Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 550




“Nhà họ Chu và gia tộc Công Tôn có khả năng sẽ bắt đầu tiến hành trả thù, nhưng theo lẽ thì sắp tới Bạch Vân Các sẽ không có hành động gì." Lâm Thiên nói.

Lâm Thiên biết Các chủ Bạch Vân Các đang hiểu lầm mình là đệ tử thiên tài của Siêu cấp môn phái, có thể nhìn ra Các chủ Bạch Vân Các rất kiêng kị thân phận này.

Lúc ấy Lâm Thiên trực tiếp thừa nhận vì muốn làm kinh sợ Các chủ Bạch Vân Các, làm cho ông ta kiêng kị anh, không dám động vào anh.

Thỉnh thoảng cũng phải giả đò bí ẩn hù dọa người khác một chút.

Lâm Thiên tin rằng người như Các chủ Bạch Vân Các trước khi điều tra rõ ràng chân tướng sẽ không dám làm gì xằng bậy.

Về phần gia tộc Nam Cung và nhà họ Chu thì khó mà nói được.

"Lâm Thiên, nếu Bạch Vân Các thật sự không động vào cậu, chỉ có gia tộc Công Tôn và nhà họ Chu thì gia tộc Nam Cung chúng tôi có thể giúp được. Nếu cậu thực sự bị bọn họ trả thù thì gia tộc Nam Cung sẽ dốc toàn lực hỗ trợ cậu, coi như là để sửa lại lỗi sai lúc trước của tôi." Nam Cung Chính vẻ mặt nghiêm túc.

"Vậy tôi cảm ơn bác trước, bác Nam Cung Chính." Lâm Thiên nói lời cảm ơn.

"Đúng rồi, Lâm Thiên, chuyện con gái tôi bị hủy hoại gương mặt cũng đã điều tra ra rồi, hung thủ quả thật không phải là cậu mà là con gái cả nhà họ Trúc, Trúc Kim Dung. Về chuyện này lúc trước cũng là do tôi hiểu lầm cậu." Nam Cung Chính nói.

Nghe thấy hung thủ đã được tra ra nhất thời ánh mắt Lâm Thiên rất nghiêm trọng.

"Nhà họ Trúc? Trúc Kim Dung? Vì sao cô ta muốn hủy hoại mặt của Cung Điệp?" Giọng nói của Lâm Thiên lạnh như băng.

"Nhà họ Trúc cũng là một trong bát đại gia tộc của Hà Nội, Trúc Kim Dung vẫn luôn thích Công Tôn Phong Vân, bởi vì chuyện kết hôn của Cung Điệp và Công Tôn Phong Vân nên Trúc Kim Dung sinh lòng ghen tị, gây ra vụ tai nạn xe cộ để phá hủy Cung Điệp." Nam Cung Chính nói.

"Nhà họ Trúc? Trúc Kim Dung? Cô ta muốn chết rồi đấy!" Trong ánh mắt Lâm Thiên đột nhiên lóe lên ý định giết người nồng đậm.

Rồng có vảy ngược, chạm vào ắt phải chết!

Không cần biết là ai, dám can đảm xúc phạm đến người Lâm Thiên anh để ý thì không cần biết người đó là ai cũng chỉ có một kết cục, đó là phải bị hủy hoại hoàn toàn.

Nhất định không có ngoại lệ!

Nam Cung Chính vội vàng nói: "Lâm Thiên, giờ cậu đã có hai kẻ địch lớn là nhà họ Chu và gia tộc Nam Cung, lại còn cả sự uy hiếp từ Bạch Vân Các, cậu không nên tìm thêm kẻ thù, chuyện này cứ để tôi xử lý là được, tôi đã có đầy đủ bằng cứ chính xác, có thể giải quyết tốt chuyện này."

"Có thể giải quyết như thế nào, nhà họ Trúc cũng không thể khôi phục lại gương mặt của Cung Điệp!" Lâm Thiên híp mắt, giọng nói lạnh như băng.

"Chuyện này… cũng đúng." Nam Cung Chính lắc đầu thở dài.

"Anh Lâm Thiên, bây giờ em đã bị hủy hoại khuôn mặt, em đi cùng với anh có phải là làm anh mất mặt không." Nam Cung Điệp cúi đầu, cảm xúc của cô hơi sa sút.

"Đồ ngốc này, em nói nhăng nói cuội gì đấy, em vĩnh viễn là người xinh đẹp nhất, nếu ai dám chê cười em, Lâm Thiên anh sẽ là người đầu tiên không tha cho kẻ đó." Lâm Thiên sờ tóc Nam Cung Điệp.

Dừng một chút anh tiếp tục nói: "Cung Điệp, em yên tâm, anh đã nói là sẽ giúp em khôi phục lại gương mặt thì anh nhất định nói được làm được."

"Lâm Thiên, cậu… cậu thật sự có thể giúp con gái tôi khôi phục gương mặt sao? Chuyện này… chuyện này không có khả năng đâu? Tôi đã hỏi qua vài vị bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, họ đều nói vết thương rất nghiêm trọng, khó có thể khôi phục." Nam Cung Chính nói.

"Bác Nam Cung Chính, trước khi cuộc thi quyền đấu bắt đầu bác cũng cho rằng tôi không có khả năng chiến thắng, nhưng tôi đã thắng." Lâm Thiên nói.



Nam Cung Chính xấu hổ cười: "À cái này…, ha ha, cũng đúng, Lâm Thiên cậu là một tu sĩ mạnh mẽ, không chừng cậu lại thực sự có thể giúp Cung Điệp khôi phục gương mặt, tôi thật sự rất mong chờ, nếu cậu có thể giúp con bé khôi phục như xưa thì muốn Nam Cung Chính tôi giao cho cậu vị trí người thừa kế của gia tộc Nam Cung cũng không có vấn đề gì."

Chị Bạch ở bên cạnh cười nói: "Nếu Lâm Thiên làm người thừa kế của gia tộc Nam Cung thì chẳng phải là cô Nam Cung Điệp sẽ lấy cậu ấy sao."

Nam Cung Điệp nghe nói như thế thì gương mặt giấu sau cái khăn che lập tức đỏ bừng.

Lâm Thiên cũng lộ ra vẻ xấu hổ.

"Ha ha, Lâm Thiên, bản thân tôi cảm thấy Nam Cung Điệp rất thích cậu, nếu không phải cậu không thích thì thật ra có thể cưới Cung Điệp nhà tôi." Nam Cung Chính cười nói.

Nếu đã nói đến thế này thì Nam Cung Chính cũng sẽ nói thẳng ra suy nghĩ của mình.

"À…bác Nam Cung Chính, tôi đã có bạn gái rồi." Lâm Thiên nói.

"Hả? Vậy thì thôi." Nam Cung Chính thấy Lâm Thiên nói như vậy cũng không tiện nhắc lại nữa.

"Đúng rồi, Lâm Thiên, ngày mai cậu sẽ công bố nước thần Vân Thiên, trước đó tôi đã xem qua quảng cáo, tác dụng của nó thực sự thần kỳ như vậy?" Nam Cung Chính có vẻ không dám tin.

"Bác Nam Cung Chính, chờ đến cuộc họp báo ngày mai bác thử một lần sẽ biết thôi." Lâm Thiên cười nói.

Ở bên kia.

Chu Tuấn và cha anh ta cũng ngồi trên một chiếc xe để xuống núi.

Sắc mặt cha con hai người đều có vẻ cực kỳ khó coi.

"Đáng lẽ ra hôm nay phải là nhà họ Chu chúng ta giành giải quán quân, sau đó phân chia lợi ích, đi dần về phía đỉnh cao, thế mà lại bị thằng nhãi đó phá hỏng! Thật là đáng chết!" Gia chủ nhà họ Chu hung hăng nện một đấm lên lưng ghế.

"Cha, cục tức này nhà họ Chu chúng ta không thể cứ bỏ qua như vậy chứ? Nhất định phải nghĩ cách giải quyết tên Lâm Thiên này!" Chu Tuấn vội vàng không kìm được.

Chu Tuấn thật sự là nuốt không trôi cục tức này.

"Yên tâm, chờ đến lúc xuống núi rồi cha sẽ sắp xếp kế hoạch, không phải ngày mai cậu ta còn có một buổi họp báo sao? Cha sẽ cho người phá buổi họp báo của cậu ta, làm cho cậu ta mất hết mặt mũi trong buổi họp, sau đó khiến cho cậu ta ngồi tù." Trên mặt gia chủ nhà họ Chu lộ ra nụ cười âm trầm.

Chu Tuấn cũng cười lạnh nói: "Cho dù cậu ta có giỏi võ công đi nữa thì cũng làm được gì? Chung quy thì cậu ta cũng chỉ là một thằng nhãi từ bên ngoài tới, trong cái xã hội này dù võ công có cao đến đâu mà không có đủ quyền thế chống đỡ sau lưng thì cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi."

Chu Tuấn nghĩ đến việc ngày mai Lâm Thiên có thể sẽ xong đời thì tâm tình anh ta ngay lập tức tốt hơn rất nhiều.

Bên kia.

Công Tôn Phong Vân và cha anh ta cũng ngồi trên xe điện đi xuống núi.

Sắc mặt hai người bọn họ cũng hết sức khó coi.

"Cha, thằng nhãi này chẳng những giết mất Độc Nhãn Long, làm cho gia tộc Công Tôn chúng ta phải lấy mặt đi quét rác mà còn bắt chẹt của chúng ta đủ 1050 tỷ, cục tức này con nuốt không trôi!" Công Tôn Phong Vân nghiến răng nghiến lợi.



"Sao cha lại không tức cho được? Sao cha lại có thể không giận cơ chứ!" Sắc mặt của gia chủ gia tộc Công Tôn đã xanh mét.

"Cha, chúng ta tận dụng mạng lưới quan hệ của gia tộc Công Tôn ở Hà Nội nghĩ cách làm cho cậu ta mắc phải một tội danh nào đó, như vậy là có thể làm cho cậu ta phải vào tù rồi!" Công Tôn Phong Vân có vẻ cực kỳ mong chờ.

"Dù sao cậu ta cũng là tu sĩ, hơn nữa còn là tu sĩ Hư Đan Cảnh, chuyện này vẫn nên báo cho gia tộc ẩn sĩ trước để bọn họ ra quyết định." Gia chủ gia tộc Công Tôn nói.

Gia tộc Công Tôn ở thế tục bọn họ nói đến cùng thì chính là con rối được gia tộc Công Tôn ẩn sĩ sắp xếp ở thế tục, gặp loại chuyện lớn thế này tất nhiên phải thông báo cho gia tộc Công Tôn ẩn sĩ, để họ ra quyết định rồi tính sau.

Đi từ trên núi xuống đã là giữa trưa, Lâm Thiên vội vàng ăn cơm trưa rồi đi thẳng đến khách sạn Hà Nội, anh muốn đi coi xem Lưu Thân đã chuẩn bị cho cuộc họp báo đến đâu rồi.

Khách sạn Hà Nội là một khách sạn năm sao của Hà Nội, cực kỳ nổi tiếng ở đây, Lâm Thiên chọn tổ chức cuộc họp báo ở đây thì không còn gì để chê bai nữa.

Bãi đỗ xe của khách sạn Hà Nội.

Lâm Thiên lái xe thương vụ của công ty đi vào khách sạn.

Anh đi một vòng quanh bãi đỗ xe, chỉ còn thừa lại một chỗ đỗ, mà một phần của chỗ đỗ này lại bị một cái xe BMW chiếm mất, làm cho không gian bị thu hẹp lại.

Bây giờ cũng không còn chỗ đỗ khác Lâm Thiên chỉ có thể đi vào bên trong, kỹ năng lái xe của anh cũng không tệ, vẫn có thể miễn cưỡng đỗ vào đúng vị trí.

Ngay sau đó.

"Bịch."

Thời điểm Lâm Thiên mở cửa xe bởi vì cách quá gần chiếc xe BMW bên cạnh nên cửa xe trực tiếp đập vào xe BMW.

Lâm Thiên đang xem có làm xước sơn xe BMW không thì cửa xe đã được cuộn xuống.

"Thằng nhãi, không có mắt à!" Một người đàn ông để râu trực tiếp rống vào mặt Lâm Thiên.

Ngay sau đó, người đàn ông râu ria liền mở cửa xe, chuẩn bị đi xuống kiểm tra xe của anh ta.

Anh ta vừa xuống xe vừa lớn tiếng nói:

"Thằng nhãi, tôi nói cho anh biết, nếu anh làm xước con xe BMW của tôi thì tôi cho anh đẹp mặt!"

"Anh này, cửa xe tôi đụng vào xe anh là do tôi không cẩn thận, nhưng chính anh cũng không dừng xe đúng chỗ, xe anh đỗ vượt làn nên không phải là anh không có trách nhiệm gì." Lâm Thiên nói.

Lâm Thiên không phải người không nói đạo lý, nếu xe của anh ta không dừng sai chỗ mà Lâm Thiên lại không cẩn thận làm hỏng xe của anh ta thì anh nhất định sẽ bồi thường tiền.

Nhưng xe của anh ta dừng vượt làn đỗ mới là nguyên nhân lớn nhất gây ra việc này.

"Đừng có mà luyên thuyên lắm sự với tôi, cho dù là tôi dừng xe lên hai chỗ đỗ thì cũng là chuyện của tôi, nếu anh thấy tôi đỗ ở hai chỗ thì anh có thể không đỗ ở đây." Người đàn ông râu ria nói với vẻ rất đúng lý hợp tình.

Anh ta vừa nói vừa ngồi xổm xuống kiểm tra chỗ va chạm, nhưng anh ta xem cả nửa ngày mà cũng không tìm được chỗ nào bị tróc sơn.

"Thằng nhãi, coi như anh may mắn, không có vấn đề gì lớn thì bồi thường cho tôi mười bảy triệu là được." Người đàn ông râu ria đứng dậy nhìn Lâm Thiên…