghe người ta nói, chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên chính là cháu trai của ông cụ Lê Chí Thành, tin tức của chủ tịch Doãn nhanh nhạy, không biết đây là thật hay giả?” Tổng giám đốc Tô hỏi. "Tổng giám đốc Tô, ông nói đúng rồi đấy, người chủ tịch mới này của tập đoàn Tỉnh Xuyên, chính là cháu trai của ông cụ Lê Chí Thành” Chủ tịch Doãn gật đầu.

Dừng một lúc, chủ tịch Doãn nói thẳng. “Trước đó tôi vừa mới gặp qua cậu ấy, tuy cậu ấy còn trẻ tuổi, nhưng lại là một nhân tài kiệt xuất, không có dáng vẻ quần là áo lượt của mấy cậu ấm, quần áo rất bình thường, không có thương hiệu gì, ở trong thế hệ giàu có thứ ba này, đúng là rất thanh liêm, tôi cảm thấy trong tương lai, cậu ấy nhất định có sự nghiệp của riêng mình.” “Ồ? Từ trước đến nay, chủ tịch Doãn nhìn người luôn rất chuẩn, ông đã nói thế, xem ra cậu ta chính là nhân tài hiếm có. Tổng giám đốc Tô cảm thán.

Trong lòng tổng giám đốc Tô nghĩ thầm, người này chẳng những là đời thứ ba giàu có nhất, còn không có dáng vẻ quần là áo lượt của mấy cậu ấm, tuyệt đối là hiếm có.

Ông ta càng thêm kiên định với suy nghĩ trong lòng, phải nghĩ cách làm mối con gái ông ta với người này. Vì thế tổng giám đốc Tô lên tiếng nói. “Chủ tịch Doãn, ông vừa nói, ông đã gặp qua cậu ta, vậy ông có thể giúp tôi giới thiệu làm quen không? Tôi rất muốn qua chào hỏi cháu trai của Lê Chí Thành một câu. “Đương nhiên là không thành vấn đề, đi theo tôi.” Chủ tịch Doãn cười híp mắt nói.

Ngay sau đó, chủ tịch Doãn dẫn theo tổng giám đốc Tô đi về phía trước, “Đấy, chính là ở ngay phía trước. Chủ tịch Doãn vừa đi vừa chỉ về phía trước.

Tổng giám đốc Tô nhìn theo ngón tay của chủ tịch Doãn, đập vào mắt ông ta là một bóng lưng trẻ tuổi. “Làm sao lại quen thế nhỉ?”

Tổng giám đốc Tô nhìn thấy bóng lưng kia, ông ta không nhịn được lẩm bẩm một câu, ông ta cảm thấy mình đã gặp qua bóng dáng này, thế nhưng ông ta không nghĩ ra là ai.

Bởi vì đưa lưng về phía ông ta, cho nên ông ta không nhìn thấy mặt người kia, ông ta không cách nào phản đoán. “Tổng giám đốc Tô, một lát nữa, ông nhất định phải cung kính đấy, chúng ta không cùng đẳng cấp với cậu ấy Chủ tịch Doãn nói. “Chủ tịch Doãn, ông yên tâm đi, chuyện này cho dù ông không nói, tôi cũng hiểu. Tổng giám đốc Tô cười trả lời.

Rất nhanh, chủ tịch Doãn đã rất theo tổng giám đốc Tô đi đến phía sau bóng lưng kia.



Chủ tịch Doãn cung kính nói với bóng lưng này. “Chủ tịch Lâm, tôi là chủ tịch Doãn của hội doanh nhân thành phố Bảo Thạnh, tôi đến để giới thiệu một người cho cậu làm quen.

Tổng giám đốc Tô cũng cung kính đứng tại chỗ, trên mặt mang theo nụ cười nhìn bóng lưng kia.

Dưới ánh mắt của tổng giám đốc Tô, bóng lưng kia chậm rãi xoay người lại, lọt vào trong tầm mắt của tổng giám đốc Tô, không phải là ai khác, chính là Lâm Thiên

Vào giây phút khi tổng giám đốc Tô nhìn thấy Lâm Thiên, nụ cười trên mặt ông ta cứng đờ, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ.

Trong đầu tổng giám đốc Tô “ong” một tiếng. “Là... Là cậu!”

Tổng giám đốc Tô thẫn thờ nhìn Lâm Thiên, bởi vì quá mức hoảng sợ mà giọng nói của ông ta trở nên rất sắc bén. Tổng giám đốc Tô nằm mơ cũng không nghĩ tới, người kia lại là Lâm Thiên.

Sau khi Lâm Thiên nhìn thấy tổng giám đốc Tô, trong mắt anh lướt qua ngạc nhiên, sau đấy lại bình tĩnh, khỏe miệng nở một nụ cười.

Bởi vì trước khi đến Lâm Thiên cũng đã đoán được sẽ gặp cha của Tô Bảo Nhi ở trên buổi đấu giá này. “Tổng giám đốc Tô, ông làm gì thế? Nhanh tranh thủ chào hỏi chủ tịch Lâm đi!”

Chủ tịch Doãn huých vào người tổng giám đốc Tô. “Cậu ta... Sao cậu ta lại là cháu ngoại của Lê Chí Thành, cậu ta... Không phải cậu ta là sinh viên trường đại học Bảo Thạnh à? Cậu ta. Cậu ta.

Trong mắt tổng giám đốc Tô tràn đầy khiếp sợ không thể tưởng tượng được, ngày hôm qua, ông ta vừa mới gặp Lâm Thiên, từ trường học, ông ta cũng lấy được tư liệu cá nhân của Lâm Thiên, trong đó ghi rất rõ, Lâm Thiên chỉ là một đứa trẻ nhà nghèo.

Lúc này Lưu Thân ở bên cạnh Lâm Thiên cũng xoay người lại. “Ôi, đây không phải là tổng giám đốc Tô à? Chủ tịch Lâm của chúng tôi đúng là đang học ở trường đại học Bảo Thạnh, làm chủ tịch chỉ là nghề phụ của chủ tịch Lâm thôi. Lưu Thân vừa cười vừa nói. “Chuyện này, chuyện này.

Tổng giám đốc Tô đương nhiên biết Lưu Thân, đầy chính là tổng giám đốc của tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Ngay cả tổng giám đốc của tập đoàn Tỉnh Xuyên cũng nói như thế, cho dù tổng giám đốc Tô không tin, lúc này, ông ta không thể không tin. “Tổng giám đốc Tô, ông làm gì thế, chẳng phải ông nói muốn tôi dẫn đi làm quen với chủ tịch Lâm à? Tôi dẫn ông đến đây, sao ông lại như thế?” Chủ tịch Doãn cau mày nói.