Cực Hạn Thôi Miên

Chương 100: Mừng giao thừa!!!




Lâm Tiêu cùng với Lâm Hi Văn đi ra sân sau, lúc này nơi này đã được chuẩn bị sẵn hết các thiết bị dùng để điêu khắc, hơn nữa còn có rất nhiều khúc gỗ được chất đống tại nơi này.

“Được! Vậy bây giờ con sẽ dạy phụ thân các bước cơ bản về điêu khắc!” Lâm Hi Văn nói!

Bộ vest trên người nàng liền hóa thành một bộ trang phục thường ngày màu đen và có đeo một chiếc tạp dề, nàng đeo một chiếc kính bảo hộ. Lâm Tiêu cũng mang theo một chiếc tạp dề và một chiếc kính bảo hộ giống với Lâm Hi Văn.

Sau khi mặt trang bị xong thì Lâm Hi Văn liền đi đến trước một khúc cây to, trong tay nàng liền xuất hiện một thanh kiếm bằng năng lượng bóng tối.

Xeng!!

Lâm Hi Văn vung kiến, một đoạn của khúc cây to lớn liền rơi ra, trong lúc khối gỗ đang rơi xuống đất thì Lâm Hi Văn tiếp tục vung kiếm, khối gỗ liền biến thành những khối gỗ vuông nhỏ.

“Phụ thân! Bởi vì con chỉ dùng công cụ điêu khắc gỗ truyền thống và không dùng các loại máy móc nên con sẽ chỉ có thể dạy phụ thân cách điêu khắc gỗ bằng công cụ truyền thống mà thôi!” Lâm Hi Văn quay lại nói với Lâm Tiêu!

“Không vấn đề gì! Dù sao ta thấy điêu khắc bằng tay vẫn vui hơn là bằng các loại máy móc!” Lâm Tiêu cười nói!

Lâm Hi Văn nghe vậy thì mỉm cười, nàng đi đến cầm lấy hai khối gỗ và đưa cho Lâm Tiêu sau đó nói:

“Bây giờ phụ thân hãy bắt đầu với những khối gỗ nhỏ đơn giản trước!”

Sau đó nàng đi cầm một cây dao đục và cây búa gỗ đưa cho Lâm Tiêu và nói:

“Phụ thân hãy dùng dao đục và điêu khắc ra hình dạng một quả trứng từ khối gỗ nhỏ này đi! Con sẽ hướng dẫn từng chút một cho phụ thân!”

“Được!” Lâm Tiêu gật đầu nói!

Sau đó hắn liền cầm lấy dao đục và búa gỗ, hắn cầm lấy một khối gỗ sau đó đi đến một bên và ngồi xuống, Lâm Hi Văn cũng đi đến. Nàng liền hướng dẫn Lâm Tiêu cách cầm dao đục và cách dùng lực. Chỉ sau một lúc lâu Lâm Tiêu đã điêu khắc ra được một quả trứng, chỉ là quà trứng này đường nét không được tròn trịa mà liên tục méo mó.

“Cũng không quá tệ, bây giờ phụ thân chỉ cần liên tục điêu khắc để nâng cao tay nghề của mình! Khi nào phụ thân điêu khắc ra một quả trứng như thế này là được!” Lâm Hi Văn nói!

Sau đó nàng liền lấy một khối gỗ và cầm lên dụng cụ điêu khắc, chỉ một lúc sau một quả trừng bằng gỗ liền hiện ra trước mặt Lâm Tiêu, quả trứng này đường nét vô cùng hoàn hảo, nó hoàn toàn giống với một quả trứng thật, khi nhìn vào quả trứng này thì Lâm Tiêu luôn có cảm giác nó sẽ nở ra mo nở ra một sinh linh thật vậy!

Lâm Tiêu liền bắt đầu cầm khối gỗ khác lên và bắt đầu tập luyện, còn bản thân Lâm Hi Văn thì cầm theo một cây dao điêu khắc và một câu búa gỗ đến trước một khúc cây to lớn, các khúc gỗ được đưa đến có rất nhiều kích thước từ to bằng người cho đến cao hơn cả biệt thự đều có.

Lâm Hi Văn chọn một khúc cây có đường kính là 4m và chiều cao 10m mà bắt đầu điêu khắc, Lâm Tiêu và Lâm Hi Văn mỗi người đều có mục tiêu riêng mà điêu khắc.

Mãi đến chiều thì Lâm Tiêu mới dừng lại, hắn nhìn tác phẩm ưng ý nhất của mình thì hài lòng, lúc này quả trứng được Lâm Tiêu điêu khắc ra đã hoàn toàn khác với quả trứng lúc đầu, các đường cong đã rõ ràng hơn, mặc dù chưa thể đạt đến cảnh giới như Lâm Hi Văn nhưng tác phẩm của Lâm Tiêu cũng đã rất tốt!

“Phụ thân! Chúng ta nghỉ ngơi thôi!” Lâm Hi Văn xuất hiện bên cạnh Lâm Tiêu cười nói!

“Được! Chúng ta nghỉ thôi!” Lâm Tiêu cũng cười nói!

Sau đó hắn liền nhìn về phía tác phẩm của Lâm Hi Văn, không nhìn thì thôi nhưng khi nhìn thấy thì Lâm Tiêu liền kinh ngạc, tác phẩm của Lâm Hi Văn là một con quái thú đi bằng 2 chân, 2 tay của nó thì hơi nhỏ, nó có một chiếc đuôi dài, trên lưng nó là những chiếc gai với nhiều nhánh, đầu của nó giống như một loài bò sát với hàm răng sắc nhọn.

“Hi Văn! Tác phẩm này có tên không?” Lâm Tiêu hỏi Lâm Hi Văn!

“Có! Nó được gọi là...Godzilla!” Lâm Hi Văn cười nói!

“Godzilla sao! Một cái tên kỳ lạ a!” Lâm Tiêu nói!

Khi hắn quan sát bức tượng thì hắn cảm giác được có một luồn áp lực vô hình từ bức tượng phát ra, bức tượng khiến Lâm Tiêu cảm nhận được đây sẽ là một con quái thú vô cùng mạnh mẽ.

Hống!!

Bỗng nhiên Lâm Tiêu liền nghe được một tiếng thú rống bên tai, hắn liền giật mình quan sát xung quanh nhưng không thấy gì cả.

“Quả nhiên là kỹ thuật điêu khắc mạnh đến đáng sợ a!” Lâm Tiêu cười khổ nói!

Sau đó cả 2 liền đi vào nhà, khi vào trong nhà thì Lâm Tiêu nhìn thấy Lâm Gia Hân đang nấu ăn, ngày hôm qua nàng không có nấu bởi vì Lâm Tiêu không có về nhà ăn. Mặc dù căm ghét các chị em nhưng Lâm Gia Hân cũng không có thích ai cả, cho nên nàng không muốn nấu ăn cho ai trong nhà cả. Chỉ khi có Lâm Tiêu nàng mới tiện thể nấu cho cả nhà mà thôi.

Bởi vì chỉ mặc một chiếc quần ngắn và một chiếc tạp dề để điêu khắc cả ngày nên người Lâm Tiêu dính đầy các bụi gỗ. Hắn liền lên lầu đi tắm, còn Lâm Hi Văn thì chậm rãi đi vào trong bếp xem Lâm Gia Hân nấu ăn!

“Ngươi có lẽ chính là người được phụ thân tạo ra để làm đầu bếp riêng cho người phải không?” Lâm Hi Văn đến bên cạnh Lâm Gia Hân hỏi!

“Thì sao!” Lâm Gia Hân không quay đầu lại nói!

“Ngươi có muốn hợp tác không?” Lâm Hi Văn nói!

“Không hứng thú!” Lâm Gia Hân không do dự nói!

“Vậy sao! Tiếc nhỉ! Nói vậy chúng ta chỉ có thể là kẻ thù trên chiến trường mà thôi! Đối với ta thì việc hạ sát các ngươi không có ảnh hưởng gì đến ta! Cho nên đến lúc đó có chết quá nhiều lần thì đừng trách ta a!” Lâm Hi Văn nhếch mép nói! Sau đó nàng liền đi ra ngoài.

Lâm Gia Hân đợi Lâm Hi Văn đi rồi thì liền lẩm bẩm:

“Phụ thân đại nhân lại tạo ra một người quái dị nữa rồi!”

Một lúc những người khác cũng đã tập hợp trong nhà đầy đủ, lúc này số lượng thành viên trong Lâm gia mặc dù không biến hóa nhiều nhưng số lượng vẫn rất nhiều, mọi người ngồi vào bàn ăn như cũ đó là vợ của Lâm Tiêu thì bên trái còn con gái thì bên phải.

“Mặc dù đã ăn nhiều lần nhưng những món ăn của Gia Hân không bao giờ ngán a!” Lâm Tiêu cười nói!

Lâm Gia Hân nghe vậy thì liền mỉm cười vô cùng ngọt ngào, mẹ của Lâm Gia Hân là Lý Mạc Tình thì hiện lên vẻ mặt đầy tự hào. Những đứa con gái khác thì vô cùng ganh tỵ, bởi vì gần đây họ đều không được Lâm Tiêu khen một câu nào.

“Đúng rồi Papa! Hi Văn năng lực là gì vậy?” Lâm Thanh Thanh bỗng nhiên hỏi Lâm Tiêu!

“Hi Văn sao! Con bé là một thợ điêu khắc giỏi thôi a!” Lâm Tiêu cười nói!

“Ồ! Chỉ là thợ điêu khắc thôi sao!” Lâm Thanh Thanh nói!

Sau đó ánh mắt của nàng liền nhìn về phía Lâm Hi Văn đầy khinh thường, không chỉ nàng mà những người khác ngoại trừ Lâm Chỉ Nhược và Lâm Gia Hân đều nhìn Lâm Hi Văn đầy khinh thường. Lâm Hi Văn cũng không để ý đến mà liền nhếch mép tiếp tục ăn uống.

Những nữ nhân khác cũng nhìn Hàn Diệp với ánh mắt đồng tình, dù sao những nữ nhân của Lâm Tiêu đều sống nhờ phúc của con gái cả. Con gái địa vị càng cao thì địa vị của họ cũng càng cao.

Hàn Diệp cũng giống như Lâm Hi Văn đó là không để ý tất cả mà tiếp tục ăn, hơn ai khác nàng hiểu rõ con của nàng, chỉ với lúc sáng Lâm Hi Văn gây ra động tĩnh đã khiến Hàn Diệp tin tưởng Lâm Hi Văn không hề tầm thường.