Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 552




Bọn người Lâm Thiên và người đàn ông râu ria hiện tại chỉ chờ Lâm Thiên cứu người thất bại, anh ta sẽ có thể gây khó khăn cho Lâm Thiên. Anh ta tin tưởng rằng dưới sự thổi phồng của anh ta, cô chủ Tần tuyệt đối sẽ không tha cho thằng nhãi này.

Trong hội trường.

Lâm Thiên một tay đặt lên trán ông Tần.

Lâm Thiên tuy rằng không hiểu gì về y học, nhưng Lâm Thiên vừa mới nghe người đàn ông râu ria nói qua, ông Tần đột nhiên bị nhồi máu não.

Nói cách khác, chính là bên trong mạch máu của ông Tần, xuất hiện cục máu đông, chặn lại mạch máu, khiến máu không thể lưu thông cung cấp cho não!

Lâm Thiên đặt tay lên trán ông Tần, vội vàng vận chuyển nội lực, truyền vào trong mạch máu của ông Tần, thông qua nội lực làm cho cục máu đông bị tan vỡ, đã thông mạch máu!

“Này, sao anh không mau tiến hành cấp cứu đi chứ.”

Cô chủ Tần thấy Lâm Thiên chỉ đặt tay lên trán ông nội cô ta, liền không có động tác gì khác nữa, cô chủ Tần liền lo lắng thúc giục không thôi.

“Cô chủ Tần, tôi đã cứu rồi.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

“Ha!”

Người vây xem xung quanh nghe thấy những lời này của Lâm Thiên, nhất thời nhịn không được che miệng cười trộm, chỉ lấy tay đặt lên trán, đây cũng coi như là cứu sao? Họ chỉ cảm thấy thằng nhãi này rất buồn cười.

Cô chủ Tần cũng vội vàng nói: “Anh... Vậy mà anh cũng nói là đã cấp cứu rồi đó hả, tôi mặc dù không hiểu về y học cho lắm, tôi cũng không phải kẻ ngốc! Đừng nghĩ rằng tôi là một đứa không biết gì cả chứ!”

Người đàn ông râu ria bên cạnh vội vàng thêm dầu vào lửa mà nói:

“Cô chủ Tần, tôi đã nói rồi, thằng nhãi này chính là chỉ làm loạn thêm, anh ta chỉ biết trì hoãn thời gian cứu người mà thôi!”

Cô chủ Tần nghe được lời này, khuôn mặt nóng nảy dần trở nên tái mét.

“Thằng nhãi này, anh. Anh thật sự là chỉ làm loạn thêm mà thôi, tôi sao lại ngốc đến như vậy chứ, tin tưởng một người ngay cả giấy chứng nhận bác sĩ cũng không có như thằng nhãi nhà anh chứ! Nếu ông tôi mà có qua đời, tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu!” Cô chủ Tần thanh âm sắc bén.

“Khụ khụ!”

Ngay khi cô chủ Tần vừa dứt lời, ông Tần đột nhiên ho khan vài tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

“Tỉnh rồi!”

“Ông Tần thế mà tỉnh lại rồi!”

Mọi người vây xem xung quanh đều kinh hãi hô to.

“Sao... Sao có thể tỉnh lại được rồi?”

Ngay cả người đàn ông râu ria, cũng trợn to hai mắt, trong mắt toàn là vẻ không thể tưởng tượng nổi, trong mắt anh ta chuyện này căn bản là không có khả năng đâu nha.

“Ông nội! Ông nội, ông thực sự tỉnh lại rồi!” Cô chủ Tần nhìn thấy ông nội cô ta tỉnh lại, càng kích động ôm lấy ông nội cô ta.

“Cô chủ Tần, bây giờ chắc cô đã tin tôi rồi nhỉ.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Cô chủ Tần quay đầu lại nhìn về phía Lâm Thiên, trên mặt cũng lộ ra vẻ xấu hổ.

Lúc này, người đàn ông râu bên cạnh vội vàng xông tới, vội vàng nói:

“Cô chủ Tần, ông Tần tỉnh lại căn bản không liên quan gì đến thằng nhãi này, anh ta chỉ sờ sờ trán của ông Tần, làm sao có thể cứu ông Tần được, là hiệu quả lúc nãy tôi cứu được, mới để cho ông Tần tỉnh lại.”

Hiển nhiên người đàn ông râu ria này muốn cướp đoạt công lao.



Lâm Thiên nghe được lời của người đàn râu ria nói, nhíu mày.

Lúc trước ở bãi đậu xe, Lâm Thiên đã rất phản cảm với người đàn ông râu ria này. Bây giờ lại nhiều lần chống đối anh. Tính tình Lâm Thiên tuy tốt, nhưng anh ta đã khiêu chiến với cực hạn của Lâm Thiên.

“Chuyện này...”

Cô chủ Tần nhìn Lâm Thiên và người đàn ông râu ria, nhất thời không biết nên tin ai.

Cô chủ Tần cũng cảm thấy, Lâm Thiên chỉ sờ sờ trán ông nội cô ta, cứu được ông nội cô ta dậy, quả thật có chút huyền ảo.

“Cô chủ Tần, cô tin tưởng ai là quyền lợi của cô, nhưng tôi chỉ muốn nói với cô một câu, vừa rồi tôi cứu ông nội của cô, chỉ là tạm thời giải trừ nguy cơ của ông nội cô mà thôi, chính là nói, nếu như không trị triệt để, thì ông nội cô không bao lâu nữa còn sẽ tiếp tục phát bệnh.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Nói xong, Lâm Thiên trực tiếp xoay người rời đi.

“Này, anh chờ một chút!”

Cô chủ Tần hô Lâm Thiên một tiếng.

Nhưng Lâm Thiên cũng không dừng chân lại, mà tiếp tục bước đi.

“Thằng nhãi này sao lại không coi ai vào trong mắt như vậy, ở Hà Nội còn chưa có người dám thái độ đối với anh ta như vậy đâu! Cô chủ Tần thấy Lâm Thiên không để ý tới tiếng kêu của cô ta, cô ta tức giận đến dậm chân.

Sau khi Lâm Thiên rời đi, người đàn ông râu ria liền tiến đến trước mặt cô chủ Tần.

“Cô chủ Tần, tôi đã cứu được cho ông Tần tỉnh lại đó, có được thưởng gì không thế.” Người đàn ông râu ria trông nịnh nọt.

“Đây là tấm séc trị giá một trăm bảy mươi lăm tỷ.” Cô chủ Tần lấy ra một tấm séc từ trong túi xách, giao cho người đàn ông râu ria.

Cô chủ Tần cũng không biết rốt cuộc là ai cứu ông nội cô ta. Lúc trước cô ta vốn định, cho Lâm Thiên và người đàn ông râu ria mỗi một người một trăm bảy mươi lăm tỷ làm thù lao, chỉ là Lâm Thiên trước đó đã đi rồi.

Người đàn ông râu ria lấy được tấm séc một trăm bảy mươi lăm tỷ, tự nhiên vui vẻ nở hoa, nhặt một khoản tiền lớn như vậy, ai mà không vui.

Người đàn ông râu rai lấy tấm séc, nói cảm ơn một vài câu trước khi rời đi.

“Ông nội, bây giờ ông cảm thấy thế nào?” Cô chủ Tần quay đầu lại nhìn ông nội cô ta.

Sắc mặt ông Tần lúc này vẫn có chút tái nhợt.

“Cháu gái à, nếu như ông đoán không sai, ông có thể được cứu tỉnh, hẳn là công lao của chàng trai kia, mà không phải là người đàn ông râu ria này.” Thanh âm ông Tần có vài phần suy yếu.

Vừa rồi ông Tần ngã xuống đất, ông ta nhìn như hôn mê, kỳ thật vẫn có chút ý thức. Sau khi ông ta cảm giác Lâm Thiên đặt tay lên đầu, ông ta cảm giác được chứng nhồi máu não của ông ta trong nháy mắt liền trở nên đỡ hơn một chút.

“Thật sự là anh ta sao? Ông nội, ông có chắc không?” Cô chủ Tần cả kinh.

Nói thật, cô chủ Tần lúc nãy càng cho rằng, là người đàn ông râu ria kia đã cứu ông nội cô ta, bởi vì biện pháp cấp cứu của người đàn ông râu ria thoạt nhìn tương đối đúng chuẩn, mà Lâm Thiên chỉ đơn thuần là đặt tay lên trán ông nội.

“Ông thì chắc chắn hơn ai hết đó cháu ạ.” Ông Tần nói.

“Nhưng mà, anh ta chỉ vẻn vẹn đặt tay lên trán người mà thôi, anh ta cứu trị như thế nào được chứ?” Cô chủ Tần nghi hoặc nói.

“Nếu như ông đoán không sai, đây là một cao nhân.” Ông Tần nói.

“Cao nhân? Nhưng... Nhưng anh ta còn quá trẻ. Cô chủ Tần có chút không dám tin, cô ta không cách nào liên tưởng được một thằng nhãi trẻ tuổi như Lâm Thiên lại là một cao nhân.

Cô chủ Tần trước kia cũng đi theo ông nội cô ta, gặp qua một ít cao nhân, nhưng những cao nhân ai cũng là tuổi đã cao, râu ria nhiều hay sao?

“Cháu gái, điều tra anh ta đi.” Ông Tần nói.



“Vâng vâng!” Cô chủ Tần gật đầu đồng ý. Cô ta nghĩ đến những lời mà Lâm Thiên nói trước khi đi, nói ông nội của cô ta chỉ tạm thời chỉ giải quyết được nguy cơ trước mắt, sau này nếu không trị tận gốc, còn có thể tái phát lại.

“Nếu anh ta đã nói như vậy, vậy anh ta hẳn là có cách để trị tận gốc rồi?” Cô chủ Tần lẩm bẩm một câu.

...

Bên kia, Lâm Thiên đi ra khỏi khách sạn, đi tới trước xe của mình.

“Ửm?”

Lâm Thiên nhìn thấy xe của mình, sơn xe lại bị người cố ý làm trầy.

Hai mắt Lâm Thiên híp mắt nhìn về phía chiếc BMW bên cạnh, lẩm bẩm nói: “Là anh làm sao! Được, xin chúc mừng, anh ta đã thành công làm tôi tức giận!”

Lâm Thiên đã đoán được, đây nhất định là người đàn ông râu ria kia làm.

Người đàn ông râu ria lần lượt khiêu chiến Lâm Thiên, hiển nhiên đã chạm đến cực hạn của Lâm Thiên.

Lâm Thiên ghi lại biển số xe của người đàn ông râu ria này, sau đó gọi điện thoại cho Lưu Thân, bảo anh ta phái người điều tra rõ thông tin biển số xe, sau đó thì lấy đi một chân của anh ta.

Lâm Thiên vừa gọi điện thoại xong, người đàn ông râu ria cũng từ trong khách sạn đi ra.

Trong tay anh ta đang cầm tấm séc trị giá một trăm bảy mươi lăm tỷ, biểu cảm vô cùng vui vẻ

Người đàn ông râu ria đến gần.

“Ôi, người anh em này, xe của anh sao lại bị người ta cạo thành như vậy, thật sự là đáng thương, xem ra anh cũng chỉ là lần đầu tiên làm tài xế lái xe thôi nhỉ, xe bị cạo hỏng, chờ bị sa thải đi đi, ha ha.” Người đàn ông râu ria nhìn chằm chằm xe của Lâm Thiên cười to.

“Chính anh là người làm ra chuyện, trong lòng anh không có chút lấn cấn nào sao?” Lâm Thiên cười lạnh nhìn chằm chằm vào anh ta.

“Thằng nhãi này, anh cũng đừng ở đây phun máu phun người, xã hội này là nói chứng cứ, anh không có chứng cứ chứng minh là tôi làm, cẩn thận tôi cáo anh tội phỉ báng đó!” Người đàn ông râu ria ngạo nghễ nói.

“Tôi xử lý anh, cũng không cần chứng cứ, anh tự lo liệu cho bản thân đi kìa.” Lâm Thiên lạnh lùng nói.

Nói xong, Lâm Thiên trực tiếp xoay người lên xe, sau đó lái xe rời đi.

Lâm Thiên sẽ không đích thân ra tay. Dù sao lúc này cũng là thời gian đặc biệt, nhưng Lâm Thiên đã sắp xếp xong cả rồi.

Râu ria thấy Lâm Thiên rời đi, anh ta cũng dương dương đắc ý ngồi vào xe BMW của mình, lái xe về nhà, anh ta lại không biết một trận đại nạn đã sắp tới.

...

Trước cửa nhà người đàn ông râu ria, anh ta vừa đi tới cửa nhà, một đám người mặc áo đen liền vọt ra, ngăn cản người đàn ông râu ria lại.

“Các anh... Anh muốn làm gì vậy?” Người đàn ông râu ria đã bị sốc.

“Hôm nay ở khách sạn Hà Nội, anh đã đắc tội với người không nên đắc tội.” Thanh niên dẫn đầu nói.

“Cái gì?” Người đàn ông râu ria đột nhiên giật mình.

“Là thằng nhãi kia?” Người đàn ông râu ria có vẻ hơi không dám tin.

Thanh niên đầu trọc bịt mặt không nói nhiều nữa, trực tiếp vung tay lên, mang theo một đám người sau lưng anh ta, liền xông lên đánh nhau người đàn ông râu ria.

“Ah! Tha mạng cho tôi đi!” Người đàn ông râu rai chỉ có thể thống khổ cầu xin sự tha thứ, nhưng căn bản là vô dụng.

Thẳng đến khi cắt đứt chân của anh ta, cả người nhiều chỗ bị gãy xương, đám thanh niên này mới rời đi, có thể tưởng tượng, người đàn ông râu ria một khoảng thời gian rất dài sau này, có lẽ đều phải trải qua ở trên giường bệnh.