Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cực Hạn Dị Biến

Chương 12: Ngân Kiếm Kỵ Sĩ




Chương 12: Ngân Kiếm Kỵ Sĩ

Khói lửa và những t·iếng n·ổ liên tục vang lên bên tai, trong lúc đó, bốn người Vương Minh chỉ biết đứng lại một chỗ, trốn tránh phía sau lưng của một Tướng, ánh mắt tập trung quan sát trận chiến này.

Sự xuất hiện của Kỵ sĩ lôi điện đã đem tới sự phá vỡ thế cân bằng giữa hai bên. Quả thực mà nói, với loại năng lực có thể khống chế các tia điện từ cơ thể, anh ta có cả sức mạnh lẫn tốc độ mà không ai trong những người đứng dưới đây sánh được bằng.

Rất nhanh chóng, vị Tướng dùng gậy đã bị những tia điện đánh trúng người, cây gậy mất đi ánh sáng của nó và anh ta cũng bị hất bay ra xa, toàn thân bốc lên khói trắng cùng với những vết bỏng rất nặng.

“Chúng ta không cần chơi trò ẩn núp giống như các người, nếu như bây giờ chịu giao ra đám trẻ thì vẫn còn cơ hội sống sót!” Kỵ sĩ lôi điện dường như cực kỳ tự tin vào thực lực của bản thân, anh ta đứng thẳng tắp tại chính giữa cuộc chiến, những tia điện lấp lánh khiến cho không ai dám lại gần.

“Đừng cho rằng chỉ như vậy đã thắng thế!” Nhưng bên phía Tướng dường như cũng chưa tung ra hết lực lượng của họ. Một bóng người chậm rãi bước ra, đứng trước mặt Kỵ sĩ lôi điện và nói.

Ánh mắt cô ta được một vầng hào quang u ám bao bọc lấy, rõ ràng là một loại năng lực vô cùng kỳ dị. Trong tức khắc, hai người chạm mắt với nhau, tia điện trên người kỵ sĩ sáng lên, nhưng anh ta không lao tới t·ấn c·ông người phụ nữ mới xuất hiện mà ngược lại, anh ta quay ngược về phía đồng đội của mình mà t·ấn c·ông.

“Cậu…tại sao?” Một vài Kỵ sĩ vì bất ngờ nên không hiểu chuyện gì xảy ra, ngay lúc đó, Kỵ sĩ với một thanh kiếm bạc trên tay đứng ra, chặn lại đòn t·ấn c·ông của Kỵ sĩ lôi điện.

“Người phụ nữ đó có năng lực hệ tâm linh, hãy cẩn thận đừng để cô ta mê hoặc!” Kỵ sĩ kiếm bạc thẳng giọng mà nói ra, bất ngờ là hai mắt của anh ta lại đang nhắm chặt lại nhưng vẫn có thể phản ứng được với Kỵ sĩ lôi điện trước mặt mình.

“Ồ, từng nghe nói Hội Kỵ Sĩ có một nhân vật bị mù nhưng lại đủ khả năng trở thành một Đại Kỵ Sĩ, người đó là Ngân Kiếm Kỵ Sĩ, có đúng là anh không?” Ánh mắt người phụ nữ khẽ nhíu lại, đột nhiên tỏ ra hứng thú khi nhìn đối phương.

Ngân Kiếm Kỵ Sĩ không nói gì, thanh kiếm trên tay của anh ta chớp nhoáng rút lại, sau đó lại một vòng chém ra từ trên xuống, vạch một đường khá sâu trước ngực của Kỵ sĩ lôi điện.

Sau khi bị trúng đòn, Kỵ sĩ lôi điện dường như bị thứ sức mạnh nào đó làm cho thức tỉnh. Nhưng anh ta chỉ kịp lấy lại ý thức trong chớp nhoáng thì ánh mắt lại đột nhiên đờ ra, có vẻ như thoát khỏi sự khống chế của người phụ nữ kia không chỉ đơn giản như vậy.

“Không ngờ nhiêu đó vẫn chưa thể giải trừ được ảnh hưởng năng lực của cô lên cậu ta! Nhưng đáng tiếc, ý chí của một Kỵ Sĩ không nên dễ dàng để bị mê hoặc như vậy. Cuối cùng tôi sẽ là người đánh tan đi sự mê hoặc đó!” Ngân Kiếm Kỵ Sĩ lên tiếng.

Thanh kiếm bạc trên tay anh ta rung lên, sau đó là toàn bộ cơ thể của anh ta cũng rung theo, cuối cùng là một bước di chuyển chớp nhoáng, lưỡi kiếm bạc tạo thành một đường sáng vòng cung từ vị trí ban đầu đến tận nơi và người phụ nữ đang đứng.

“Không thể nào?” Người phụ nữ kinh ngạc thốt lên, sau đó chưa kịp tránh né thì đã bị lưỡi kiếm bạc bổ ra làm đôi, một cảnh tượng máu me khó tả rơi vào trong mắt đám trẻ đang đứng quan sát.

Ngân Kiếm Kỵ Sĩ dừng lại bước chân của mình, hai mắt anh ta vẫn nhắm chặt như vậy, không có một chút máu nào dính lên cơ thể hay lưỡi kiếm đó của anh ta. Khắp chiến trường rơi vào khoảnh khắc tĩnh lặng trong một hồi, dường như không ai ở đây đủ can đảm để đối đầu với anh ta được nữa.



Ngân Kiếm Kỵ Sĩ hướng mắt về phía bức tường gai, nơi mà đang giam nhốt một Tướng cùng với bốn đứa trẻ ở bên trong. Anh ta chậm rãi bước lại gần, giống như một đường kiếm sắc bén chỉ thẳng, không gì ngăn cản nổi hành động của anh ta vào lúc này nữa.

Bốn đứa trẻ dần cảm giác lo lắng hơn, sự sợ hãi hóa thành cảm giác tê dại lan truyền xuống dưới chân khiến chúng không thể di chuyển được dù chỉ là một bước nhỏ.

Tướng đứng trước mặt bốn người bọn họ, lúc này cũng đang vô cùng sợ hãi, anh ta ngước mặt nhìn lên phía trên, chỉ còn cách cầu cứu chỉ huy của họ ở trên đó.

“Phong Vương, tình hình dưới này cần có ngài hỗ trợ!” Anh ta rốt cuộc cũng hô lên.

Thế nhưng, ngay tại khoảnh khắc đó, một vệt sáng tiếp tục hiện ra, lưỡi kiếm bạc một lần nữa được rút khỏi vỏ, và ngay sau đó là cánh tay trái của người vừa lên tiếng rơi xuống đất.

Ngân Kiếm Kỵ Sĩ tỏ ra hơi ngạc nhiên mà nhìn ra vị trí cách đó khá xa, vị Tướng kia dùng năng lực của mình, không ngờ đã đem theo đám trẻ dịch chuyển đến một vị trí cách xa đó chừng ba mươi mét, thoát khỏi phạm vi của bức tường gai xung quanh.

“Năng lực dịch chuyển à? Không tồi!” Ngân Kiếm Kỵ Sĩ khẽ nói, nhưng có vẻ anh ta cũng không quá ngạc nhiên vì chuyện này hay cái cách mà vị Tướng kia có thể đồng thời mang theo bốn đứa trẻ dịch chuyển đi.

Đúng lúc đó, từ trên cao xuất hiện một cơn gió lốc, nó giống như con rồng tức giận, mở ra chiếc miệng to lớn của nó lao xuống dưới, ý định nuốt trọn Ngân Kiếm Kỵ Sĩ vào bên trong.

Nhưng sự sắc bén của thanh kiếm bạc không chỉ dừng ở những gì vừa mới được biểu hiện ra. Ngân Kiếm Kỵ Sĩ hạ thấp mình, thanh kiếm đưa về sau làm động tác rút kiếm và chỉ trong chớp mắt, lưỡi kiếm được chém ra theo quỹ đạo khó mà đoán trước được.

Cơn cuồng phong xâu xé cơ thể của anh ta một cách đau đớn, nhưng gương mặt anh ta tỏ ra lại không có chút nào là sợ hãi.

“Ta là một Kỵ sĩ và cho dù phải đổi đấu với kẻ địch mạnh hơn mình nhiều lần, thanh kiếm của ta cũng sẽ đồng hành cùng với ra, nó sẽ giúp đã chém tan hết thảy kẻ thù!” Ngân Kiếm Kỵ Sĩ vừa nói xong, một đường kiếm vô hình bỗng xé toạc bầu trời cao, chém tan đi lớp khói bụi che khuất tầm nhìn bên trên và để lộ ra bóng dáng của hai người đang chiến đấu trên đó.

Bá Phong ngạc nhiên khi nhận ra Ngân Kiếm Kỵ Sĩ cùng với sức mạnh đến từ nhát chém của anh ta. Dù cho là một vị Vương của hội với sức mạnh khó tưởng tượng nhưng dù sao đi nữa, cái thứ tiềm năng mà Ngân Kiếm có trong mình mới chính là mối đe dọa đáng sợ nhất.

‘Không hổ là Kỵ Sĩ thiên tài bậc nhất của Hội các người, nhưng đáng tiếc rằng dù có nói thế nào đi chăng nữa thì trận chiến này, chúng ta không định nhường lại bốn đứa nhóc kia đâu!” Bá Phong khẽ cười.

Ông ta lao thẳng về phía Đông Hùng bằng một tốc độ kinh khủng, gần như có thể so sánh với dịch chuyển tức thời nhưng nó để lại một sức ép cực lớn đến không khí xung quanh.

Ánh mắt Đông Hùng chợt mở to vì kinh hãi, hóa ra lúc nãy Bá Phong còn chưa dùng hết thực lực khi đối phó với bản thân mình. Nhưng dù có nhận ra vào lúc này đi chăng nữa, tốc độ của Bá Phong là thứ mà dù có biết trước cũng không thể cản nổi.



Hai tay Bá Phong dang rộng như đôi cánh, chốc lát sau khi đến gần Đông Hùng, ông ta lập tức vỗ mạnh một cái. Một luồng khí áp nặng nề đè nặng lên cơ thể Đông Hùng, xé tan dải lụa năng lượng đang bao quanh mình. Đồng thời luồng khí áp đó mang đến hơi nóng cùng cực, khiến cho cơ thể Đông Hùng đỏ bừng lên, cuối cùng là bị thổi bay ra xa không biết bao nhiêu km.

“Kết thúc được rồi chứ?” Bá Phong quay xuống nhìn Ngân Kiếm, trong ánh mắt lộ ra sự khiêu khích hiếm thấy từ ông ta.

Ngân Kiếm không đáp lại, một mực nắm chắc thanh kiếm trên tay, sau đó hướng về phía con mồi của mình mà lao tới. Tốc độ của anh ta có thể nói là cực nhanh, đến mức Bá Phong khi trông thấy cùng hoàn toàn bất lực để ngăn cản lại.

“Mau dừng lại cho ta!” Bá Phong tức giận, sau đó cũng thôi động tốc độ mạnh mẽ nhất của mình, hướng về Ngân Kiếm mà t·ấn c·ông.

Nhưng dường như do khoảng cách gần hơn, lưỡi kiếm của Ngân Kiếm đã lao đến trước, chém xuống một đường cực mạnh lên người vị Tướng đang chắn trước mặt bốn đứa trẻ kia.

Ngay sau đó, cơn gió mạnh của Bá Phong mới xuất hiện và thổi bay đi Ngân Kiếm, áp lực gió cũng khiến anh ta gần như ngất lịm đi.

“Đáng c·hết! Không sao chứ?” Bá Phong đứng xuống bên cạnh, đỡ lấy vị Tướng vừa mới b·ị c·hém trúng và đang hấp hối lúc này.

“Phong Vương, tôi nghĩ không thể nào nghe lệnh của ông từ bây giờ được nữa rồi! Tạm biệt và hãy bảo vệ chúng thật tốt!” Vị Tướng đó khẽ cười và nói với Bá Phong, dường như hai người bọn họ có một mối quan hệ khá chặt chẽ và khiến cho Bá Phong cũng tỏ ra vô cùng đau khổ vào lúc này.

Ông ta quay ra nhìn bốn người Vương Minh, lúc này lại nói: “Đây chính là học trò đầu tiên của ta, cũng là một đứa trẻ mồ côi mà ta coi như con mình. Các nhóc có hiểu điều đó nghĩa là gì hay không?”

Bốn người Vương Minh không mở miệng nói, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Bá phòng chờ đợi câu trả lời.

“Con của ta đã hy sinh tính mạng và thậm chí sau khi c·hết, nó vẫn nhường ta bảo vệ đám nhóc các người. Vậy thì nói xem, bây giờ bốn người các cậu muốn thế nào? Theo ta hay là quay về theo chân Hội Kỵ Sĩ đó?”

Tuy rằng không quá rõ tại sao lúc này Bá Phong lại hỏi câu đó, trong nhóm bốn người cũng không ai hiểu rõ ý muốn của ông ta là gì cả. Thế nhưng, người đầu tiên bước đến cùng là người đầu tiên đồng ý đi theo ông ta, Hậu Khánh mở miệng nói: “Tôi đồng ý đi theo Hội Cứu Thế! Tôi thực sự không muốn gia nhập vào Hội Kỵ Sĩ!”

“Tôi cũng vậy!” Hoàng Khánh Long là người thứ hai. Ban đầu cậu ta còn có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm xuống được.

“Đã vậy thì tôi cũng đồng ý! Nhưng chuyện của Nhật Hoàng, ông vẫn không được phá lời hứa đó!” Vương Minh thì tỏ ra cẩn trọng hơn, dù sao tính cách cậu ta vốn dĩ chất phác, có khả năng rất n·hạy c·ảm với những suy nghĩ xấu xa.

“Được thôi! Tam thời lui khỏi nơi này đã! Sau khi cắt đuôi được bọn chúng, ta sẽ cho người đi tìm kiếm bạn của các cậu!” Bá Phong đứng dậy, hai tay buông xuống cơ thể kia, nhìn về phía Hội Kỵ Sĩ, ánh mắt chợt trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.



“Đợi ta một lúc! Ta phải g·iết c·hết toàn bộ đám này mới có thể rời đi an toàn được!” Bá Phong dùng lời nói lạnh lùng đến rợn người, sau đó thoáng cái đã biến mất, một cơn cuồng phong thịnh nộ lao vào bắt đầu tàn sát tất cả đám người Kỵ Sĩ kia.

“Phong Vương, đừng có quá đáng! Cùng lắm thì chúng ta chịu thua, mau thả cho bọn họ đi!” Ngay tại thời khắc chỉ còn lại duy nhất hai người Kỵ sĩ trong đó có Ngân Kiếm, giọng nói từ xa vang lên khiến cho Bá Phong ngừng lại động tác của mình.

“Vẫn còn dám có ý định quay lại đây à? Ngươi muốn c·hết chung?” Bá Phong ngước nhìn lên, chính là Đông Hùng vừa mới quay trở lại từ một nơi rất xa.

“Phong Vương, tôi biết hai bên đều đã tổn thất thảm trọng rồi, không nhất thiết phải chiến đấu nữa. Bốn đứa trẻ đó, Hội Kỵ Sĩ sẽ bỏ qua cho chúng lần này!” Đông Hùng tỏ ra nhún nhường nói.

Bá Phong cũng không phải người không hiểu tình huống, tất nhiên biết rằng Đông Hùng vẫn chưa sử dụng hết sức mạnh của mình và nếu cứ chiến tiếp, rất có thể sẽ tổn hại đến bốn đứa trẻ kia, là mục tiêu ban đầu cần bảo vệ.

“Đi thôi!” Bá Phong quay người đi về phía đám trẻ, định mang theo bọn họ rời khỏi khu rừng này.

Thế nhưng, đúng lúc đó, một lưỡi kiếm bóng loáng chợt lóe lên, mục tiêu của nó là một trong số bốn đứa trẻ kia. Vì t·ấn c·ông một cách bất thình lình, đến cả Bá Phong lẫn Đông Hùng đều không thể lường trước được điều này.

“Mau tránh ra!” Vương Minh có được bản năng cảm nhận nguy hiểm cực kỳ nhạy bén, cậu ta nhanh chóng lao lên, cánh tay phải hóa thành vảy giáp đồng thời hất bay người Hậu Khánh ra bên cạnh.

“Xoẹt!”

Một tiếng kêu vang lên, cùng với tia lửa bắn ra từ cánh tay phải của Vương Minh, cậu ta bị lưỡi kiếm bạc đó chém trúng, nhưng rất may là lưỡi kiếm chỉ mới vừa xuyên qua lớp vảy giáp kiên cố đến lạ thường đó.

Hậu Khánh chỉ vừa kịp quay đầu nhìn lại, đã thấy cánh tay Vương Minh tràn ra máu tươi, ánh mắt lập tức trở nên đỏ sọng, sau đó là cảm giác như một thứ gì đó tích tụ sâu trong lòng muốn bộc phát mà ra, cậu hét lớn một tiếng.

“Aaaaa…Lại một lần nữa, đám Kỵ Sĩ các người mới chính là lũ g·iết người!” Hậu Khánh ngửa cổ lên và kêu la như thế.

“Này…chuyện đó…!” Ngay cả Bá Phong hay Đông Hùng đứng quan sát cũng khó có thể tưởng tượng nổi.

Không nói đến cánh tay của Vương Minh có thể chịu được một nhát chém đó của Ngân Kiếm mà còn là sự xuất hiện của luồng năng lượng tà ác và mạnh mẽ xung quanh cơ thể Hậu Khánh.

Giống như, không, nó còn hơn cả sự bộc phát khi năng lực mới thức tỉnh, luồng năng lượng màu xanh lục bắt đầu lan ra xung quanh và thấm vào mặt đất. Chốc lát sau đó, dưới đất chui lên những sinh vật với hình dáng giống hệt những người vừa mới c·hết đi, trong đó có cả Kỵ sĩ lẫn Tướng hai bên.

“Đây là…không thể nào?” Bá Phong lúc này cũng cực kỳ kinh ngạc mà thốt lên.

Những chiến binh vừa mới ngã xuống lại đột ngột trỗi dậy thêm một lần nữa và hơn hết, khí thế đó, loại cảm giác rét lạnh khiến cho ai nhìn vào cũng cảm thấy sợ hãi bắt đầu lan tràn.