Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 549




“Được, bạn đạo Lâm Thiên, cuộc họp báo ngày mai Bạch Vân Các chúng tôi nhất định sẽ có mặt." Các chủ Bạch Vân Các tỏ thái độ trước tiên.

Đối với Các chủ Bạch Vân Các mà nói, trước khi làm rõ bối cảnh thân phận của Lâm Thiên thì ông ta nhất định sẽ coi Lâm Thiên là đệ tử thiên tài của Siêu cấp môn phái mà đối đãi.

Lúc này Nam Cung Chính của gia tộc Nam Cung cũng đứng lên nói:

"Anh Lâm Thiên, cuộc họp báo ngày mai gia tộc Nam Cung chúng tôi nhất định sẽ có mặt."

Do Các chủ Bạch Vân Các và Nam Cung Chính đã dẫn đầu tỏ thái độ trước nên các nhà triệu phú và những người có máu mặt tại đó đều tỏ thái độ sẽ đến tham gia cuộc họp báo.

Ngay cả nhà họ Chu và gia tộc Nam Cung cũng tỏ thái độ ngày mai sẽ tham gia.

Dù sao thì tất cả mọi người đã tỏ thái độ nếu hai nhà bọn họ nói không đi thì không phải sẽ thành cái đích để mọi người chỉ trích sao, bọn họ sợ Lâm Thiên tiếp tục gây chuyện với mình.

Như thế là cuộc thi võ thuật năm nay được tổ chức ở Hà Nội cuối cùng đã kết thúc.

Hiển nhiên Lâm Thiên là người giành được thắng lợi lớn nhất trong cuộc thi này.

Từ nay về sau, cái tên Lâm Thiên này sẽ vang danh khắp Hà Nội.

Sau khi cuộc thi quyền thuật kết thúc, mọi người cũng tụm ba tụm bảy theo nhóm rời đi, trong miệng họ còn say sưa bàn luận về cuộc thi quyền thuật không công khai hôm nay.

Dù sao cuộc thi quyền thuật không công khai lần này quá mức phấn khích, đầu tiên là nhà họ Chu mời cao thủ đến làm cho Thường Thắng tướng quân của gia tộc Công Tôn thất bại thảm hại.

Ngay vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng nhà họ Chu sẽ đoạt giải quán quân thì lại xuất hiện một nhân vật quái vật như Lâm Thiên, thoải mái nghiền nát nhà họ Chu.

Khi tất cả mọi người nghĩ rằng đến đây là kết thúc thì Lâm Thiên lại làm ra hành động kinh người, trực tiếp khiêu chiến Bạch Vân Các, quan trọng nhất là lại còn đánh bại được Bạch Vân Các!

Không thể nghi ngờ cuộc thi quyền thuật không công khai lần này sẽ trở thành một giai thoại lưu truyền khắp Hà Nội.

Ngoài cửa phòng tập quyền anh.

Lâm Thiên đứng ở cửa, hình như là đang chờ đợi ai.

"Anh Lâm."

"Anh Lâm."

Một đám người có máu mặt đi ra từ phòng tập quyền anh, nhìn thấy Lâm Thiên đều quay qua chào hỏi anh.

Dù sao hôm nay Lâm Thiên cũng là người một mình trấn áp cả đám đông, đoạt được giải quán quân, có thể gánh nổi một tiếng anh Lâm của mọi người.

Cũng có vài ông chủ bước tới đưa danh thiếp cho Lâm Thiên, tỏ ý nếu sau này Lâm Thiên có việc gì cần đến thì cứ gọi cho bọn họ.

Nhưng những ông chủ chủ động đưa danh thiếp ra vẫn là số ít.

Phần lớn các ông chủ khi nhìn thấy Lâm Thiên thì biểu hiện rất cung kính, khách khí, nhưng bọn họ cũng có ý giữ một khoảng cách nhất định.

Nguyên nhân rất đơn giản, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ!

Bọn họ biết hôm nay Lâm Thiên chiếm hết sự nổi bật, làm cây to chịu gió lớn, chẳng những bức bát đại gia tộc cúi đầu mà thậm chí còn đánh bại cả Bạch Vân Các, làm cho uy nghiêm của Bạch Vân Các đều đem đi quét rác.

Một người nổi bật quá mức nhất định sẽ bị coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của mọi người.



Nếu sau lưng không có quyền thế đủ lớn chống đỡ thì hậu quả chính là bị phá hủy!

Tuy rằng hôm nay ở ngoài mặt Bạch Vân Các và bát đại gia tộc không thể không cúi đầu trước Lâm Thiên.

Nhưng bọn họ biết Bạch Vân Các và bát đại gia tộc ở Hà Nội có mạng lưới quan hệ và lực ảnh hưởng kinh khủng đến cỡ nào.

Tuy rằng bát đại gia tộc và Bạch Vân Các không đối phó được Lâm Thiên về mặt vũ lực nhưng bọn họ có thể dùng thủ đoạn khác để hủy diệt Lâm Thiên!

Cho nên phần lớn các ông chủ đối với Lâm Thiên vừa tỏ thái độ kính sợ lại vừa ở trạng thái chỉ nhìn từ xa.

Bọn họ không dám đắc tội Lâm Thiên nhưng cũng không dám dễ dàng gần gũi với anh, tránh cho đến lúc bát đại gia tộc hoặc là Bạch Vân Các trả thù Lâm Thiên thì bọn họ sẽ gặp nạn cá chung một chậu!

Chờ một lát thì chị Bạch và vài người bạn đi ra từ phòng tập quyền anh.

"Chị Bạch."

Lâm Thiên thấy chị Bạch thì tươi cười bước đến chào hỏi.

"Lâm… Lâm Thiên, cậu gọi tôi là Tiểu Bạch là được, với thân phận địa vị của cậu bây giờ tôi không đảm đương nổi cách gọi là chị Bạch đâu." Chị Bạch cố ra vẻ tươi cười trông hơi gượng.

"Chị Bạch lại nói đùa, tôi đứng ở đây là để chờ chị ra, tôi muốn chào tạm biệt chị." Lâm Thiên mỉm cười nói.

Dù sao cũng cùng nhau lên núi, bây giờ cuộc thi quyền thuật đã kết thúc nên tất nhiên phải chào tạm biệt chị ta một câu.

"Không ngờ tôi lại có mặt mũi như vậy, lại để cho quán quân đứng chờ tôi ở đây." Chị Bạch có vẻ được yêu quý mà sợ hãi.

Dừng một chút chị Bạch lúng túng nói: "Lâm Thiên, trước khi bắt đầu cuộc thi quyền thuật nhiều lần tôi đã hiểu lầm cậu, thật là ngượng quá, tôi cũng không ngờ hóa ra cậu lại là người lợi hại như vậy."

"Chuyện cũ đã là quá khứ rồi, chị Bạch, đây là danh thiếp của tôi, sau này cần tôi giúp đỡ việc gì chị có thể gọi điện thoại cho tôi." Lâm Thiên lấy ra danh thiếp đưa cho chị Bạch.

Trước đó đi cả đoạn đường đồng hành lên núi Lâm Thiên cảm thấy chị Bạch làm người không tệ, hơn nữa chị ta rất quen thuộc Hà Nội Lâm Thiên cũng rất muốn trao đổi danh thiếp với chị ta.

"Tôi mà từ chối thì bất kính quá." Chị Bạch cười nhận lấy danh thiếp.

Không biết vì sao trong lòng chị Bạch hết sức vui vẻ, trước đó khi trận đấu chấm dứt chị ta vẫn nghĩ rằng Lâm Thiên giờ đã đứng ở vị trí trên cao như vậy nhất định sẽ chẳng thèm quan tâm đến chị ta.

Chị ta không ngờ Lâm Thiên lại có thể đứng chờ ở đây, muốn chào tạm biệt riêng với mình.

Hơn nữa, chị Bạch cảm thấy người đàn ông như Lâm Thiên là người khác biệt nhất trong số những người đàn ông chị ta đã gặp qua, là người có sức quyến rũ của đàn ông nhất, thậm chí chị ta còn hơi động lòng với Lâm Thiên.

Nhưng sau khi ý nghĩ này nảy sinh chị Bạch đã mau chóng xóa bỏ nó trong đầu, chị ta có tư cách gì thích một người đàn ông như vậy chứ?

Lâm Thiên đưa xong danh thiếp thì quay sang nhìn mấy người bạn bên cạnh chị Bạch.

Mấy người bạn của chị Bạch cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thiên thì sợ hãi giật cả mình, dù sao trước khi Lâm Thiên lên đài bọn họ cũng dùng đủ loại trào phúng để chê cười anh!

"Anh Lâm, thật sự xin lỗi anh, chúng tôi xin lỗi vì những lời đã nói trước kia!"

"Đúng đúng đúng, anh Lâm, anh nể mặt chị Bạch đừng so đo với chúng tôi!"

Mấy người này sợ tới mức vội vàng cúi đầu xin lỗi Lâm Thiên.

So với bát đại gia tộc thì bọn họ chỉ là hạt cát trong biển lớn, ngay cả bát đại gia tộc đều phải cúi đầu trước Lâm Thiên thì làm sao bọn họ dám đối địch với anh?

Lâm Thiên không phản ứng với bọn họ, dù sao trong mắt anh bọn họ cũng không đáng nhắc tới.



Lúc này, Nam Cung Điệp và cha Nam Cung Chính cũng đi ra từ phòng tập quyền anh.

"Lâm Thiên, bây giờ cùng nhau đi xuống núi đi." Nam Cung Chính mang vẻ mặt tươi cười mời anh.

"Anh Lâm Thiên, đi cùng nhau đi." Nam Cung Điệp cũng có vẻ cực kỳ mong chờ.

"Tất nhiên là không thành vấn đề." Lâm Thiên cười gật đầu đồng ý.

Ngay sau đó, Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía chị Bạch.

"Chị Bạch, chị cũng đi cùng chúng tôi đi." Lâm Thiên mỉm cười nói.

"Tôi…Tôi có thể chứ?" Chị Bạch có vẻ được yêu quý mà sợ.

"Đương nhiên." Lâm Thiên gật đầu.

Chính vì như vậy Lâm Thiên Nam Cung Chính, Nam Cung Điệp và chị Bạch, bốn người bọn họ cùng xuống núi trên một chiếc xe điện ngắm cảnh.

Vì lên xuống núi đều phải đi xe điện ngắm cảnh.

Trên xe.

"Lâm Thiên, trước kia là do tôi hồ đồ, nhiều lần hiểu lầm cậu, mắng chửi cậu, tôi thật sự rất ngại." Nam Cung Chính lại xin lỗi Lâm Thiên.

Lâm Thiên cũng cảm giác được Nam Cung Chính thật lòng muốn xin lỗi mình.

"Bác à, hiểu lầm được giải tỏa là tốt rồi." Lâm Thiên trả lời với thái độ nho nhã lễ độ.

Ai bảo Nam Cung Chính lại là cha của Nam Cung Điệp chứ, hơn nữa ông ta cũng xin lỗi chân thành, tất nhiên là Lâm Thiên lựa chọn sẽ tha thứ cho ông ta.

"Lâm Thiên, hôm nay cậu đã đắc tội với bảy gia tộc lớn còn lại, đặc biệt là gia tộc Công Tôn và nhà họ Chu, coi như là đã kết thù rất sâu với bọn họ, đương nhiên đó vẫn là chuyện thứ yếu, quan trọng nhất là cậu đã đắc tội Bạch Vân Các." Nam Cung Chính nói.

Dừng một chút ông ta lại nghiêm túc nói:

"Nếu bọn họ vận dụng mạng lưới quan hệ ở Hà Nội để trả thù cậu thì chỉ sợ là tình huống của cậu sẽ rất nguy hiểm. Tuy là cậu đã giành được quán quân nhưng cũng bởi vì nổi bật quá mức nên cậu sẽ trở thành cái đinh trong mắt rất nhiều người, bây giờ bề ngoài là gió êm sóng lặng nhưng trên thực tế là nguy cơ tứ phía."

"Anh Lâm Thiên, em cũng lo như vậy." Nam Cung Điệp lo lắng nói.

Chị Bạch cũng lo lắng nói: "Đúng vậy, Bạch Vân Các luôn là bá chủ của Hà Nội, nay địa vị của bọn họ bị cậu lay động, bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu, còn cả nhà họ Chu và gia tộc Công Tôn nữa."

Lâm Thiên đưa mắt nhìn ra xa, trong miệng lẩm bẩm nói:

"Con đường trở thành kẻ mạnh vốn là một con đường đầy gai góc, muốn đứng ở chỗ cao thì phải gặp nhiều nguy cơ và thách thức, nếu sợ hãi không tiến lên thì vĩnh viễn sẽ không có khả năng đi lên nơi cao nhất!"

"Cũng đúng." Nam Cung Chính gật đầu, nhưng trong lòng ông ta vẫn rất bội phục Lâm Thiên, cậu ta thậm chí còn có can đảm khiêu chiến với Bạch Vân Các.

Nam Cung Chính tiếp tục nói: "Lâm Thiên, gia tộc Nam Cung chúng tôi đã truyền đời trăm năm ở đất Hà Nội này, những chuyện nội tình bên trong có hiểu biết rõ ràng, mạng lưới quan hệ cũng không kém, nếu gia tộc Công Tôn và nhà họ Chu muốn thông qua các mối quan hệ để tấn công cậu thì gia tộc Nam Cung có thể giúp đỡ một số việc."

Ngay sau đó lời nói của Nam Cung Chính lại xoay chuyển:

"Nhưng…nếu Bạch Vân Các muốn vận dụng mạng lưới quan hệ để đối phó với cậu thì cho dù gia tộc Nam Cung muốn giúp đỡ cũng bất lực, Bạch Vân Các không chỉ có sức mạnh vũ lực mà mạng lưới quan hệ của họ ở đất Hà Nội có thể ép chết cả bát đại gia tộc."

Lâm Thiên đương nhiên cũng hiểu rõ điều này, chính bản thân mình dù rằng hôm nay đã thắng cuộc thi, đoạt được giải quán quân, nhưng song hành với điều đó là rất nhiều nguy cơ!