Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 553




Phía bên kia.

Sau khi Lâm Thiên trở về biệt thự, liền gọi điện thoại cho cha Nam Cung Điệp là Nam Cung Chính, hỏi ông ta xem ở Hà Nội có nhân vật tầm cỡ nào tên là ông Tần không.

Trong điện thoại.

"Ông Tần sao? Có phải Tần Vĩ Dân không? Ông ta cũng không đơn giản, ông ta từng là một nhân vật lớn nắm giữ quyền lực ở Hoa Quốc, tuy rằng ông ta đã nghỉ hưu nhiều năm, nhưng ảnh hưởng của ông ta vẫn rất kinh người, con trai của ông ta là Tần Quân cũng rất lợi hại, mấy năm nay thường xuyên lên truyền hình, cậu hẳn là đã gặp qua trên TV rồi đúng không.” Nam Cung Chính nói.

“Hả?” Lâm Thiên đột nhiên ngẩn ra.

Ngay sau đó, Lâm Thiên nhớ lại, khi còn bé, trên TV dường như đã nhìn thấy một nhân vật lớn tên là Tần Vĩ Dân.

Vào thời điểm đó, trên tin tức, trên truyền hình, thường có thể nhìn thấy hoạt động của ông ta.

Nhưng khi đó Lâm Thiên mới học tiểu học, cho nên trí nhớ không sâu sắc lắm. Hiện tại bị Nam Cung Chính nhắc tới. Lâm Thiên mới nhớ ra. Lâm Thiên không nghĩ tới ông ta lại chính là ông Tần.

Mà bây giờ, ông Tần đã nghỉ hưu nhiều năm.

Về phần Tần Quân trong lời của Nam Cung Chính, hiện tại thường xuyên có thể nhìn thấy anh ta trên truyền hình, nào là đến nơi nào để an ủi dân chúng, nào là đến khu vực bị ảnh hưởng, còn có tiếp kiến một ít tin tức của sứ giả nước ngoài, là sự tồn tại quan trọng của Hoa quốc.

Lâm Thiên không nghĩ tới, Tần Quân lại là con trai của ông Tần.

“Nói như vậy, Ông Tần này thật đúng là không đơn giản rồi.” Lâm Thiên lẩm bẩm một câu.

Lúc trước ở khách sạn, Lâm Thiên liền đoán được thân phận của ông Tần này tuyệt đối không bình thường, nhưng Lâm Thiên vẫn đánh giá thấp thân phận của ông Tần!

“Ông Tần quả thật không đơn giản, Bạch Vân Các ở trong mạng lưới quan hệ của Hà Nội, ông Tần chính là người đứng ở đỉnh cao của mạng lưới quan hệ, các chủ của Bạch Vân Các nhìn thấy ông Tần, cũng phải kính vài phần.” Nam Cung Chính nói.

Dừng một chút, Nam Cung Chính tiếp tục nói: “Nhưng mà ông Tần không có bất kỳ việc làm ăn nào, bình thường cũng không tham gia vào bất kỳ tranh chấp gia tộc nào, càng không tham dự bất kỳ hoạt động thương mại nào, cho nên cậu không biết, chưa từng thấy qua ông ta cũng rất bình thường, tôi cũng rất ít khi có cơ hội gặp được ông ta.”

Lâm Thiên gật gật đầu. Nhân vật như vậy bình thường sẽ không tham gia bất kỳ hoạt động thương mại nào, nhưng có thể ảnh hưởng đến cục diện của Hà nội.

“Đúng rồi, Lâm Thiên, sao cậu đột nhiên hỏi chuyện này, cậu đã gặp ông Tần rồi sao?” Nam Cung Chính tò mò hỏi thăm.

“Cũng không có gì, ngẫu nhiên biết được người này mà thôi, tò mò, cho nên hỏi một chút.” Lâm Thiên nói.

“Lâm Thiên, nếu cậu có thể kết giao với ông Tần, vậy sau này cậu ở Hà Nội mới là trâu bò chân chính. Nếu ông Tần có thể làm chỗ dựa cho cậu, gia tộc Công Tôn, nhà họ Chu gì đó, vậy cũng phải giả bộ kính nể cậu vài phần, các chủ của Bạch Vân Các cũng không dám làm gì cậu cả.” Nam Cung Chính nói.

Sau khi cúp máy.

“Hiện tại Tần Quân thường xuyên có thể nhìn thấy trên TV, là con trai của ông Tần, nói như vậy, vị cô chủ Tần hôm nay, là con gái của Tần Quân? Khó trách thế lực lại lớn như vậy, tính khí lại to như vậy. Lâm Thiên lẩm bẩm nói.

Lấy thân phận cô chủ Tần này mà nói, bối cảnh thân phận của cô ta, những đại tiểu thư của những gia tộc này đều hoàn toàn không cách nào so sánh được, cô ta cũng bình thường.

Ngay sau đó, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Lâm Thiên đứng dậy mở cửa.

Sau khi cánh cửa mở ra, một ông già mặc âu phục đã xuất hiện trong mắt.

“Anh Lâm xin chào, tôi là quản gia của nhà họ Tần, cô chủ nhà tôi muốn mời cậu đến nhà họ Tần nói chuyện.” Quản gia nói.

Lâm Thiên không ngờ tới, người của nhà họ Tần lại đến nhanh như vậy.

“Xin lỗi, tôi rất bận rộn, không có thời gian để đi.” Lâm Thiên trực tiếp cự tuyệt.



Quản gia thấy Lâm Thiên cự tuyệt, ông ta có vẻ rất kinh ngạc.

“Anh Lâm, không biết có bao nhiêu người mơ ước đến nhà họ Tần của chúng tôi làm khách, lại không có cơ hội, anh lại muốn cự tuyệt? Anh có chắc hay không?” Quản gia nói.

“Những người khác tôi không biết, nhưng mà tôi không có quá nhiều hứng thú, nếu như là cô chủ của nhà các ông đích thân tới mời, có lẽ tôi có thể cân nhắc lại.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Mặc dù nhà họ Tần trâu bò, nhưng Lâm Thiên biết, nhà họ Tần mời mình đến, đơn thế chỉ là chuyện chữa bệnh, hơn nữa bây giờ là nhà họ Tần muốn cầu xin Lâm Thiên.

Lâm Thiên phải hiểu rõ một điểm, mình không phải tùy tiện có thể kêu là tới, rồi gọi là đi.

“Tôi còn có việc, không thể tiếp ông rồi.” Lâm Thiên nói với quản gia.

Sau khi nói xong, Lâm Thiên trực tiếp đóng cửa lại.

Ngay sau đó, Lâm Thiên đi tới phòng luyện đan, bắt đầu luyện đan, cố gắng sớm đột phá tới trung cấp luyện đan sư.

...

Nửa tiếng sau.

Bên trong một biệt thự trên đỉnh đồi của Hà Nội.

“Cái gì? Anh ta từ chối rồi?” Cô chủ Tần nhăn mày.

“Đúng vậy cô chủ, anh ta nói nếu như cô đích thân đi mời, anh ta còn có thể cân nhắc.” Quản gia nói.

“Thằng nhãi này lại dám cự tuyệt lời mời của nhà họ Tần tôi sao, còn để cho tôi đích thân đi mời, anh ta cũng quá điên rồi!” Cô chủ Tần không vui nói. Ở Hà Nội, chưa từng có ai dám cự tuyệt nhà họ Tần cô ta như vậy!

“Cô chủ, vậy chúng ta nên làm gì đây?” Quản gia mở miệng hỏi.

Cô chủ Tần trầm ngâm một lát, nói: “Bỏ đi, để cho tôi đích thân đi gặp anh ta đi.”

Cô chủ Tần nghĩ đến lúc này ông nội cô ta còn nằm trên giường bệnh, cô ta chỉ có thể thỏa hiệp, ai bảo cô ta cần cầu xin người ta chứ.

...

Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã đến tám giờ tối.

Lâm Thiên đã luyện đan ba tiếng đồng hồ.

Luyện đan liên tục ba tiếng đồng hồ khiến cả người Lâm Thiên đổ mồ hôi, cảm giác có chút mệt mỏi.

Nhưng mà hiệu quả cũng rất tốt. Lâm Thiên mơ hồ cảm giác, bây giờ trình độ thuần thục của mình đã gần đạt tới ngưỡng cửa trung cấp luyện đan sư.

Lâm Thiên chuẩn bị ngày mai thử luyện chế đan dược trung cấp một chút. Chỉ cần luyện chế thành công, liền đánh dấu Lâm Thiên chính thức trở thành trung cấp luyện đan sư.

Lâm Thiên vừa từ phòng luyện đan đi ra, chuông cửa biệt thự liền vang lên.

“Ai vậy? Đến muộn vậy.”

Lâm Thiên vừa nói vừa đi tới cửa.

Có một màn hình trực quan ở cửa biệt thự, có thể nhìn thấy bên ngoài là ai.

“Cô chủ Tần tới rồi đó sao?”

Lâm Thiên nhìn, ngoài cửa chính là cháu gái của ông Tần, cô chủ Tần.



Ngay sau đó, Lâm Thiên nhịn không được cười cười. Cô chủ Tần đến, ngược lại nằm trong dự liệu của Lâm Thiên.

Ngay sau đó, Lâm Thiên mở cửa ra.

Cô chủ Tần mặc váy công chúa màu trắng, vòng cổ trân châu, trên cổ tay đeo một chiếc túi xách thiết kế số lượng có hạn, ngũ quan tinh xảo, da trắng xinh đẹp, hơn nữa khí chất tuyệt vời, không thua gì Tô Bảo Nhi.

Nhưng mà với thân thế cô chủ Tần, chỉ sợ không có mấy người đàn ông dám để ý đến.

Hơn nữa cô chủ Tần làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh lùng, khó tiếp cận, có lẽ chuyện này có liên quan đến thân phận của cô ta.

“Anh Lâm Thiên, tôi đặc biệt đến thăm hỏi anh.” Cô chủ Tần nhìn Lâm Thiên.

Cô chủ Tần nội tâm đối với Lâm Thiên rất không vui, nhưng dù sao cô ta cũng đang đi cầu xin người khác, cho nên thái độ cũng không tệ lắm.

Lâm Thiên thấy anh một ngụm nói ra tên của mình, trong lòng liền hiểu được. Cô chủ Tần này hẳn là đã điều tra rõ ràng năng lực của mình. Với thế lực của nhà họ Tần, muốn tra rõ Lâm Thiên, quá dễ dàng.

“Không nghĩ tới cô chủ Tần thật đúng là đã tới, mời vào đi.” Lâm Thiên cười nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên mời cô chủ Tần vào biệt thự.

Cùng đi vào với cô ta, còn có hai vệ sĩ áo đen mặc âu phục màu đen, đeo tai nghe.

“Cô chủ Tần ngồi tự nhiên.” Lâm Thiên vừa nói, vừa rất tùy ý ngồi trên sô pha.

Cô chủ Tần thì ngồi đối diện với Lâm Thiên, hai vệ sĩ đứng thẳng sau lưng cô ta.

Sau khi ngồi xuống.

“Lâm Thiên, anh là cháu ngoại của Lê Chí Thành người giàu nhất của tỉnh Tây Xuyên, anh dựa vào năng lực và tài sản của ông ngoại anh, tái tích hợp kinh doanh Tây Xuyên, trở thành người giàu nhất khu vực Tây Nam. Gần đây đến Hà Nội, giúp người yêu của anh Tô Bảo Nhi thu xếp công việc, còn chọc tới cả gia tộc Công Tôn cùng với nhà họ Chu, hôm nay lại ở Hà Nội đấu tranh ngầm như vậy, đánh bại tám thế gia lớn, khiêu chiến đánh bại Bạch Vân Các.

Cô chủ Tần một hơi nói ra những lời này.

Hiển nhiên Cô chủ Tần đã điều tra kỹ thân thế của Lâm Thiên.

Nơi điều duy nhất khiến cô chủ Tần không rõ ràng chính là, Lâm Thiên trước kia chỉ là người bình thường. Cô ta rất hiếu kỳ Lâm Thiên làm sao đột nhiên từ một người bình thường, lại trở thành tu sĩ, cái này cô ta có điều tra thế nào cũng không tra được.

Lâm Thiên nghe vậy, chỉ cười cười, cũng không cảm thấy kinh ngạc. Với sức lực của nhà họ Tần của cô ta, muốn tra mình quá đơn giản.

Cô chủ Tần tiếp tục nói:

“Tự giới thiệu một chút, tên tôi là Tần Thi, cha tôi tên là Tần Quân, anh chắc là có gặp qua ông ta trên TV rồi.”

“Tần Thi sao, cái tên rất hay.” Lâm Thiên tựa vào sô pha, vắc chân lên.

Tần Thi thấy bộ dạng không cho là được của Lâm Thiên, mày thanh tú của cô ta nhăn lại.

“Anh Lâm Thiên, tôi không thể không nói, lá gan của anh cũng rất lớn, bình thường không ai dám dùng thái độ như vậy đối với tôi cả. Tôi thậm chí hoài nghi, anh có biết nhà họ Tần tôi rốt cuộc lợi hại đến mức nào không.” Tần Thi nói.

Tần Thi trong lòng quả thật rất buồn bực, người đàn ông này sao lại không sợ mình chứ?

Bình thường cô ta ở bên ngoài, cho dù là những cậu ấm thế gia trâu bò nào nhìn thấy mình, đều giống như một, các loại nịnh bợ, các loại chào mời, thái độ khoa trương đến mức khiến Tần Thi đều phản cảm.

Nhưng giống như Lâm Thiên, tỏ ra vẻ như không có gì, một bộ dáng không coi trọng cô ta, cô ta thật đúng là chưa từng gặp qua.

“Nhà họ Tần của cô lợi hại, tôi cũng đã nghe thấy. Nhưng mà... Lâm Thiên tôi đây không phải loại người nịnh nọt này, tôi cũng không học được lắc lắc đuôi nịnh nọt. Đừng nói là cô, cho dù là cha của cô, ông nội của cô ở chỗ này, thái độ của tôi cũng sẽ là như vậy.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.