Cực Kỳ Cưng Chiều

Chương 4




Edit&Beta: Gà Say Sữa

“Mấy ngày tới không được chạm vào nước.”

“Em nào có yếu ớt vậy… À…Vâng!” – Lương Khúc nhanh chóng sửa miệng, ngoan ngoãn cười làm lành với Lương Trì Khê, dáng vẻ nịnh nọt.

Nàng sợ hắn tức giận, tuy thiếu gia luôn nhẹ nhàng ôn hòa nhưng lại cực kỳ không thích thấy nàng bị thương. Trước kia luyện võ không thể tránh khỏi bị bầm tím trên người, mỗi lần như thế, trong mắt hắn lại ánh lên vẻ phiền muộn. Vì Lương Trì Khê, nàng học được cách tự yêu quý bản thân mình, lần này hoàn toàn là vì nghe thấy những lời đó cho nên mới bất cẩn khiến mình bị thương.

Đó là cấm kỵ của Lương Khúc, cho dù chỉ là trêu đùa thì cũng không thể nào chấp nhận nổi. Nếu trên đời này không còn thiếu gia, vậy thì nàng còn sống để làm gì? Cho nên hắn nhất định phải bình an cả đời, cho dù có bắt nàng dùng tính mạng để đánh đổi thì nàng cũng nguyện lòng.

Khóe miệng Lương Trì Khê khẽ cong lên, nha đầu này ở trong mắt người khác luôn là dáng vẻ đanh đá, đáo để, chỉ có ở trước mặt hắn mới để lộ ra vẻ trẻ con đơn thuần.

Lương Trì Khê cầm thanh nhuyễn kiếm lên đưa cho Lương Khúc nói – “Đã sạch lắm rồi.” – Ý của hắn là không cần phải lau nữa, tránh lại bị thương.

“Vâng.”

Lương Trì Khê thu dọn hộp cao dược, vừa xoay người đã chạm phải ánh mắt tràn đầy thâm ý của Ninh Phi Sở.

Hắn không đổi sắc, mỉm cười nhàn nhạt nhìn Ninh Phi Sở – “Sao nào?”

“Không sao.” – Ninh Phi Sở nhẹ nhàng vuốt ve lớp men sáng bóng của chén trà Nhất Diêu thượng hạng, đây là kiểu dáng Lương Trì Khê thích nhất, đơn giản không chạm vẽ bất kỳ hoa văn gì – “Chẳng qua là tôi đang nghĩ, trà này thực sự… không tệ.”

Mà người, lại càng không tệ…

Hai người bọn họ mỗi lần đứng cùng nhau luôn tạo thành một thế giới riêng, vừa ấm áp lại tự nhiên, bất kỳ người nào cũng không xen vào được.

Có điều… dường như người trong cuộc lại không hề phát hiện ra điều đó.

“Nếu cậu thích thì cầm về đi, cũng không đáng giá bao nhiêu.”

Cái gì mà không đáng giá, Khâm Thánh hoàng triều đang độ hưng thịnh, trà ngon có thể sánh với hoàng kim, nhất là trà của Sương Hoa trang, đệ nhất danh phẩm, lại còn là trà mới thu của năm nay, giá trị nhất định không rẻ. Có điều bọn họ là bạn bè, Ninh Phi Sở không hề giả bộ khách khí, chỉ cười nhạt một tiếng coi như là đồng ý.

“Có lẽ Lục Vương phi cũng sẽ thích.”

Đầu ngón tay Ninh Phi Sở hơi cứng lại, ngẩng đầu – “Tử Ngọc, tôi đã xin lỗi rồi.”

“Tôi biết, cho nên những lời tôi nói đều là thật lòng cả.”

Ninh Phi Sở sảng khoái cười to, ai nói Lương Trì Khê là một quân tử khiêm nhường? Mấy lời đồn đại nói hắn cho đến giờ chưa từng nói lời đắc tội người khác đều là vớ vẩn hết!

“Ừm, cậu quan tâm tới tôi như vậy, cũng không uổng tôi cố ý từ kinh thành chạy tới thăm cậu.” – Ninh Phi Sở mỉm cười – “Dĩ nhiên, có qua có lại.”

Ninh Phi Sở vốn là một mỹ nam tử. Năm đó, thần thái anh tuấn của hắn không biết đã làm điên đảo bao nhiêu danh môn khuê tú ở kinh thành. Cho dù hiện giờ hắn đã lập vương phi nhưng vẫn có hàng đống người muốn nhảy vào tranh giành vị trí trắc phi, có thể thấy mị lực của hắn lớn đến cỡ nào.

Lương Trì Khê vừa châm thêm trà vừa nói – “Nếu thích thì cứ uống thêm chén nữa.”

Không tiếp lời? Cũng không sao…

Ninh Phi Sở ngẩng đầu, nhếch miệng – “Khúc Nhi, cô muốn để thị vệ của ta mang vào hay cô tự mình ra lấy?”

Hôm nay lại khách khí vậy sao?

Lương Khúc do dự nhìn về phía Lương Trì Khê, nàng chỉ lo một khắc sau Ninh Phi Sở sẽ thật sự để cho thị vệ xông vào. Không phải nàng sợ đánh không lại, chỉ là không muốn để người ngoài tới quầy rầy sự thanh tịnh của thiếu gia.

Lương Trì Khê thở dài nói – “Em đi đi.”

Lúc Lương Khúc trở về mang theo một chiếc hộp gỗ đựng đồ ăn, hộp còn chưa mở mà đã ngửi thấy hương thơm đậm đà bay ra.

“Tử Ngọc, tôi đã hỏi vị ngự y chẩn bệnh cho cậu lần trước, ông ta nói hiện giờ để cậu ăn cái này là vừa.” – Ninh Phi Sở đưa tay ra hiệu cho Lương Khúc mở hộp ra.

Một làn khói nghi ngút bốc lên mang theo mùi hương kỳ lạ, nước canh trong vắt vô cùng hấp dẫn.

“Mấy hôm trước mới bắt được, cũng không phải thứ hiếm lạ gì nhưng quý ở chỗ nó đã sống trong dã suối trên núi hơn ngàn năm.” – Ninh Phi Sở chặc lưỡi lắc đầu.

Thực ra ba ba sống nơi rừng sâu núi thẳm hơn ngàn năm vốn dĩ cực kỳ quý hiếm.

“Thử một chút xem tay nghề đầu bếp nhà tôi có tiến bộ không.”

Trong thiên hạ có ai mà không biết Lục Vương gia Ninh Phi Sở quyền thế ngút trời, vô cùng tài cán, thủ đoạn mạnh mẽ tàn nhẫn, lại vô cùng chú trọng sinh hoạt hàng ngày, ăn uống dùng mặc không có thứ gì mà không là hạng nhất

Lục Vương gia là anh em ruột với Đương kim Thiên tử. Thái hậu nương nương tới năm 40 tuổi mới hạ sinh được đứa con trai này cho nên tất nhiên là vô cùng mừng rỡ. Hắn kém Thiên tử hai mươi tuổi, từ nhỏ đã được lòng Tiên đế. Đế Hậu huynh trưởng đều cực kỳ sủng ái, tình cảm không phải thâm hậu bình thường. Với địa vị quyền lực như vậy, có thể thấy đồ ở trong tay hắn không trân quý thì cũng hiếm có, không phải cứ có tiền là mua được, ví dụ như chén canh này.

Lương Khúc đi theo bên cạnh Lương Trì Khê nhiều năm, nhà họ Lương đổ ra biết bao nhiêu tiền bạc chỉ để điều dưỡng thân thể cho hắn, các loại thuốc bổ quý giá thi nhau đưa tới chất đống như núi vì vậy về phương diện này nàng cũng coi như có chút hiểu biết. Chén canh ba ba này, trước không tính giá trị của con ba ba mà chỉ tính riêng giá trị số dược liệu hầm theo thôi cũng đã đủ để khiến cho người ta phải chặc lưỡi, huống chi người nấu còn là trù sư được đưa từ kinh thành tới… Nghe nói vị trù sư này là ngự trù giỏi nhất trong hoàng cung, bởi vì Ninh Phi Sở từ nhỏ đã quen ăn món ăn do ông ta nấu cho nên năm đó khi Tân hoàng lên ngôi, các vị hoàng tử rời cung lập phủ, Tân hoàng đã đem vị ngự trù này ban cho Ninh Phi Sở.

“Cậu đưa cả Vương sư phó tới đây, vậy Lục vương phi…” – Lương Trì Khê thấp giọng hỏi. Lục vương phi cũng vô cùng yêu thích tay nghề của vị trù sư này, trước giờ Ninh Phi Sở vẫn luôn là kẻ đội vợ lên đầu, tại sao lần này lại…

“Cô ấy tới Hội Nguyên rồi.” – Ninh Phi Sở cau mày nói nhanh, giống như là không muốn tiếp tục đề tài này – “Cậu uống mau đi cho nóng, ngự y nói canh này uống nóng là tốt nhất.”

Thì ra là như vậy! Cuối cùng thì Lương Trì Khê cũng hiểu vì sao hôm nay Ninh Phi Sở lại nóng nảy như vậy, ngay cả Khúc Nhi cũng trêu chọc, hóa ra là vì tâm trạng không tốt.

“Nhiều quá!” – Hắn than thở lắc đầu.

“Uống không hết thì đổ đi, tiếc cái gì.” – Ninh Phi Sở gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn.

“Tiếc bảy ngàn lượng.” – Lương Khúc chen miệng nói, lòng thầm nghĩ đúng là đồ phá của.

“Phụt!” – Ninh Phi Sở phì cười, nhìn Lương Khúc – “Cô tính toán cũng nhanh thật.” – Nói rồi quay đầu vỗ lên vai Trì Khê – “Nha đầu này được cậu chăm sóc dạy bảo càng ngày càng có tiền đồ đấy nhỉ.”

“Cũng xem như là có chút tư chất.” – Lương Trì Khê đưa mắt nhìn Lương Khúc.

Lương Khúc hiểu ý lập tức đi lấy chén ngọc, cẩn thận múc canh nóng ra đặt ở trước mặt hắn. – “Thiếu gia, cẩn thận nóng.”

Lương Trì Khê từng nói với nàng, trên cõi đời này ngoại trừ lão phu nhân, phu nhân và nàng ra thì người thứ tư hắn tin tưởng chính là Ninh Phi Sở. Nếu như thiếu gia đã nói người này có thể tin tưởng được vậy thì nàng sẽ tin, cho nên thứ Ninh Phi Sở mang tới, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện kiểm tra. Có điều Lương Khúc lại không kìm được âm thầm tính toán xem một bát canh này tốn hết bao nhiêu bạc.

Ninh Phi Sở là người tinh ranh chỉ cần nhìn một cái cũng đoán ra trong lòng Lương Khúc đang tính toán cái gì, – “Ấy, nếu Khúc Nhi cảm thấy quá lãng phí, không bằng cô uống hết chỗ còn lại đi.”

“Tôi không cần.”

“Chẳng lẽ cô chê chỗ canh này là của Tử Ngọc uống thừa, cho nên…”

“Không phải thế! Đồ thiếu gia uống, tôi…” – Lương Khúc đột ngột ngừng bặt, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực nhanh đến mức khiến nàng không thở được.

“Cô thế nào, hả?” – Ninh Phi Sở càng dồn ép, dáng vẻ giễu cợt rõ ràng.

“… …”

“Tôi nhớ hình như Nhâm đại nhân cũng đang ở Hội Nguyên, phải không?” – “Lương Trì Khê đột nhiên lạnh nhạt hỏi một câu.

Đôi mắt thâm trầm của Ninh Phi Sở chợt nheo lại, sát khí nổi lên.

Lương Trì Khê lại thản nhiên như không nhận thấy, ung dung thong thả uống hết chén canh – “Trước đây, Nhâm đại nhân từng nói với tôi, Lục vương phi là người thẳng thắn, phóng khoáng, chỉ tiếc là…”

Chén trà ở trong tay Ninh Phi Sở lập tức bị hắn bóp vỡ vụn ra thành hàng ngàn mảnh, sau đó tức giận đứng lên, phất tay rời đi nhanh như một làn gió.

Lục vương gia nổi giận là chuyện lớn cỡ nào, nếu như là ở trong cung thì e rằng toàn bộ đám nô tài đã quỳ rạp hết xuống đất, nhưng Lương Trì Khê vẫn bình thản chậm rãi thưởng trà.

Ừm, quả nhiên là trà ngon!

Còn có một người khác cũng bình tĩnh giống vậy.

“Thiếu gia.”

“Hửm?”

“Canh này thực sự phải đổ đi sao?”

“Em muốn uống không?”

“Em…” – Mặt Lương Khúc đỏ lên, ngượng ngùng nói – “… muốn”

“Vậy thì nhờ em uống hộ ta vậy.” – Lương Trì Khê nhẹ nhàng cười – “Dẫu sao cũng phải biết quý trọng đồ ăn thức uống.”

“Vâng.”

Mùi vị tươi ngon, nồng đậm trôi qua miệng còn để lại dư vị nơi đầu lưỡi.

Lương Trì Khê một tay đỡ trán, cười tủm tỉm nhìn nàng. Ngắm Lương Khúc ăn cũng là một loại hưởng thụ, nàng thẳng thắn chẳng khác gì trẻ con, cực kỳ cố chấp với việc lãng phí, chỉ nhìn nàng ăn cũng khiến cho người ta cảm thấy ngon miệng. Ninh Phi Sở là người tâm tư chu đáo, chén canh ba ba này không nhiều không ít, vừa vặn đủ ăn. Lương Khúc ăn hết thịt và canh trong chén, chỉ còn lại cái mai rỗng, nàng gắp cái mai lên, do dự đưa mắt nhìn xung quanh.

Nét cười nơi khóe môi Lương Trì Khê càng đậm, hắn yên lặng nhìn nàng, muốn xem xem rốt cuộc nàng sẽ xử lý cái mai kia thế nào.

Cái mai này, chắc là không ăn được? Lương Khúc thầm đánh giá thêm lần nữa, nghĩ tới đám dược liệu kia, còn cả ngân lượng, đôi mi thanh tú khẽ cau lại, thử mút vài cái rồi…

“Ừm… thiếu gia…” – Lương Khúc đưa mắt ngây ngốc nhìn Lương Trì Khê – “Tại sao thứ này…”

Lương Trì Khê nhìn dáng vẻ của nàng, dường như chợt ý thức được điều gì đó, vành tai hơi đỏ lên, nhẹ ho khan, đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ, cầm lấy quyển sách trên thư án mở ra giả vờ đọc.

Thiếu gia không để ý tới nàng! Lương Khúc khẽ bĩu môi, đôi mắt to đen chớp chớp, giận dỗi dứt khoát tiếp tục ăn, dù sao đều là dùng dược liệu quý giá hầm ra, chắc cũng không đến nỗi đau bụng.

Lương Trì Khê thấy nàng ăn ngon miệng như vậy, trong lòng vui vẻ khẽ cong khóe môi, cô nhóc này thực ra vẫn chưa trưởng thành, có thể đơn thuần sáng sủa như vậy cũng tốt.

********

Tiết trời đầu thu, ban ngày có hôm còn nóng hơn cả mùa hè nhưng đến đêm nhiệt độ lại hạ xuống rất nhanh.

Song cửa sổ chạm gỗ khép hờ một nửa, bên ngoài ánh sao sáng rỡ, gió nhẹ vờn quanh, từng cơn lùa qua khe cửa khiến cho màn sa bay phấp phới.

Đêm càng lúc càng sâu, bên ngoài viện, trúc xanh đắm mình trong không khí mát mẻ của buổi đêm, ngoại trừ tiếng côn trùng kêu rả rích thì không còn âm thanh nào khác.

Trong phòng, tiếng thở dốc như có như không vang lên.

“Ưm…” – Người vốn dĩ nên ngủ từ lâu nhưng lúc này lại vẫn lăn lộn trăn trở trên giường.

Chiếc chăn gấm mềm mại như mây bị đá tung ra, thân hình nho nhỏ lăn lộn trên nệm trắng, miệng phát ra tiếng rên rỉ tựa hồ như rất khó chịu.

Trước giờ Lương Trì Khê vẫn ngủ không sâu giấc, cho dù chỉ là một tiếng động khẽ cũng lập tức tỉnh lại. Hắn mở mắt, lẳng lặng lắng nghe, chợt biến sắc ngồi dậy đi ra gian ngoài, đó là nơi Lương Khúc nằm ngủ.

Phòng ngủ của Lương Trì Khê rất rộng, cho dù có ngăn làm hai gian thì vẫn vô cùng thoáng đãng. Gian trong là nơi hắn ngủ còn gian ngoài chính là chỗ Lương Khúc nghỉ ngơi. Căn phòng cạnh gian ngoài để làm phòng khách, bố trí vô cùng đơn giản sáng sủa. Bắt đầu từ cái ngày nàng đi theo hắn, tất cả mọi sinh hoạt ăn uống hàng ngày của hai người đều chung với nhau, chưa từng tách ra.

Tiếng thở dốc phát ra từ phía giường của Lương Khúc, càng tới gần thì âm thanh lại càng rõ hơn. Lương Trì Khê vén màn sa lên, người trước giờ luôn lạnh lùng trầm tĩnh như hắn vậy mà cũng có lúc hốt hoảng.

Người đang lăn lộn thở dốc ở trên giường rõ ràng là Khúc Nhi của hắn, nhưng dáng vẻ của nàng lúc này lại hoàn toàn xa lạ.

Trăng đêm nay sáng một cách lạ lùng, dưới ánh sáng nhu hòa, mái tóc dài đen nhánh của Lương Khúc xõa tung trên gối, nhìn còn mềm mượt hơn cả gấm vóc dưới thân. Lớp áo ngủ trắng tinh mỏng manh ướt đẫm mồ hôi, xốc xếch dính sát vào người, bởi vì động tác lăn lộn của nàng mà hớt lên để lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn nà, mồ hôi lấm tấm phập phồng theo từng nhịp thở, tất cả đều toát ra một vẻ quyến rũ chết người. Mắt nàng mơ màng ngập nước, cánh môi đỏ mọng tựa đóa hoa hơi hé mở, hàm răng đều đặn trắng tinh cắn hờ môi dưới, cổ họng phát ra tiếng thở dốc khe khẽ. Thấy hắn xuất hiện, ánh mắt nàng chợt trở nên sáng rỡ như nước hồ thu, âm thanh nũng nịu ngọt ngào trước giờ chưa từng nghe qua – “Thiếu gia… Ưm..”

Trong đời, Lương Trì Khê chưa bao giờ cảm thấy tim đập loạn như lúc này – “Khúc Nhi, em sao vậy?”

“Thiếu gia…” – Nàng yếu ớt đưa tay về phía hắn – “Thiếu gia…”

Lương Trì Khê đưa tay nắm lấy bàn tay Lương Khúc, cảm nhận da nàng nóng rực như lửa, cả người mềm nhũn như đằng mạn bò tới ngả vào trong ngực hắn, cầm lấy tay hắn đặt lên gò má nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, mắt khép hờ, nỉ non như nằm mộng – “Thiếu gia..” – Ngoại trừ gọi hắn, nàng tựa hồ như đã mất đi ý thức.

“Khúc Nhi, nói cho ta biết, em sao vậy?” – Ngón tay hắn chạm lên má nàng, làn da thiếu nữ mềm mại như tuyết, trắng nõn như mỡ dê.

Như thế này quá thân mật mất rồi!

Lương Trì Khê muốn rút tay lại nhưng nàng lại không chịu nghe theo, đưa tay ôm chặt lấy cổ hắn rồi ngả ra sau khiến cho cả hai cùng ngã nằm xuống giường, người hắn đè lên người nàng.

Thế này… thì quá lắm rồi!

“Khúc Nhi.” – Giọng nói của Lương Trì Khê vẫn tỉnh táo nhưng hơi thở đã có chút không yên – “Em buông tay ra trước đã.”

“Thiếu gia…” – Hơi thở gấp gáp của nàng phả vào tai hắn, nóng rực mang đến một loại cảm giác khác thường – “Em nóng…”

Nóng?

Lương Trì Khê đẩy tay Lương Khúc ra, sờ lên trán nàng, cảm thấy thân nhiệt nóng hơn bình thường, xem ra là bị bệnh rồi – “Để ta bảo A Hạo đi mời đại phu tới.”

Bên cạnh Lương Trì Khê ngoại trừ Lương Khúc là hầu gái thân cận ra, Lương phu nhân còn chọn riêng bốn người làm hộ vệ cho hắn, một là để phòng ngừa người bên ngoài xông bừa vào Trúc Uyển, hai cũng là để cho hắn thuận tiện sai bảo. Lúc trước Lương Hữu Tiên có thể dễ dàng leo từ tường viện vào không phải là do hộ vệ bất lực mà là bởi vì từ nhỏ tới lớn Lương Hữu Tiên đều thích quấn lấy Lương Khúc, hễ không có việc gì là lại chạy tới Trúc Uyển. Lương Trì Khê chiều em trai cho nên mới ngầm cho phép hắn tự do ra vào như thế. Tuy chuyện này mang tới rất nhiều phiền toái nhưng dẫu sao Lương Hữu Tiên cũng là em trai ruột của hắn, hắn sẽ không từ chối.

“Không cần.” – nàng ôm chặt lấy bả vai hắn – “Thiếu gia, chỉ cần cậu ôm em, em sẽ không cảm thấy nóng nữa.”

Nàng dụi mặt vào cổ hắn, vẻ thỏa mãn không hề giấu diếm. Từ người Lương Trì Khê tỏa ra mùi hương mát rượi vô cùng sảng khoái, nàng không nở rời xa cảm giác ấy.

Nhưng lời Lương Khúc nói ra hiện giờ là những lời mà bình thường tỉnh táo nàng tuyệt đối không nói, dáng vẻ này…

Lương Trì Khê hoài nghi nhíu mày, chẳng lẽ trong chén canh kia của Ninh Phi Sở có bỏ thứ gì đó? Nhưng hắn lập tức xóa bỏ nghi ngờ này, Ninh Phi Sở hiểu rõ sức khỏe của hắn nhất, cho dù có muốn đùa giỡn cũng sẽ không làm như vậy.

Nói vậy thì…Lương Trì Khê đột nhiên nhớ tới lúc Lương Khúc mút cái mai kia!

Toàn bộ “tinh hoa” của ba ba đều tập trung ở phần đuôi, hôm nay có lẽ Lương Khúc đã vô tình ăn phải “cái đó”, cho nên cảm giác khó chịu của nàng hiện giờ, phải chăng là bởi vì nguyên nhân này? Ba ba sống trong suối sâu núi thẳm suốt hơn ngàn năm… Haizz, có lẽ hắn đã hiểu nguyên nhân vì sao Lương Khúc lại trở nên thất thường như thế này.

“Khúc Nhi.” – Hắn đưa tay vuốt gò má nàng, giữ chặt không để cho nàng ngọ ngoạy, dịu dàng nói – “Em ngoan ngoãn ngủ một giấc, sáng mai sẽ không khó chịu nữa.”

“Không!” – Lương Khúc giống như một đứa trẻ bướng bỉnh ôm chặt lấy Lương Trì Khê như ôm gối, không cho hắn rời đi, khuôn mặt càng vùi sâu vào cổ, cảm thấy nhiệt độ trên người hắn thật thoải mái, lành lạnh còn mang theo mùi hương lá trúc thoang thoảng.

Đây rõ ràng là do hỏa khí quá vượng, đến một người trước giờ đa mưu túc trí như Lương Trì Khê, lần này cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết. Ăn nhầm đồ có thể mời đại phu nhưng uống nhầm thuốc bổ thì e rằng chẳng có thuốc nào có thể giải được. Huống chi nha đầu này lại cứ một mực vùi vào cổ hắn, thật sự là…

“Khúc Nhi, đừng như vậy.” – Nếu như sức khỏe của hắn tốt một chút, cho dù chỉ là một chút, để cho hắn cảm thấy hắn có thể có tương lai, hắn nhất định sẽ không do dự mà ôm nàng vào lòng, nhưng… hắn không thể… Hắn không thể hại nàng.

“Thiếu gia.” – Nàng ngẩng mặt lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi hắn, động tác dịu dàng mà thành kính – “Em muốn làm như thế này… đã rất lâu rồi.”

Hắn là trăng sáng trên bầu trời, cao không thể với, còn nàng chỉ là một hạt bụi hèn mọn, vĩnh viễn cũng không thể hi vọng chạm vào.

Nước mắt đột nhiên rơi xuống, bởi vì quá bi thương!

Đây chính là thời khắc mà ngay cả nằm mơ nàng cũng không dám tưởng tượng. Thiếu gia của nàng, nàng có thể nằm sát bên cạnh hắn, cùng hắn hơi thở quấn quít, vành tai tóc mai chạm nhau.

Điều này quá không chân thật, quá không tưởng rồi!

“Con bé ngốc, em khóc cái gì.” – Hắn đưa tay lau nước mắt cho nàng nhưng nước mắt kia giống như vĩnh viễn không thể lau hết, làm ướt đẫm cả lòng bàn tay hắn.

“Chỉ là em… quá buồn mà thôi…” – Khổ sở đến mức ngoại trừ khóc ra thì không biết phải làm thế nào.

Lương Khúc nức nở ôm lấy cổ Lương Trì Khê, chôn mặt vào vai hắn, nước mắt làm ướt cả vai áo dính vào da cuối cùng lại ngấm vào trong lòng hắn.

“Thiếu gia…” – Nàng yếu ớt gọi hắn, trong lòng vừa ngọt lại vừa đắng.

“Hử?”– Nàng như vậy khiến cho hắn không thể đẩy ra, hoặc là nên nói từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn không thể đẩy nàng ra, Nếu như là ban ngày thì có lẽ được nhưng đêm nay sâu như vậy, nàng lại đang khóc, hắn thực sự bất lực.

Nàng không biết vì sao mình lại liên tục gọi hắn, mà có lẽ là chẳng vì sao cả, có lẽ nàng chỉ là muốn xác nhận sự hiện diện của hắn lúc này, ôm lấy nàng, giữ nàng thật chặt. Đây không phải mộng, bởi vì ngay cả mộng cũng không thể đẹp như vậy.

Môi nàng áp vào cổ hắn, khe khẽ hôn lên, từng chút từng chút từ cổ cho đến quai hàm.

“Khúc Nhi.” – Làn da trắng của Lương Trì Khê từ từ ửng đỏ.

Lương Khúc áp môi mình lên môi hắn, nụ hôn mang theo khao khát thành kính, bờ môi thiếu nữ non mềm thơm ngát như lan, đặc biệt say lòng. Bàn tay Lương Trì Khê vốn định đẩy ra nhưng chẳng hiểu vì sao lại mất đi khí lực, mặc cho nàng hôn.

Môi của hắn lành lạnh mang theo hơi thở của buổi đêm, Lương Khúc không kìm được mà đưa lưỡi liếm một cái, nụ hôn vốn dĩ đơn thuần chỉ vì hành động này của nàng mà đột ngột thay đổi. Nàng nếm được mùi vị bờ môi hắn, không thể kìm lòng mà càng hôn càng sâu, đầu lưỡi luồn vào trong miệng nếm được mùi thảo dược quen thuộc, cũng là mùi hương khiến cho lòng nàng chua xót nhiều năm.

Hai mươi lăm năm! Suốt hai mươi lăm năm, hắn không ngày nào rời được chén thuốc, ngày tháng đằng đẵng như vậy, cuộc sống khổ cực như vậy, cứ thế mà trôi qua. Nhưng loại dược liệu đó, nàng vừa cảm kích chúng lại vừa hận chúng, hàng trăm nghìn loại gộp chung một chỗ, sắc qua bao canh giờ mới sắc ra được một chén thuốc vừa đắng vừa nồng, nhuộm đắng môi hắn cũng nhuộm đen cả sinh mệnh.

Nàng đau lòng hôn mút bờ môi hắn, tựa hồ như muốn dùng cách này hòa tan toàn bộ đắng cay hắn từng phải chịu đựng, vụng về trúc trắc nhưng lại nhóm lên một ngọn lửa trong mạch máu Lương Trì Khê, càng lúc càng bừng bừng thiêu đốt. Ngón tay nàng mò mẫm chạm vào vạt áo hắn, quần áo của hắn nàng là người quen thuộc nhất, nút thắt buộc ở đâu, cổ áo như thể nào, chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể cởi ra.

Da thịt hắn lành lạnh, lồng ngực rắn chắc, mặc dù bệnh quanh năm nhưng không hề gầy gò, tuy không được tính là cường tráng nhưng sờ vào rất thoải mái. Nàng áp tay mơn trớn ngực hắn, cảm nhận sự khác biệt giữa nam và nữ. Hắn cứng rắn, nàng mềm mại, mà khác biệt lớn nhất chính là…

“Khúc Nhi…” – Lương Trì Khê thở hổn hển, cố gắng gạt đi bàn tay nàng đang sờ loạn trên người mình.

“Thiếu gia…” – Nàng lẩm bẩm gọi, trở tay cầm lấy tay hắn, ấn vào trong vạt áo mình – “Tim của em đau lắm.”

Đau đến mức sắp không thể hít thở nổi! Trong thời khắc đẹp đẽ mà không thực như thế này, tại sao đáy lòng nàng vẫn ngập tràn bi thương? Hay là bởi vì nó quá hoàn mỹ cho nên nàng mới không thể nào tin được.

Bàn tay hắn áp vào nơi mềm mại đẫy đà của nàng, lớp vải mỏng manh không thể nào che giấu được cảm xúc dưới lòng bàn tay.

Lương Trì Khê nghẹn lời…

Những gì bọn họ làm tối nay đã vượt quá giới hạn, không nên như vậy, lý trí cùng đầu óc đều cảnh báo hắn phải dừng lại nhưng lưỡi nàng, bờ môi nàng, cả thân thể ấm áp đang áp vào người hắn lúc này, hắn thật sự… không thể dừng lại!

Hắn ôm lấy Lương Khúc, lật người đè nàng xuống dưới, chủ động hôn lên môi nàng. Tuy động tác không lưu loát nhưng dẫu sao hắn cũng lớn hơn nàng, lại là nam nhân, có một số chuyện chỉ đơn thuần là bản năng. Chiếc áo ngủ mỏng manh chậm rãi tuột ra, dưới ánh trăng nhu hòa, thân thể mềm mại của thiếu nữ hiện ra hoàn toàn, đẹp đẽ như ngọc quý. Lương Trì Khê cúi đầu nhìn nàng, trong nháy mắt hít thở đối với hắn lại trở thành chuyện khó khăn nhất trên đời.

Tóc nàng như xõa tung như thác xuối, hàng mày không mảnh mai như lá liễu mà ẩn chứa nét anh khí, đôi mắt to lấp lánh như sao sáng trên bầu trời, chiếc mũi dọc dừa, đôi môi…

Lương Trì Khê cúi người, không thể kiềm chế hôn lên cánh môi nàng. Môi nàng giống như hoa của cây anh đào hắn từng nhìn thấy trên núi, đỏ mọng đến say lòng, chỉ cần nếm thử liền không thể buông tay. Cả hai đều không có kinh nghiệm chỉ có thể dựa vào bản năng dẫn dắt, muốn chạm vào nơi nào thì chạm vào nơi đó.

Hắn là thiếu gia mà nàng ngưỡng vọng, khoáng đạt, thông minh cơ trí. Mấy đời nhà họ Lương, trông chờ mãi mới có được một nho sinh như hắn, là người mà ngay cả trong vọng tưởng nàng cũng không dám khinh nhờn. Còn nàng là tiểu nha đầu hầu hạ bên cạnh hắn, trong mắt trong lòng chỉ có duy nhất một người là hắn. Vì hắn luyện võ, vì hắn bất bình, vì hắn ngay cả mạng sống cũng có thể không tiếc, chỉ mong mỏi cuộc sống của hắn có thể bình an suôn sẻ cả đời.

Bọn họ đều có sự kiên trì, đắn đo của mình, cùng chấp nhất giữ chặt sợi dây đàn ranh giới kia. Nhưng đêm hôm nay, sợi dây đó cuối cùng cũng đứt…