Cực Hạn Thôi Miên

Chương 117: Tuệ Kiếm Trảm Tơ Tình!!!




Ps: ta thấy rất nhiều người đã liên tục suy đoán về cái kết của phần này, các đạo hãy xem cái kết có giống như với sự suy đoán của mọi người hay không nhé, đây cũng là tập cuối cùng của chuyến phiêu lưu đến thế giới Frozen của Lâm Tiêu!

......................................................................................................

Đám người phía trên đỉnh lâu đài nhìn thấy Lâm Tiêu nhìn lên thì liền bị dọa đến sắc mặt trắng bệt mà ngồi xuống đất!

“Ác...ác ma!”

“Hắn không phải người! Hắn là ma quỷ!”

“Ông trời ơi! Chẳng lẽ ta sẽ chết tại đây sao!”

Đám người run rẩy nói! Micker và quốc vương lúc này sắc mặt đã hoàn toàn trắng bệch, còn Elsa thì che miệng kinh hãi, Anna đứng gần đó sắc mặt cũng không kém là bao!

Lâm Tiêu bỗng nhiên đưa tay lên, hắn phóng ra một cánh tay quỷ khổng lồ về phía đỉnh lâu đài sau đó nắm chặt lấy, hắn kéo lại khiến phần đỉnh bị kéo xuống, Lâm Tiêu liền đặt phần đỉnh xuống dưới đất và thu tay lại.

Lúc này người trong đó đều đã té xuống đất, những người đó thấy đã xuống đất thì định có ý định chạy trốn.

Bên cạnh Lâm Tiêu liền xuất hiện một chiếc lỗ đen, một quá thú với hình thù kì dị liền xuất hiện, nó rống lên một tiếng sau đó lao về phía trước, Micker và quốc vương đã bị dọa chân tay run rẩy và không thể cử động được nên chỉ có thể tuyệt vọng nhìn con thú lao về phía họ, nhưng con thú ấy liền vượt qua bọn hắn mà lao vào cắn xé những tên khác.

Tiếng kêu la lần nữa vang lên, Anna không dám nhìn nên đã ngồi xuống nhắm mắt bịt tai lại. Một lúc toàn bộ đám quân thần đều bị giết sạch, con thú liền trở thành các hạt bóng tối và biến mất.

Lúc này Lâm Tiêu cất bước chậm rãi tiến về phía họ. Nhìn thấy Lâm Tiêu tiến đến thì Micker và quốc càng thêm sợ hãi, Micker vốn đã rất tuyệt vọng nhưng lúc này Elsa liền chặn trước người hắn, điều này khiến cho Micker tỉnh táo lại được phần nào.

“Xem chút ta đã quên! Ta vẫn còn lá bùa hộ mạng quan trọng này!” Micker thầm nghĩ!

Khi Lâm Tiêu còn cách đám người một khoảng cách ngắn thì hắn liền dừng lại, sắc mặt của Lâm Tiêu vẫn bình tĩnh như thường.

“Ngươi giết đủ chưa?” Elsa hướng về Lâm Tiêu nói!

Khác với những người khác, Elsa vô cùng bình tĩnh, trong giọng nói của nàng cũng không mang theo những cảm xúc tiêu cực khác mà chỉ có sự lạnh lẽo!

“Cho dù giết cả thế giới vẫn chưa đủ!” Lâm Tiêu nói!

“Vậy ngươi tính sao! Giết hết cả chúng ta sao?” Elsa nói!

Lâm Tiêu không trả lời Elsa mà nhìn về phía quốc vương, quốc vương nhìn thấy Lâm Tiêu nhìn mình thì liền căng thẳng cực độ, quốc vương năm nay cũng đã rất già, khi bị Lâm Tiêu nhìn chằm chằm thì tim của hắn đập với một nhịp độ chết người.

Lâm Tiêu cũng không làm gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, mặc dù như vậy nhưng quốc vương vẫn cảm nhận được sự đáng sợ của Lâm Tiêu, Lâm Tiêu nhìn hắn càng lâu thì sự sợ hãi càng tột độ. Bỗng nhiên quốc vương liền đơ ra, ánh mắt của hắn liền được bao phủ bởi một màu đỏ, đây là dấu hiệu cho thấy mạch máu trong đầu hắn đã vở nát.

Phanh!!

Quốc vương liền ngã xuống đất và cơ thể hắn lúc này đã mất đi mọi sinh cơ và đang dần trở nên lạnh lẽo. Lâm Tiêu thu lại ánh mắt, lần này mục tiêu của hắn là Micker.

Micker nhận thấy ánh mắt của Lâm Tiêu thì không quá sợ hãi, bởi vì lúc này Elsa đang chắn cho hắn. Trên tay Lâm Tiêu liền xuất hiện một ngọn giáo bóng tối.

Nhìn thấy một màn này thì Elsa liền thủ thế, nàng phải chuẩn bị bảo vệ Micker mọi cách, nhưng kỳ lạ là trong tiềm thức của Elsa vẫn luôn cho rằng Lâm Tiêu sẽ không tổn thương nàng.

“Mark ngươi chẳng lẽ quyết tâm muốn giết ta sao! Dù sao đây cũng là sự lựa chọn của Elsa! Nếu ngươi yêu nàng thật lòng thì phải tôn trọng quyết định của nàng chứ!” Micker lên tiếng nói!

Lâm Tiêu không trả lời hắn mà chỉ đứng yên nơi đó, Micker thấy Lâm Tiêu không hành động thì cho rằng Lâm Tiêu quả thật không thể xuống tay trước Elsa, điều này khiến hắn càng thêm can đảm! Hắn liền lớn tiếng nói:

“Mark! Ân oán của chúng ta nên đến đây thôi! Ta đoán ngươi cũng là một quân tử phải không, nếu vậy thì hãy....!”

Xẹt!!

Micker chưa nói hết câu thì ngọn giáo bóng tối đã xuyên qua lồng ngực của hắn, không chỉ Micker mà thanh giáo còn xuyên qua cả thân thể Elsa.

Sự việc đến quá nhanh khiến Elsa và Micker vẫn chưa phản ứng kịp, khi cơn đau ập đến thì Micker mới lấy lại tinh thần!

“A!!!!” hắn hét lên một tiếng đầy đau đớn!

Còn Elsa thì một mặt khó tin nhìn lấy khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Tiêu. Trên khóe miệng của nàng liền chảy xuống một dòng máu.

Cả 2 người cùng quỵ gối xuống, ngọn thương bóng tối khiến cho sức lực cả 2 dần mất đi, Lâm Tiêu bắt đầu bước đến hắn bỏ qua Elsa và đi đến phía sau, hắn nắm lấy cổ áo Micker nhất lên!

“Ngươi nghỉ ta xuống tay không được sao?” Lâm Tiêu nhếch mép nói!

“Ngươi! Ngươi xuống tay với cả Elsa?!” Micker khó tin nói!

“Đối với ta! Đã không phải người nhà thì chỉ có thể là người ngoài! Mà người ngoài thì không cần do dự.” Lâm Tiêu lạnh nhạt nói!

“Khụ! Làm ơn tha cho ta!” Micker cầu xin nói trong khi ho ra một ngụm máu!

“Đương nhiên ta sẽ không giết ngươi...!” Lâm Tiêu nói!

Nghe vậy thì Micker liền mừng rở, nhưng câu nói tiếp theo liền khiến hắn tuyệt vọng.

“....một cách dễ dàng!”

Sau đó Micker liền nhìn thấy vẻ mặt Lâm Tiêu biến dạng, ánh mắt hắn biến thành ánh mắt của ác ma, hàn răng nhọn liền mọc ra, dần dần đầu của Lâm Tiêu liền hóa thành đầu của một ác long!

“A! A! A!!!!! Quái vật! Cứu ta!!!” Micker hét lên trong sự sợ hãi tột cùng!

Lâm Tiêu liền há miệng ra để lộ ra hàm răng sắc nhọn!

Phập!!!

Lâm Tiêu liền cắn trọn đầu của Micker lìa khỏi thân xác hắn, sau đó Lâm Tiêu liền phun ra một bên, một chiếc đầu người liền lăn qua một bên, nhưng vì nó bị dính nước bọt cực mạnh của Lâm Tiêu nên liền bốc khói và bị ăn mòn.

Lâm Tiêu trở lại bình thường sau đó đi đến trước mặt Elsa. Bởi vì Micker vừa chết đi nên ngọn lửa tình yêu của Elsa đối với Micker cũng liền biến mất. Elsa không biết điều này nên nàng vô cùng hoang mang, chỉ một lúc trước thôi nàng còn yêu Micker vô cùng mãnh liệt nhưng lúc này nàng không hề có cảm giác gì đối với Micker cả, giống như là đối với người xa lạ vậy!

Mặc dù tình cảm đã mất nhưng ký ức vẫn còn, nàng vẫn còn nhớ nàng đã phản bội Lâm Tiêu và Lâm Tiêu đã thẳng tay hạ sát nàng!

Khi thấy Lâm Tiêu đến trước mặt nàng thì khuôn mặt Elsa không còn lạnh nhạt nữa mà thay vào đó là cảm giác được giải thoát.

“Chúng ta....sẽ mãi là ký ức nhỉ?” Elsa nở một nụ cười nói!

“Ta chỉ lưu giữ những ký ức đẹp và quan trọng! Còn những thứ khác thì ta không bao giờ nhớ đến!” Lâm Tiêu lạnh nhạt nói!

“Vậy sao! Vậy thì chắc không còn ai để nhớ về những ký ức đó nữa rồi!” Elsa nói!

Sau đó nàng nở một nụ cười tuyệt mỹ trên khuôn mặt sau đó gục xuống và nhắm mắt lại. Sinh cơ của nàng hoàn toàn biến mất. Lâm Tiêu đứng đó nhìn Elsa lìa xa trần thế mà sắc mặt vẫn không có phản ứng gì, chỉ có một sự lạnh lẽo mà thôi.

Bỗng nhiên hắn chậm rãi quỳ một chân xuống, hắn đặt cánh tay quỷ của mình lên vết thương của Elsa. Cánh tay quỷ liền phát sáng lên, lần này ánh sáng của nó là màu trắng thuần khiết.

Một lúc sau Lâm Tiêu thu tay lại, nơi bị xuyên thủng của Elsa lúc này đã được lành lại, nhưng phần thịt chỗ đó là có cùng màu với màu sắc trên cánh tay Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu đứng lên sau đó quay sang Anna đang nhắm mắt bịt tai bên cạnh!

“Anna!” Lâm Tiêu cất tiếng gọi!

Mặc dù bịt tai lại nhưng Anna có thể nghe rõ ràng âm thanh của Lâm Tiêu, nàng chậm rãi mở mắt ra, khi nàng nhìn thấy Elsa bất tĩnh nằm trên đất thì hoảng hốt!

“Elsa!!” Anna lo lắng gọi!

Nàng liền lập tức chạy về phía Elsa và kiểm tra thân thể Elsa, thân thể vẫn còn hơi ấm, mũi vẫn còn hơi thở, mạch và tim vẫn còn đập. Thấy Elsa vẫn còn sống thì Anna liền thở phào nhẹ nhõm!

“Chị Elsa sao vậy?” Anna hỏi Lâm Tiêu!

“Chỉ mệt quá nên bất tỉnh thôi!” Lâm Tiêu nói!

Anna nghe vậy thì liền nhướng mày, khi nàng định hỏi thêm gì thì liền thấy trên tay Lâm Tiêu liền xuất hiện một đoạn chỉ màu hồng!

“Đó là gì vậy?” Anna hỏi!

“Tơ hồng!” Lâm Tiêu chậm rãi nói!

“Nhìn thì ai mà chẳng biết là một sợi chỉ màu hồng! Ý tôi là nó dùng để làm gì?” Anna nói!

“Cô biết thứ gọi là duyên phận chứ?” Lâm Tiêu hỏi!

“Đương nhiên là biết! Duyên phận chính là thứ khiến 2 người gặp gỡ với nhau!” Anna nói!

“Sợi tơ hồng này chính là duyên phận! Hay nói rõ hơn thì nó là duyên phận giữ tôi và Elsa! Nói ra đến cả ta cũng không tin đó chính là ta và Elsa vốn dĩ là người của 2 thế giới nhưng kết quả lại được số phận kết duyên hơn nữa còn là tơ hồng trọn đời! Nhưng mà...bây giờ nó đã không cần thiết nữa rồi” Lâm Tiêu nói!

Anna nghe vậy thì kinh ngạc, sau đó nàng bỗng nghĩ đến điều gì sau đó liền nói:

“Khoan đã! Ý anh là anh định cắt đứt sợi tơ này! Nói như vậy chị Elsa và anh sẽ không còn duyên phận gì nữa sao?”

Lâm Tiêu chậm rãi nhẹ gật đầu, thấy một màn này thì Anna liền lên tiếng nói:

“Không được! Anh không được làm vậy! Chị Elsa yêu nhất chính là anh! Nếu mất anh rồi thì chị ấy sẽ vô cùng đau khổ! Chẳng phải tôi đã kêu Kristoff nói với anh rằng chị tôi bị điều khiển sao? Chả lẽ anh không thể thông cảm cho chị ấy sao?”

Lâm Tiêu nghe vậy thì chậm rãi hỏi:

“Cô biết năng lực của Micker là như thế nào rồi chứ?”

“Biết! Đó là khiến cho cảm xúc bùng lên dữ dội!” Anna nói!

“Đúng vậy! Năng lực của hắn chỉ các tác dụng tăng lên chứ không có tạo ra! Nếu hắn đã có thể tăng lên mức độ tình cảm của Elsa thì chứng tỏ Elsa đã có một tia tình cảm nhỏ nhoi đối với hắn. Điều này đã nói lên trong lòng Elsa đã xuất hiện tia thay lòng!” Lâm Tiêu lạnh nhạt nói!

Anna nghe vậy thì muốn phản bác nhưng không tìm được lí do nào cả. Lâm Tiêu nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Anna thì nhếch mép cười nói:

“Lạ thật! Cô luôn không thích tôi và muốn tôi rời xa Elsa nhưng cuối cùng cô lại muốn tôi trở về bên Elsa!”

Sau đó Lâm Tiêu bỗng nhiên giơ tay phải lên và đâm thẳng vào ngực của mình, Anna thấy một màn này thì liền trợn mắt kinh sợ, chỉ thấy Lâm Tiêu bỗng nhiên rút tay ra, kỳ lạ là trên lồng ngực của Lâm Tiêu không hề chảy ra một giọt máu nào.

“Đây chính là trái tim hiện tại của ta!” Lâm Tiêu nói!

Anna nghe vậy thì kinh ngạc nhìn về vật trong tay Lâm Tiêu, thứ trong tay Lâm Tiêu không hề giống một quả tim bình thường một chút nào mặc dù nó đang đập, chỉ thấy trên thứ đó có hình giống như khuôn mặt của một ác ma vậy.

“Hiện nay trái tim của ta đã không còn chỗ cho những thứ như thình yêu chân thành! Mà nó chỉ là một mãnh đen tối và tà ác mà thôi!” Lâm Tiêu chậm rãi nói!

Xoạp!!

Lâm Tiêu liền nắm tay lại và bóp nát vật trong tay ắn, thứ đó liền tan thành chất lòng chảy xuống đất, vết thương trên lồng ngực Lâm Tiêu cũng đã khép lại.

Anna nghe vậy thì cũng không biết nói gì. Lâm Tiêu thấy vậy thì mỉm cười, hắn cho sợi tơ hồng bay lên. Trong tay hắn liền xuất hiện một thanh hắc kiếm, trên thân kiếm có khắc chữ ‘Tuệ’!

“Đó là gì?” Anna hỏi!

“Tuệ Kiếm Trảm Tơ Tình!” Lâm Tiêu chậm rãi nói lên 5 chữ, sau đó hắn liền vung kiếm lên!

Lập tức sợi tơ liền bị đứt ra làm đôi!

U! U! U!

Khi sợi tơ vừa đứt thì trong thiên địa liền vang lên tiếng than khóc, đây chính là sự tiếc nuối của số phần dành cho một chuyện tình viên mãn bị cắt đứt!

Sau khi chặt đứt sợi tơ thì Lâm Tiêu liền cắm thanh kiếm xuống đất và nói:

“Bây giờ tôi đã không còn duyên nợ gì tại nơi này nữa rồi!”

Nói xong hắn liền xoay người rời đi trong tiếng gọi của Anna! Anna nhìn Lâm Tiêu rời đi liền cố gọi mấy tiếng nhưng Lâm Tiêu vẫn không quay đầu lại. Khi Lâm Tiêu đã bay đi mất thì Anna mới dừng lại, nàng nhìn xuống Elsa đang nhắm mắt và trên mặt vẫn mang theo nụ cười hạnh phúc thì liền thở dài. Sau đó nàng liền nhìn về phía thanh Tuệ kiếm mà không biết suy nghĩ điều gì!

Lâm Tiêu sau khi bay lên trời thì liền hướng Arendelle bay đi với tốc độ ánh sáng, chỉ trong phút chốc hắn đã trở lại ngọn núi tuyết. Khi về đến nơi thì Lâm Tiêu liền đáp xuống đất và chậm rãi đi lên ngọn núi, trên đường đi hắn cũng chú ý đến những mộc ma xung quanh ngọn núi.

Lâm Tiêu đưa cánh tay quỷ lên phía trước. Lập tức từ cánh tay quỷ liền phát ra những tia năng lượng bóng tối bay về phía những mộc ma kia!

Hống!!

Sau khi tiếp nhận tia năng lượng bóng tối thì đám mộc ma đó liền gầm lên mộc tiếng sau đó lần lượt hóa thành những chiếc kén bằng rễ cây. Lâm Tiêu hài lòng gật đầu sau đó tiến vào bên trong tòa lâu đài và đóng cửa lại, chiếc cửa liền bị niêm phong bởi các rễ cây.