Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 63




“Chúng ta đi."

Ánh mắt của anh Giang u oán nhìn thoáng qua Lâm Thiên, sau đó nhanh chân rời đi.

Sau khi đám người anh Giang rời đi. “Chủ tịch Lâm, tôi thành thật xin lỗi cậu, đứa cháu trai này của tôi không hiểu chuyện, cho nên chọc đến cậu, tôi thay mặt thằng bé xin lỗi cậu.” Lục Tấn cung kính cúi đầu xin lỗi với Lâm Thiên. “Ông chủ Lục khách sáo. Lâm Thiên xua tay nói.

Người xưa có câu, không vươn tay đánh người mặt cười, Lục Tần đối với mình cung kinh như thế, Lâm Thiên đương nhiên không cần thiết phải tìm ông ta gây sự

Lục Tấn thấy Lâm Thiên nói như vậy, cuối cùng ông ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Về phần chuyện xảy ra ở chỗ này, bởi vì xảy ra ở phía ngoài cùng của hội trường, cộng thêm hội trường rất ầm ĩ cho nên không gây ra bao nhiều sự chú ý, nhất là mấy ông chủ có máu mặt ở đây, lại càng không để ý đến chuyện xảy ra.

Bao gồm cả cha của Tô Bảo Nhi – Tổng giảm đốc Tôi bởi vì ông ta đang nói chuyện với anh Bình, cho nên không chú ý đến Lâm Thiên ở bên kia.

Lúc này, Lưu Thân đã từ nhà vệ sinh đi ra, đi đến bên người Lâm Thiên. “Chủ tịch Lâm, đã xảy ra chuyện gì sao?” Lưu Thần thấy bầu không khí không đúng lắm. “Không sao, một đám tôm tép nhãi nhép mà thôi.” Lâm Thiên cười lắc đầu. “Ông chủ Lục, hôm nay nhất định ông bận rộn nhiều việc, ông đi làm việc của mình trước đi!” Lâm Thiên xua tay với ông ta. “Được rồi, vậy tôi xin phép đi trước." Lục Tấn cười gật đầu, sau đó thức thời quay người rời đi. “Đúng rồi, chủ tịch Lâm, lúc nãy ở bên ngoài, tôi có gặp

Sau khi Lục Tấn rời đi.

Khương Hùng Dũng – Chủ tịch của tập đoàn Hùng Dũng, chắc hẳn ông ta chuẩn bị vào trong.” Lưu Thân nói. “Khương Hùng Dũng ư?” Lâm Thiên lẩm bẩm một câu. “Đúng thế, nếu như ông ta vào trong, nhất định sẽ phải đi qua nơi này, có lẽ sẽ chạm mặt với chúng ta.” Lưu Thân nói.

Dù sao hiện tại Lâm Thiên đang đứng rất gần cửa ra vào. “Nếu đã như vậy, đúng lúc tôi có thể chạm mặt ông ta, dù sao tôi còn chưa từng chính thức gặp mặt ông ta. Làm Thiên nở một nụ cười,

Trong lúc nói chuyện, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi hoa, đeo kính đen, dàng người cường trắng. trên mặt đều là vết rõ, đi đến. "Ông Khương đến rồi “Chào ông Khương

Những nơi mà người đàn ông này đi qua, người xung quanh đều rối rít cung kính chào hỏi ông ta, nhưng ông ta chỉ sải bước đi lên phía trước, làm lỡ những tiếng chào hỏi ở xung quanh mình, rất có khí thế

Ông ta chính là Khương Hùng Dũng – Chủ Tịch của tập đoàn Hùng Dũng!



Trong chớp mắt, Khương Hùng Dũng đã đi đến trước mặt Lâm Thiên.

Một giây sau, ông ta đứng lại ở ngay phía trước Lâm Thiên. “Chắc hẳn vị này chính là ông Khương danh tiếng lẫy lừng?” Trên mặt Lâm Thiên vẫn là nụ cười, nhìn về phía Khương Hùng Dũng. “Đây là chó từ đầu đến, thế mà lại dám cản đường của ông đây!” Khương Hùng Dũng ngẩng đầu nói.

Lâm Thiên hơi cau mày.

Tuy hai người bọn họ chưa từng trực tiếp gặp mặt đối phương, nhưng Lâm Thiên khẳng định, Khương Hùng Dũng đã từng nhìn qua ảnh của mình, hơn nữa Lưu Thân đứng bên cạnh anh, đủ để nói cho ông ta biết anh là ai.

Thế nhưng ông ta lại giả vờ như không biết, rõ ràng là muốn cho Lâm Thiên lúng túng. “Tôi nói này, phái đoàn của ông Khương cũng đủ mạnh đấy, nhưng đáng tiếc vẫn bị vợ mình cầm sừng." Lâm Thiên cười lạnh nói.

Vốn dĩ Khương Hùng Dũng còn đang ngẩng đầu ưỡn ngực, sau khi ông ta nghe thấy câu nói này của Lâm Thiên, khỏe mắt ông ta đột nhiên giật giật, trong chớp mắt, sắc mặt của ông ta cũng trở nên rất khó coi.

Chuyện này đối với Khương Hùng Dũng mà nói, tuyệt đối là một sự sỉ nhục, là một nỗi đau trong tim ông ta. Kết quả Lâm Thiên vừa lên tiếng đã đâm trúng chỗ đau của ông ta. “Lâm Thiên! Cậu... Cậu chán sống à?” Trong mắt Khương Hùng Dũng dấy lên lửa giận. “Ôi chao, ông Khương đã biết tôi tên là Lâm Thiên rồi đấy à? Nếu ông đã biết, vừa rồi cần gì phải giả bộ như không biết tôi? Ông giả bộ gì chứ?” Lâm Thiên cười nói. “Cậu... Cậu.” Sắc mặt Khương Hùng Dũng xanh mét, ngược lại không biết nên phản bác như thế nào. “Lâm Thiên, cậu có tin, hiện tại ông đây giết chết cậu không?” Khương Hùng Dũng trợn tròn mắt, vẻ mặt hung dữ nhìn Lâm Thiên.

Sau khi nói xong, Khương Hùng Dũng trực tiếp lấy con dao găm quân dụng mà ông ta luôn đem theo bên người ra, nhằm ngay vào cổ Lâm Thiên.

Lâm Thiên nheo mắt lại: “Trước mắt bao người, ông muốn giết tôi à? Ông cho rằng ông ngoại Lê Chí Thành của tôi ăn chay ư? Ông dám trắng trợn giết chết tôi như thế, ông có tin mình cũng phải chết không!”

Lâm Thiên không sợ Khương Hùng Dũng sẽ ra tay, một là vì Lâm Thiên chắc chắn, Khương Hùng Dũng sẽ không ngu đến mức giết anh ngay trước mặt mọi người.

Hai là Thạch Hàn đang ở một nơi gần đó, bí mật bảo vệ anh, nếu như Khương Hùng Dũng thật sự ra tay với anh, Thạch Hàn cũng sẽ ra tay.

Hai điểm này khiến Lâm Thiên chẳng có gì phải sợ hãi. Luật sư của Khương Hùng Dũng thấy thế, ông ta vội vàng kéo Khương Hùng Dũng lại. “Ông Khương, ông nhanh buông dao găm xuống đi, đây không phải là chỗ thích hợp để ra tay! Cậu ta nói không sai, nếu như ông ra tay ở chỗ này, chúng ta cũng sẽ xong đời. Tuy Khương Hùng Dũng rất giận dữ, nhưng sau khi ông ta nghe thấy thế, chỉ có thể cắn môi, buông dao găm xuống.

Khương Hùng Dũng có thể phát triển đến ngày hôm nay, ngoại trừ liều mạng ra, đương nhiên cũng là người có đầu óc, lợi hại trong đó, ông ta đương nhiên rõ. “Ranh con, cậu yên tâm, cho dù bây giờ tôi không động đến cậu, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, cậu tuyệt đối không thể sống quá lâu” Khương Hùng Dũng cắn răng nghiến lợi nói. “Nếu như ông còn muốn âm thầm phải người đến giết tôi, vậy thì phải để ông thất vọng rồi, mười mấy tên nhãi nhép lần trước ông phải đến, còn chưa đủ để tôi nhét kẽ rằng đâu.” Lâm Thiên cười mỉa.

Sắc mặt Khương Hùng Dũng thay đổi. “Những người kia bị cậu giết?” Sắc mặt Khương Hùng Dũng tái mét.



Lần trước ông ta phải hơn mười người đi giết Lâm Thiên, Khương Hùng Dũng vẫn luôn không tìm được tung tích của bọn họ, bây giờ lại nghe thấy Lâm Thiên nói như thế, ông ta càng thêm chắc chắn, chỉ sợ hơn mười người này đã chết mất xác.

Chẳng qua Khương Hùng Dũng nghĩ mãi không ra, hơn mười người này đánh lên một mình Lâm Thiên, Lâm Thiên đã dùng cách nào để xử lý hơn mười người này? “Chỉ có thể nói, người mà ông phải đi quá yếu, không đủ cho tôi nhét kẽ răng" Lâm Thiên khinh thường nói. Dừng một lúc, Lâm Thiên tiếp tục cười nói, "Đúng rồi, vừa rồi ông mới uy hiếp tôi đúng không? Vậy tôi cũng sẽ uy hiếp ông" “Uy hiếp tôi ư? Ha ha ha, cậu lấy gì ra để uy hiếp tôi đây?” Khương Hùng Dũng cười khẩy một tiếng. "Đương nhiên là lấy cái này." Lâm Thiên lấy điện thoại di động của mình ra, quơ trước mặt Khương Hùng Dũng. “Cậu có ý gì?” Khương Hùng Dũng xụ mặt, không hiểu ý tứ của Lâm Thiên cho lắm. "Rất đơn giản, trong điện thoại di động của tôi, có chứa cảnh bà xã cắm sừng ông, nếu như tâm trạng của tôi không tốt, tôi có thể gửi cho rất nhiều người xem nó." Lâm Thiên vừa cười vừa nói. "Cậu... Cậu. Cậu!”

Khương Hùng Dũng nghe thấy những lời Lâm Thiên nói, ông ta tức đến mức sắc mặt tím tái.

Lần trước, tuy video này gửi cho cấp dưới của ông ta, nhưng ông ta đã hạ tử lệnh, nếu kẻ nào dám truyền video này ra ngoài, kẻ đó nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Vì thế video kia không bị lộ ra.

Nếu như video này bị truyền ra ngoài, mặt mũi của ông ta nhất định sẽ bị mất sạch.

Khương Hùng Dũng tức đến mức đưa tay lên che ngực, thiếu chút nữa đã hộc máu “Ông Khương!” Luật sư của Khương Hùng Dũng vội vàng đi lên đỡ lấy ông ta. “Sao thế, nhược điểm này của ông, dùng được chứ?" Lâm Thiên vừa cười vừa nói “Thằng nhóc khốn kiếp này, thế mà lại dùng thủ đoạn hèn hạ như thế để gải hàng tôi." Khương Hùng Dũng nghiến răng nghiến lợi nói. “Hèn hạ ư? Ha ha ha, là ông hèn hạ trước đấy, nếu như không phải ông lén lút gây phiền phức cho tập đoàn Tỉnh Xuyên của tôi, nếu như ông không phải người ám sát tôi, tôi sẽ gài hàng ông à? Tất cả những chuyện này, chẳng qua là do ông tự tìm mà thôi.” Lâm Thiên cười lạnh.

Dừng một lúc, Lâm Thiên tiếp tục nói. “Mặt khác, video này, tôi sẽ tạm thời giữ cho ông, nếu như lần tiếp theo, ông còn dám giở trò gì, tôi cam đoan sẽ khiến cho tất cả dân chúng của thành phố Bảo Thạnh này xem được video “Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!”

Khương Hùng Dũng sắp tức đến phát điên, ông ta biết video này nằm trong tay Lâm Thiên, bất kỳ lúc nào, Lâm Thiên đều có thể uy hiếp ông ta. “Ông rất tức giận đúng không? Không sao, buổi đấu giá ngày hôm nay, chúng ta sẽ dùng chính thực lực của mình để đọ sức.” Lâm Thiên vừa cười vừa nói. Lúc này, hai mắt của Khương Hùng Dũng đã đỏ ngầu, trong mắt lóe lên lửa giận không cách nào ngăn chặn.

Khương Hùng Dũng cảm thấy lửa giận trong lồng ngực của mình sắp nổ tung, ông ta chỉ muốn xông lên giết chết Lâm Thiên, thế nhưng ông ta biết, mình không thể làm thế. “Lâm Thiên, buổi đấu giá hôm nay, tôi nhất định sẽ khiến cho cậu đẹp mắt.” Khương Hùng Dũng nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên, giọng điệu lạnh lẽo.

Hiện tại Khương Hùng Dũng không cách nào xuống tay được với Lâm Thiên, ông ta chỉ có thể thông qua buổi đấu giá hôm nay, làm Lâm Thiên mất mặt.

Trong lòng Khương Hùng Dũng đã hạ quyết tâm, buổi đấu giá hôm nay, cho dù phải trả giá đắt, ông ta cũng phải phản kích lại Lâm Thiên. "Làm cho tôi mất mặt trong buổi đấu giá này ư? Vậy đành phải làm ông thất vọng rồi, buổi đấu giá hôm nay, tôi sẽ chỉ làm ông thêm khó coi.” Khóe miệng Lâm Thiên hiện ra nụ cười. “Lưu Thân, chúng ta đi!”

Sau khi Lâm Thiên nói xong, dẫn theo Lưu Thân nghênh ngang rời đi. “Chết tiệt, khốn kiếp!”

Khương Hùng Dũng nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Thiên, siết chặt nắm đấm trong tay, vang lên những tiếng răng rắc, bởi vì dùng lực lớn mà đốt ngón tay của ông ta trở nên trắng bệch.