Cực Kỳ Cưng Chiều

Chương 5




Edit&Beta: Gà Say Sữa

Lý trí không còn, tất cả đều tuân theo sự điều khiển của thân thể, tơ lụa bị giày vò thành một mảnh nhăn nhúm, mật ngọt ướt đẫm tràn trề, một cú đâm sâu khiến cho người con gái rên lên khe khẽ, máu xử nữ chảy ra thấm đỏ cả nệm.

Trong phút chốc, cảm giác đau đớn nóng rực từ dưới thân truyền tới khiến cho Lương Khúc đột ngột tỉnh táo lại, nàng mở to đôi mắt trong veo như nước nhìn người đàn ông đang ở trên người mình, sững sờ… Ngũ quan hắn vô cùng tuấn tú, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng nhạt màu, làn da như ngọc vì dục vọng mà nhuộm hồng.

“Có đau không?” – Lương Trì Khê thở dốc vuốt gò má nàng, đau lòng nhìn khuôn mặt vì đau mà trở nên trắng bệch.

“Thiếu gia?” – Lương Khúc kinh ngạc gọi hắn, khoảnh khắc thứ cứng rắn kia đâm vào trong cơ thể khiến cho nàng đau đến hít thở không thông, nhưng đó lại là thiếu gia, là thiếu gia của nàng!

Nước mắt của nàng chảy xuống, đưa tay ôm chặt lấy cổ hắn – “Thiếu gia!” – Hóa ra không phải là mộng mà thiếu gia đang thực sự ở bên cạnh nàng.

Lương Khúc run rẩy, làm thế nào bây giờ, nàng đã làm vấy bẩn hắn mất rồi!

Bàn tay Trì Khê lần xuống dưới, dịu dàng mơn trớn, đầu ngón tay dính đầy ẩm ướt.

Nàng thở gấp, vừa khóc vừa rên lên, sắc hồng nhuộm đỏ cả gương mặt.

Hắn cảm giác được Lương Khúc không còn đau nữa liền cúi xuống hôn lên môi nàng, chầm chậm đẩy vào nơi nóng ướt chật khít kia, có một số thứ đều là bản năng, không cần ai dạy cũng tự hiểu.

Mặt Lương Khúc nóng như hơ lửa, thần trí bắt đầu mơ màng, nàng vẫn cảm nhận được cơ thể đau như bị ai xẻ ra làm đôi nhưng nỗi đau đó lại là do thiếu gia mang đến, cho dù đau cũng biến thành ngọt. Ngón tay nàng bấu chặt lấy lưng hắn, thân thể hắn tuy không có cơ bắp nhưng vẫn rắn chắc, sờ vào rất thoải mái.

Da thịt quấn quít, hơi thở hòa quyện vào nhau, người nàng mềm nhũn, đôi môi lần tới ngậm lấy vành tai hắn.

Thân thể Lương Trì Khê chợt cứng đờ, cảm giác được đầu lưỡi ướt mềm của nàng lướt qua vành tai, hơi nóng thuận theo kinh mạch chạy khắp toàn thân, động tác dưới thân càng thêm mạnh mẽ.

“Ưm…” – Lương Khúc thở dốc, loại cảm giác này, vô cùng quái dị nhưng lại ái muội đến mức khiến người ta đỏ mặt.

“Nếu đau thì cứ cắn ta.” – Ngón tay hắn dò vào trong môi nàng, chạm vào cái lưỡi mềm mại.

Cắn hắn? Nàng làm sao nỡ cắn hắn?

Lương Khúc vô thức mút lấy ngón tay ở trong miệng mình.

Ánh mắt Lương Trì Khê sầm xuống, hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn không kiềm chế được.

“Khúc Nhi, ta không nhịn được.” – Người bên trên thúc vào thật sâu, sau đó chính là một hồi long trời nổ đất.

“A!” – Nàng kêu thành tiếng, thiếu gia trước nay luôn dịu dàng vào giờ khắc này lại như biến thành dã thú, mạnh mẽ nâng người nàng lên.

Thần trí mơ màng. tơ tình hỗn loạn…

Dần dần, ngoại trừ đau, thân thể nàng chậm rãi cảm nhận được khoái cảm tê dại, từng chút từng chút gộp lại biến thành một cơn đại hồng thủy cuốn bay nàng đi.

“Thiếu gia!” – Đầu nàng hết xoay sang bên này lại xoay sang bên kia, toàn thân bị khoái cảm xa lạ đáng sợ xâm chiếm lấy, vừa nghẹn ngào vừa run rẩy, vừa khát vọng lại vừa sợ hãi.

Eo nàng bị nâng lên thật cao, đón nhận những cú đâm vào mạnh mẽ của hắn. Nàng khóc nức nở, khuôn mặt đỏ bừng hít thở không thông, muốn xoay người chạy trốn khỏi sự giày vò đau khổ này nhưng lại bị hắn ấn lại, vào thời điểm này thì khí lực đàn ông luôn lớn đến đáng sợ.

Hắn áp người xuống, gạt đi sợi tóc dính bết trên mặt nàng, nhìn đôi mắt đỏ hoe cùng nước mắt trên gò má, hàng mày thanh tú nhíu chặt, ánh mắt mê man như chìm trong sương mù, cánh môi hồng nhuận sưng đỏ như cánh hoa hồng, tươi đẹp ướt át. Đây là Khúc Nhi của hắn, không yêu kiều, không diễm lệ, nhưng lại vừa hợp với ý hắn.

Lương Trì Khê cúi đầu mút lấy cánh môi nàng, động tác dưới thân càng thêm mạnh mẽ.

Khoái cảm vừa đau đớn vừa dễ chịu không ngừng ập đến giống như vĩnh viễn cũng không ngừng lại, nàng ôm riết lấy hắn, không kìm được thét lên thành tiếng, cả người co rút lại.

Cuối cùng, vỡ tan ra!

********

Bọn họ nằm đó cảm nhận làn khí đêm mát mẻ vờn trên da thịt, trong phòng tràn ngập mùi hương gây nồng sau cơn hoan ái. Lương Trì Khê chậm rãi lướt tay lên cơ thể ướt đẫm mồ hôi của Lương Khúc, từ vai đến ngực, xuống đến vòng eo nhỏ nhén, một tấc cũng không buông tha.

Khóe môi hắn lặng lẽ cong lên, mất công trốn tránh lâu như vậy, nhưng cuối cùng chỉ một chén canh bổ lại dễ dàng giải quyết hết thảy. Xem ra người ta có thể trốn tránh rất nhiều thứ nhưng vĩnh viễn cũng không thể trốn tránh được lòng mình.

Lúc này, Lương Khúc thực sự mệt mỏi đến rã rời, không thể nào suy nghĩ được bất cứ điều gì. Toàn thân nàng mềm nhũn, hai mắt díp lại rúc vào trong lòng Lương Trì Khê, dụi dụi một hồi không cẩn thận lại chạm đến vị trí nào đó.

Đôi mắt đen như mực của hắn trầm xuống, toàn thân cứng lại, bộ phận nào đó lại bắt đầu rục rịch ngẩng cao đầu.

Sắc đêm càng lúc càng sâu, người nào đó lại không biết mệt mỏi.

Lương Khúc chưa bao giờ cảm thấy đêm dài đằng đẵng như vậy. Cổ họng nàng khản đặc, môi sưng lên, toàn thân căng cứng, giật lên vì khoái cảm, không biết đây là lần thứ mấy, cũng không biết giờ này là giờ nào. Người đàn ông trên người nàng lại thúc vào thật sâu, sự giày vò ngọt ngào mà kích thích kia cuối cùng cũng ngừng lại trong tiếng thở dốc nặng nề của hắn.

Giấc ngủ sau hồi ân ái, thực ngọt ngào…

“Khúc Nhi…”

“Ưm, thiếu gia… đừng… em mệt lắm.” – Ý thức của Lương Khúc đã sớm bay tới chín tầng mây.

“Em cầm lấy cái này, tới biệt viện Minh Nguyệt tìm Phi Sở.” – Một vật lạnh như băng được nhét vào trong lòng bàn tay nàng, cảm giác trơn bóng này tựa hồ như là một miếng ngọc bội.

“Thiếu gia… để ngày mai đi có được không?” – Nàng thực sự quá mệt mỏi, nơi nào đó trên người còn đặc biệt đau nhức.

“Nhớ kỹ, đừng để cho người trong nhà chính phát hiện ra, nhớ kỹ đấy!”

Một dòng chất lỏng ấm áp chợt nhỏ xuống ngực Lương Khúc, còn người vừa mới ôm nàng kia đột nhiên lại mềm nhũn gục xuống.

Lương Khúc giật mình tỉnh táo lại. máu, rất nhiều máu! Thiếu gia bị thổ huyết!

Mùi máu tanh ngọt tràn ngập trong khoang mũi, nàng cảm giác được toàn thân mình đang run lên, lạnh ngắt, bàn tay run rẩy phủ lên khuôn mặt hắn.

“Thiếu gia…”

Không có tiếng người đáp lại…

Thân thể mới rồi còn ấm áp nóng bỏng giờ lại lạnh toát như băng, làn da tái nhợt như tuyết.

Lương Khúc theo bản năng nắm chặt vật cứng ở trong tay, cúi đầu nhìn mới nhận ra là một miếng ngọc bội màu lục bích đang lẳng lặng lóe sáng.

Tới biệt viện Minh Nguyệt tìm Phi Sở…

Trong đầu Lương Khúc đột nhiên vang lên lời dặn dò của Lương Trì Khê, nàng lật đật bò dậy, run rẩy cầm lấy quần áo qua quýt mặc vào.

Không được để cho người trong nhà chính phát hiện…

Mắt Lương Khúc như nhòe đi, thiếu gia là nghĩ cho nàng, đều là vì nàng! Thậm chí ngay cả lúc này mà thiếu gia vẫn lo lắng cho nàng.

Lương Khúc hít một hơi thật sâu, nhìn Lương Trì Khê nằm trên giường rồi xoay người nhảy qua cửa sổ.

********

“Chuyện phòng the quá lao lực, sức khỏe của cậu ta vốn không tốt, lần này nguyên khí bị hao tổn nghiêm trọng, khí mạch rối loạn, khí huyết công tâm mới dẫn đến thổ huyết bất tỉnh.” – Đây là nguyên văn lời của vị đại phu do Ninh Phi Sở đưa tới nói sau khi chẩn mạch xong.

Nước mắt Lương Khúc lập tức trào ra, đều là do nàng làm hại, nếu không phải là do nàng chủ động quấn lấy thiếu gia thì chuyện đêm nay sẽ không xảy ra, đều là lỗi của nàng.

May mà y thuật của đại phu do Ninh Phi Sơ đưa từ kinh thành tới cực kỳ tốt, sau khi thi châm xong, Lương Trì Khê đã chậm rãi tỉnh lại, mặc dù sắc mặt vẫn rất tệ nhưng ít ra thì cũng đã tỉnh.

Thấy hắn tỉnh lại, khuôn mặt âm u của Ninh Phi Sở lúc này mới hiện lên nét cười, thở dài nói – “Tử Ngọc, thằng nhóc này khá thật.”

Lương Trì Khê nhìn vẻ mặt trắng bệch như giấy của Lương Khúc, biết là lần này thực sự đã khiến cho nàng sợ chết khiếp rồi. Bình thường nàng vẫn luôn lo lắng cho hắn, lần này nhất định là vô cùng dằn vặt tự trách.

Đến khi đại phu ra ngoài phòng khách kê thuốc, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, lúc này Ninh Phi Sở mới mở miệng nói – “Chậc chậc, tôi hỏi cậu, rốt cuộc thì chuyện phòng the của cậu lao lực tới cỡ nào vậy hả?” – Thấy Lương Trì Khê không còn nguy hiểm, Ninh Phi Sở mới khôi phục lại giọng điệu nhạo báng.

“Đừng nói là mới một lần mà đã ngất ra như vậy đấy nhé?”

“Tất nhiên không phải!” – Lương Khúc tức giận phản bác, cái tên này mồm miệng đúng là đáng ghét!

Lương Trì Khê bất đắc dĩ thở dài, lúc này Lương Khúc mới phản ứng lại, nhận ra ánh cười tủm tỉm dịu dàng trong mắt thiếu gia, mặt nàng nháy mắt đỏ bừng lên.

“À, hóa ra là không phải.” – Ninh Phi Sở sờ cằm, nụ cười mang theo mấy phần tà ý – “Xem ra Khúc Nhi vô cùng rõ ràng nhỉ.”

Thật quá đáng! Ngón tay nàng bất giác sờ xuống hông theo thói quen.

“Khúc Nhi.” – Giọng nói nhàn nhạt cắt ngang động tác của Lương Khúc.

“Thiếu gia.”

“Đi rót chén trà cho ta.”

“Vâng.” – Dù không cam lòng nhưng Lương Khúc cũng hiểu hắn muốn nàng tránh mặt, vì vậy dù bên cạnh bàn có ấm trà nhưng nàng vẫn đi ra phòng ngoài, thuận tiện xem qua đơn thuốc của đại phu, hỏi thăm cặn kẽ bệnh tình của Lương Trì Khê một lần nữa.

“Phi Sở, đừng trêu cô ấy nữa.”

“À, xót ruột hả?”

“Đúng.” – Hắn dứt khoát thừa nhận.

Ninh Phi Sở nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt Trì Khê – “Tử Ngọc, cậu dường như có điểm khác trước.”

Lương Trì Khê trước kia luôn bình tĩnh ôn hòa, đáy mắt ẩn chứa sự kiềm chế cùng khắc kỉ. Khi đó Ninh Phi Sở cảm thấy hắn dường như không có bất cứ kỳ vọng gì vào tương lai, cảm giác như thế nào cũng được, nhưng Trì Khê của hiện tại lại bất đồng, trong mắt hắn ánh lên một vẻ mãnh liệt xa lạ.

“Trước đây tôi nghĩ, nếu như đã không có tương lai vậy thì một số điều tốt đẹp cũng đừng nên vọng tưởng chạm vào.” – Trên môi hắn hiện lên nét cười khổ nhàn nhạt – “Thân thể này của tôi, tôi cũng không biết đến khi nào sẽ tới cực hạn, có thể là sang năm mà cũng có thể là ngày mai.”

Cho lên lúc đầu hắn mới hy vọng nàng và Hữu Tiên có thể đến với nhau, bởi vì con người Hữu Tiên đơn thuần hơn nữa còn thật lòng yêu thương nàng.

Ninh Phi Sở lặng lặng lắng nghe, nụ cười trên môi đã sớm tắt.

“Nhưng hóa ra, nghĩ thì dễ làm mới khó.” – Chẳng qua chỉ là một cái ôm ấp áp, giọng nói ngọt ngào của nàng khi gọi tên hắn, cũng đủ để khiến cho toàn bộ kế hoạch đổ sông đổ bể.

“Phi Sở, cậu luôn nói tôi không gì là không thể, nhưng thật ra thì không phải như vậy. Ít nhất thì tôi không thể khống chế được tình cảm.”

“Trên đời này có ai khống chế được tình cảm chứ?” – Trong mắt Ninh Phi Sở thoáng hiện lên nét đau lòng, xòe bàn tay ra. – “Cậu nhìn xem, nơi này nắm giữ tất cả quyền thế mà người trong thiên hạ đều mơ ước nhưng lại không năm giữ được trái tim của một người đàn bà.” – Người kia rõ ràng chỉ cách hắn trong gang tấc nhưng hắn vĩnh viễn cũng không thể chạm tới được, muốn bỏ đi nhưng lại không đành lòng trước nước mắt của nàng.

Một cái vòng oan nghiệt, có giãy dụa cách nào cũng không thể thoát ra được…

“Không khống chế được thì không cần khống chế nữa.” – Lương Trì Khê đưa tay chặn ngực, chờ cơn khó chịu qua đi mới tiếp tục lên tiếng – “Ít nhất thì bây giờ cô ấy cũng là vương phi của cậu, hơn nữa đoạn nhân duyên này của hai người là do chính cô ấy giành về.”

Nhắc tới chuyện cũ, mây mù trong mắt Ninh Phi Sở từ từ tan biến, khóe miệng cũng cong lên.

“Bây giờ tôi nghĩ, chuyện tương lai thế nào tôi không đoán trước được nhưng chuyện của hiện tại, tôi vẫn có thể làm được.” – Lương Trì Khê nhìn bầu trời đang dần hửng sáng bên ngoài cửa sổ, dày vò hồi lâu cuối cùng cũng qua một đêm.

“Cậu nghĩ vậy là đúng.” – Ninh Phi Sở gật đầu – “Biết đâu đến một ngày nào đó, vị thần y từng cứu cậu năm xưa lại xuất hiện mang thuốc tới tìm cậu thì sao.”

Năm đó, khi Lương phu nhân sắp sửa lâm bồn lại bị người ta hạ kịch độc, mẫu tử đều lâm nguy, cuối cùng chẳng biết là may mắn hay bất hạnh, bởi vì thai nhi hấp thụ hết phần lớn kịch độc cho nên tính mạng của Lương phu nhân mới có thể giữ lại được. Nhưng đứa trẻ sinh ra cả người tím đen, ngay cả một tia hơi thở cũng không có. Tất cả đại phu trong thành Đại An đều được đưa tới nhưng không một ai tìm được biện pháp, khi đó Lương Hàn Viễn gần như phát điên. May mắn năm đó có một vị thần y đi ngang qua thành Đại An, châm cứu sắc thuốc, giằng co hết mấy ngày trời mới khiến cho đứa trẻ cất tiếng khóc yếu ớt đầu tiên.

Lúc ấy thần y thở dài nói – “Mạng của đứa trẻ này đã giữ được nhưng có thể giữ được bao lâu thì ta cũng không dám nói chắc. Ta trở về nghiên cứu một chút xem có thể tìm được thuốc giải hay không.”

Một lần nghiên cứu kéo dài hết 25 năm, đến giờ cũng không có chút tin tức nào, xem ra vĩnh viễn cũng không có tin tức. Dẫu sao năm đó vị thần y ấy cũng đã là một ông lão bảy tám mươi tuổi, hiện giờ có còn sống hay không cũng không ai dám nói chắc.

Lần trúng độc đó trở thành vết thương của Lương gia.

Từ ngày đó Lương phu nhân không thể sinh con được nữa, Lương Trì Khê cũng triền miên trên giường bệnh. Sau đó tra ra được người hạ độc là một trong năm bà đỡ, vì chồng của mụ ta buôn bán thất bại cho nên cửa hàng mới bị nhà họ Lương thu mua, cuối cùng lão ta tới sòng bạc định đánh cược một lần, được ăn cả ngã về không. Đáng tiếc mười lần thì thua hết chín, lão cảm thấy vận khí đã hết, đi ra khỏi sòng bạc liền đâm đầu xuống sông tự vẫn, mụ đàn bà kia từ đó hận Lương gia đến thấu xương. Nhẫn nhịn hết mấy năm, đợi được đến khi Lương gia mời bà đỡ, mụ liền trà trộn vào định báo thù cho chồng. Sau khi chuyện xảy ra bị phát hiện, mụ ta liền tự vẫn.

Nhưng tra được chân tướng thì thế nào, đại cục đã định không thể thay đổi được. Cho dù nhà họ Lương nhiều năm hao hết tâm lực để chữa bệnh cho Lương Trì Khê, thậm chí còn mời cả thầy đến tính mệnh cho hắn, nói trong mệnh của hắn thiếu nước, ngay cả tên đặt cũng không theo lệ trong gia phả họ Lương dùng chữ Hữu làm chữ lót, cuối cùng thì sao?

Hai mươi lăm năm qua, hắn vẫn không ngày nào rời được chén thuốc.

“Phi Sở, lời này của cậu nói ra đến chính cậu còn không tin.” – Lương Trì Khê nói xong, cả hai cùng nhìn nhau nở nụ cười, cười một lúc lại không khỏi ho khan.

Lúc này Lương Khúc đột ngột xông vào, bê khay trà đặt xuống bên cạnh, đưa tay vuốt lưng cho Lương Trì Khê, sau đó bê chén trà đưa đến bên miệng hắn.

Chờ Lương Trì Khê nhấp xong ngụm trà, hơi thở ổn định lại, Lương Khúc không chút khách khí ngẩng đầu đuổi khách – “Lục vương gia, thiếu gia nhà tôi không khỏe, cần phải tĩnh dưỡng.”

Dáng vẻ đường đường chính chính qua cầu rút ván kia thật đúng khiến cho người ta hận đến nghiến răng nhưng cứ nghĩ tới bộ dạng xiêm áo xốc xếch, mặt cắt không còn hột máu của nàng đêm hôm qua, sự sợ hãi yếu ớt đó khiến cho hắn…

“Tử Ngọc, cậu nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi lại tới thăm.”

“Không cần đâu, không phải cậu đang vội tới Hội Nguyên sao?”

Thằng nhãi này! Quả nhiên là chủ nào tớ nấy, đức hạnh giống hệt như nhau, chuyên đâm dao vào lòng người khác!

“Được, tôi nhớ kỹ rồi.” – Ninh Phi Sở đứng dậy tao nhã phủi ống tay áo – “Về phần thuốc hai người không cần phải lo, sắc xong tôi sẽ cho người đích thân mang đến, đảm bảo cả Lương gia không ai hay biết.”

Lúc Lương Trì Khê bảo Lương Khúc đến tìm hắn, rõ ràng là vì muốn bảo vệ Lương Khúc, không muốn để cho người nhà họ Lương biết được chuyện này. Hắn tiễn Phật tiễn đến Tây phương, lúc khác sẽ tính sổ sau.

Chờ đến khi tất cả đi hết, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, bầu không khí có phần lúng túng, sự lúng túng này trước nay chưa từng có.

Lương Khúc không dám đối diện với ánh nhìn dịu dàng của Lương Trì Khê, ngượng ngùng cúi đầu đưa tay giúp hắn kéo lại chăn. giả vờ phá vỡ sự yên lặng – “Thiếu gia, vì sao Lục vương gia lại phải đi Hội Nguyên?”

“Khúc Nhi…”

“Dạ?”

“Em… còn đau không?”

Lương Khúc ngớ người, đột nhiên hiểu ra hắn đang hỏi về vấn đề gì, gương mặt mới có chút huyết sắc lại lập tức trở nên trắng bệch.

Nàng lập tức quỳ xuống – “Thiếu gia, em xin lỗi, cậu phạt em đi.”

Đôi mắt Trì Khê chợt tối lại, ánh nhìn luân chuyển từ khuôn mặt nàng cho tới đầu gối đang quỳ trên mặt đất. Sau hồi lâu, hắn từ từ chớp mắt chuyển tầm nhìn sang chỗ khác.

“Thiếu gia…”

Hắn vẫn không nhìn nàng.

“Thiếu gia!”

Lương Khúc cảm thấy hình như thiếu gia đang tức giận, mà còn là giận không nhẹ.

“Thiếu gia, cậu giận à?”

Lương Trì Khê vẫn trầm mặc nhưng Lương Khúc cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân là gì. Nàng chậm rãi đứng dậy đi tới bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng gọi – “Thiếu gia…”

“Khúc Nhi.”

Mặc dù âm thanh của hắn có chút vô lực vì mệt mỏi nhưng vẫn toát ra vẻ uy nghiêm.

“Vâng”

“Đỡ ta ngồi lên.”

Lương Khúc dè dặt đỡ hắn ngồi dậy, không quên dùng gối mềm chèn vào sau lưng để hắn có thể thoải mái dựa vào.

“Bắt đầu từ năm 7 tuổi thì em đã đi theo ta. Nhiều năm như vậy, ta dạy em học chữ, dạy em tính toán, dạy em làm thế nào để sống sót trong tòa đại trạch này. Mười năm rồi, ta có từng quên dạy em là đầu gối cũng có tôn nghiêm không?” – Hắn chậm rãi hỏi.

“Không, thiếu gia không quên.”

Năm năm trước, thiếu gia đã đem khế ước bán thân trả lại cho nàng, còn đích thân đưa nàng đến phủ nha hủy bỏ tiện tịch. Nhưng chuyện này rõ ràng hắn có thể không cần tự mình làm nhưng hắn vẫn làm, mục đích là gì, nàng rất rõ ràng. Chẳng qua chỉ là muốn nói cho nàng biết nàng không hèn mọn, nàng có thể có tôn nghiêm. Tôn nghiêm, hắn trả lại cho nàng.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn phụ lòng hắn, cái quỳ ngày hôm nay, đau không phải là nàng mà là hắn.

“Ta còn tưởng là mình thất bại rồi chứ.”

“Không, thiếu gia không sai, người sai là em, chẳng qua em chỉ… chỉ là vì quá áy náy.”

Chính vì nàng cho nên thiếu gia mới thổ huyết bất tỉnh, rõ ràng biết sức khỏe thiếu gia không tốt vậy mà nàng còn quấn lấy hắn… Là nàng đã dụ dỗ thiếu gia, tội của nàng đúng là đáng chết vạn lần!

Haizz, Lương Trì Khê thầm thở dài.

“Khúc Nhi, đưa tay cho ta.” – Hắn chìa bàn tay ra.

Lương Khúc ngẩn người ra.

Lương Trì Khê cũng không thúc giục mà chỉ yên lặng chờ đợi.

Lương Khúc chần chờ đem bàn tay mình đặt vào lòng bàn tay hắn.

Hắn nhẹ nhàng cầm tay nàng – “Khúc Nhi, ta vẫn luôn nói vởi em, em không thấp hèn, em không thua kém bất kỳ người nào hết nhưng tại sao em vẫn cứ không hiểu chứ?”

“Em…”

“Gia thế, thân phận, nhưng thứ này có thể đại biểu được điều gì chứ?”

Đại biểu cho tôn nghiêm của một người… Trên cõi đời này tại sao lại phải phân biệt ra giàu nghèo sang hèn? Bởi vì có một số thứ, có xóa cũng không sạch được, ví dụ như xuất thân nhưng nàng không dám nói ra những điều này. Nàng sợ sẽ lại làm tổn thương hắn. Hắn cố gắng như vậy cũng chỉ vì nàng, nhưng nàng vẫn không thể quên đi được quá khứ của mình.

Nàng sinh ra trong một căn phòng ọp ẹp đổ nát. Nhà nàng bần cùng, cha nàng suốt ngày cờ bạc, mẹ thì nhu nhược, em trai còn nhỏ chỉ biết khóc thầm. Nàng bị bán đi, bị người ta chọn như tôm cá ngoài chợ, cho dù lúc ấy nàng chỉ mới 7 tuổi nhưng những điều đó đã khắc sâu vào trong trí nhớ, vĩnh viên không quên nổi.

Đen đúa tàn tạ và sáng sủa sạch sẽ, nơi từng là nhà của nàng và nhà của thiếu gia khác biệt nhau một trời một vực.

Năm đó nếu không phải là nhờ có thiếu gia thì nàng đã bị bán đến cái chỗ dơ bẩn nhất rồi, ở đó không có tôn nghiêm, chỉ cần để sống thì thứ gì cũng có thể đem ra bán được. Càng trưởng thành, càng nhìn rõ sự tàn khốc của thế gian này, nàng càng hiểu năm đó thiếu gia có ơn với nàng như thế nào, vì vậy đối với nàng thiếu gia là người cao quý nhất trên đời, cho dù nàng có dùng tất cả sức lực thì cũng không thể nào với tới được, bởi vì nàng không xứng.

“Khúc Nhi, em quá cố chấp.”

Hắn hiểu nàng như vậy làm sao lại không biết suy nghĩ của nàng, nhưng nếu nàng đã trở thành người của hắn thì hắn cũng sẽ không dao động quyết định của mình.

“Hôm nay ta sẽ nói rõ với mẫu thân, ta muốn cưới em làm vợ.”

Lương Khúc kinh sợ giật nảy người, lập tức rút tay ra khỏi tay hắn – “Đừng, thiếu gia!”

“Cho ta một lý do.”

“Em không xứng với cậu.”

Thiếu gia của nàng cao quý như vậy, chỉ có đại gia khuê tú mới có tư cách sánh đôi với hắn. Còn nàng chỉ là một tiểu nha đầu thôn dã, nhờ có thiếu gia thương xót mới có được ngày hôm nay, nàng có tư cách gì mà trở thành vợ của hắn? Ngay cả làm thiếp nàng cũng không xứng.

“Khúc Nhi, em định chọc tức ta đấy hả?”

“Thiếu gia, em van cậu, cậu đừng nói với phu nhân, nếu như cậu chỉ vì chuyện tối hôm qua mới muốn cưới em…”

“Không phải vì chuyện tối qua mà là do ta muốn thế.”

“Vậy trước kia cậu có từng nghĩ tới chuyện đó không?” – Nàng gay gắt hỏi ngược lại, trước đây nàng chưa bao giờ nói chuyện với hắn như thế.

Khóe miệng Lương Trì Khê cong lên, đây mới thực sự là Khúc Nhi của hắn, là người con gái một tay hắn dạy dỗ, dũng cảm, có cá tính. Hoảng sợ và hèn nhát đều không phải là bản chất của nàng.

“Không.”

Ánh sáng trong mắt nàng đột nhiên trở nên ảm đạm, Lương Khúc ra sức tự nhủ với bản thân là nàng không thất vọng. – “Vậy cậu còn nói không phải là vì tối qua!”

“Tối hôm qua không phải là nguyên nhân, chỉ là tối qua khiến cho ta hiểu ra một số chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Trước kia ta không nghĩ đến chuyện cưới em là bởi vì ta không biết bản thân có thể sống được bao lâu. Một nam nhân ngay cả sức khỏe của mình cũng không dám nói chắc thì nhắc gì đến chuyện cưới vợ?”

Lương Khúc đinh mở miệng phản bác nhưng Lương Trì Khê đã giơ một ngón tay lên. Nàng chỉ có thể tức tối tạm thời nhịn xuống.

“Nhưng tối hôm qua ta hiểu ra rồi, có một số chuyện nếu đã tồn tại mà cứ giả vờ như không nhìn thấy thì có ích gì? – Hắn nhìn nàng, nghiêm túc hỏi. – “Em có bằng lòng rời khỏi nhà họ Lương, tìm một người đàn ông thật lòng yêu em, thành thân rồi sinh con dưỡng cái, bình đạm hạnh phúc sống đến hết đời không?”

Lương Khúc lắc đầu nguầy nguậy – “Thiếu gia, ngoại trừ ở bên cạnh cậu ra, tới nơi nào em cũng không hạnh phúc được.”

“Vậy thì đúng rồi.” – Hắn mỉm cười, trong mắt còn ánh lên vẻ vui sướng nhàn nhạt – “Nếu đã như vậy thì em hãy ở lại bên cạnh ta, trở thành vợ của ta. Có lẽ ta không thể hứa cho em cả một đời một kiếp nhưng ta có thể bảo đảm, trong những năm ta còn sống nhất định sẽ chỉ yêu một mình em.”

Nước mắt của nàng chảy dài trên má, đây là nhưng lời đẹp đẽ nhất, êm tai nhất mà nàng từng được nghe. Hơn nữa nàng biết nhưng điều thiếu gia nói đều là thật lòng, nhưng…

Lương Khúc lắc đầu thật mạnh…

“Em không muốn ở lại bên cạnh ta ư?”

Nàng lại lắc đầu, nghẹn ngào không nói nên lời.

“Em thích ta không?”

Thích, nhưng lại không có tư cách để thích.

“Thiếu gia, Khúc Nhi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu, làm người hầu của cậu, nghe lời cậu, em có thể dùng bất cứ thân phận nào cũng được, nhưng không thể là vợ cậu.”

Hắn tất nhiên là phải lấy một tiểu thư danh môn thùy mị, như thế mới tương xứng. Vĩnh viễn không thể là nàng.

“Haizz…” – Lương Trì Khê thở dài một tiếng. – “Ta mệt rồi.”

Đối với tương lai của bọn họ, hắn phải suy nghĩ thật cẩn thận mới được. Nàng rất cố chấp, quan niệm đã trở thành thâm căn cố để làm sao có thể thay đổi chỉ trong một sớm một chiều? Ở trong lòng nàng, hắn là người chiếm vị trí quan trọng nhất, cũng chính vì quá coi trọng cho nên mới trở thành cản trở lớn nhất giữa hai người bọn họ, nàng không tự ti trước mặt bất kỳ người nào, trừ hắn.

Lương Khúc lập tức vội vã đỡ Trì khê nằm xuống, cẩn thận đắp chăn cho hắn – “Thiếu gia, vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Em cũng đi ngủ đi.” – Trì Khê biết nếu hắn không nói thì nàng nhất định sẽ canh giữ ở bên cạnh giường, không rời nửa bước.

“Em…”

“Đi nghỉ ngơi đi.”

Giày vò suốt cả đêm, khẳng định là nàng cũng rất mệt, huống chi tối qua lại là lần đầu tiên của nàng.

“Vâng.”