Editor: Mẹ Bầu
Gương mặt tuấn tú của Tần Tấn lộ rõ vẻ tươi cười, vẫn mang vẻ thanh nhã mê người như trước, một đôi con ngươi đen sẫm sáng bóng ấm áp, nhìn người thiếu nữ lúc này đang đi đến trước mặt anh, tất cả biểu cảm lúc này của anh đều tràn ngập sự cưng chiều.
Nhìn cô gái nhỏ đang đi đến gần, hướng về phía anh cười rất ngây ngô, anh liền duỗi bàn tay thon dài trắng noãn ra, nhẹ nhàng nhéo nhéo vào cái mũi cao, xinh xắn của cô, hạ thấp giọng nói, mang theo chút bất đắc dĩ, cười khẽ, "Em lại vừa nghịch ngợm chuyện gì rồi hả?"
Tiêu Cửu Cửu trừng mắt nhìn lại anh, đôi mắt trong veo linh lợi, phảng phất tựa như không hề nhiễm một chút bụi trần, có thể nhìn được rõ ràng đưa bóng dáng tuấn tú của anh ánh vào trong đáy mắt. Đôi môi đỏ mọng giống như đóa hoa Anh Đào, hơi cong lên, kéo theo một nụ cười nho nhỏ mang vẻ xấu xa, ranh mãnh nhẹ giọng hỏi lại anh: "Anh Tần Tấn, nếu có người nào đó lấy dao chọc anh, anh sẽ phải hành động như thế nào?"
"Đương nhiên là đoạt lấy dao, sau đó hung hăng chọc ngược trở lại!"
Trong ngữ điệu nói của Tần Tấn có thể cảm nhận được sự cực kỳ hung ác, nhưng trên gương mặt tuấn nhã kia, lại biểu lộ ra sự ấm áp dịu dàng làm cho người khác phải say lòng.
Nghe được câu trả lời của anh, Tiêu Cửu Cửu lập tức cười tít, đến mức hàng lông mày cong lên như mảnh trăng khuyết, "Thế này chẳng phải là quá tuyệt vời hay sao!"
Nói xong, Tiêu Cửu Cửu vừa ôm cánh tay của anh vừa cọ xát, vẻ mặt nịnh nọt nhìn anh, "Anh Tần Tấn, em muốn cầu xin anh một chuyện này được không?"
Tần Tấn cúi đầu xuống nhìn cô, dịu dàng khẽ vuốt ve mái tóc của cô một chút, "Chuyện gì vậy? Nói đi!"
Tiêu Cửu Cửu chỉ chỉ về phía toilet, hạ giọng ghé vào lỗ tai anh nói một câu, "Trong toilet kia còn có hai người đàn ông, bọn chúng đã định đánh lén em, nhưng về sau đã bị em đánh ngã, anh giúp em giải quyết ổn thỏa nốt phần cuối của chuyện này nhé, được không?"
Tần Tấn đang nghe đến đoạn có người đánh lén cô ở phía sau, thoáng cái từ đáy mắt liền lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhưng sau đó lại lập tức khôi phục trở lại ngay lại nguyên dạng, trước sau tựa như chưa từng có một chút gợn sóng nào, nhưng từ lúc đó trong lòng anh lại đã nhớ kỹ rồi. Kẻ nào dám can đảm bắt nạt Cửu Cửu của anh, anh nhất định tuyệt đối sẽ không buông tha cho bọn chúng!
"Người có bị chết không vậy?"
"Không bị chết đâu, em đã hạ thuốc cho bọn hắn rồi!"
Tần Tấn không nói hai lời, nói luôn: "Không chết là tốt rồi! Cửu Cửu, anh Tấn vẫn phải nhắc lại với em một lần nữa, có một số việc em không cần thiết phải tự mình làm. Nếu như em thấy thật sự cần phải làm thì có thể nói với bọn anh, chỉ cần nói với bọn anh là được rồi, hiểu chưa?"
Đáy mắt của Tiêu Cửu Cửu hiện rõ sự cảm động, cô dùng sức gật gật đầu, "Em hiểu rồi!"
Tần Tấn lại đứng thẳng người lên, đưa tay lên vỗ nhè nhẹ lên đầu của cô, dịu dàng nói, "Em yên tâm đi, trong lúc này anh sẽ bảo người giải quyết sạch sẽ hết! Chỗ Lương Kinh Diễm kia, hừ...."
Lời nói cuối cùng, Tần Tấn còn chưa nói ra hết, nhưng ý tứ của câu nói đó, Tiêu Cửu Cửu cũng đã hiểu được.
Tần Tấn lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi điện thoại, hạ thấp giọng nói, dặn dò với đầu bên kia điện thoại vài câu.
Rất nhanh, liền thấy hai người đàn ông thân hình cao lớn mặc áo đen đi tới trước mặt Tần Tấn, nhưng bọn họ cũng không hề nói chuyện với Tần Tấn, mà chỉ thoáng trao đổi ánh mắt với Tần Tấn một chút, sau đó lập tức giống như người xa lạ, chỉ đi lướt qua sát bên cạnh hai người bọn họ.
Từ quan sát dáng người kiệt xuất của hai người bọn họ cùng với ánh mắt lợi hại kia, cũng có thể thấy được, hai người đàn ông này tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản. Thường ngày cùng một chỗ với những người trong nhóm của Tần Tấn, cho nên Tiêu Cửu Cửu biết rất rõ, có một số người thuộc tầng lớp Đại thế gia, ở trong nhà mình đều thường đào tạo đội ngũ Ám vệ. Những người thuộc đội ngũ Ám vệ này, ngoại trừ công việc bảo vệ cho những lớp con cháu của những gia đình thế gia kia, được an toàn khi ở bên ngoài, cũng phải giúp đỡ giải quyết những phiền toái cũng như các dấu vết của bọn họ. Nói cách khác, Ám vệ chính là những nhân viên bảo vệ cực kỳ chuyên nghiệp.
Tần Tấn dắt bàn tay nhỏ bé của Cửu Cửu, "Đi thôi! Đã có bọn họ rồi, không có việc gì đâu!"
Đúng lúc này, mấy người trong nhóm của Chu Tiêu cũng tìm tới, nhìn đến Tần Tấn cùng Cửu Cửu ở cùng một chỗ, Chu Tiêu dùng sức đập choTần Tấn một quyền, "Tôi đã biết ngay mà, tiểu tử nhà cậu nhất định sẽ ở trong này để ôm cây đợi thỏ mà."
Tần Tấn cười cười, nhẹ nhàng liếc nhìn Chu Tiêu một cái, "Bên trong không có chuyện gì chứ "
Chu Tiêu lắc đầu, nhếch miệng, hừ nhẹ một tiếng, "Cậu quan tâm cái khỉ gió ấy, không có chuyện gì rồi! Đã tìm được Cửu Cửu, chúng ta đi thôi! Ở chỗ này cũng không có ý nghĩa gì."
Tần Tấn khẽ gật đầu một cái, "Ừ, đi thôi!"
Tiêu Cửu Cửu theo chân bọn họ đi vài bước, đột nhiên cô hỏi Chu Tiêu, "Anh Chu Tiêu, Phượng Thần đâu? Anh có nhìn thấy anh ấy hay không?"
Chu Tiêu sững sờ, "Phượng Thần ư? Anh không nhìn thấy cậu ấy! Hằng Minh, Cảnh Mộ, các cậu có nhìn thấy Phượng Thần hay không?"
Hứa Hằng Minh và Đông Phương Cảnh Mộ cùng nhất tề lắc đầu.
Đúng lúc này, Tiêu Cửu Cửu đột nhiên có cảm giác một hồi đau nhức kịch liệt từ trong trái tim mình được truyền đến. Cảm giác đau nhức này thoáng cái tựa như đã muốn rút đi linh hồn của cô vậy. Đau đến mức, theo bản năng cô liền đưa tay lên áp vào nơi ngực trái, nơi thắt lưng của cô cũng đau đến mức cô phải khom người xuống dưới, trong nháy mắt, mặt Cửu Cửu đã trắng bệch ra như tờ giấy.
Giữa lúc này, đột nhiên bốn người đàn ông cùng nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập đau đớn của Tiêu Cửu Cửu, sự đau đớn này tựa như bị đau đến mức Cửu Cửu không thể nào chịu đựng nổi nữa. Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của Cửu Cửu đã trở nên tái nhợt, không còn một chút huyết sắc, nguyên một đám quân nhân kia nhìn thấy vậy cảm thấy kinh hãi đến lạnh người. Thoáng cái, bọn họ liền thay đổi sắc mặt, nhất tề vây quanh lại gần bên cạnh người cô, vẻ mặt lo lắng hỏi Cửu Cửu.
"Cửu Cửu, em làm sao vậy?"
"Cửu Cửu, em cảm thấy trong người có chỗ nào đó không được thoải mái phải không?"
"Cửu Cửu, em không sao chớ?"
"Cửu Cửu, có phải là em đau nhức ở chỗ nào hay không?"
Một tiếng lại tiếp theo một tiếng, những câu hỏi tràn ngập sự ân cần lo lắng từ trong miệng của mấy người cùng thốt ra.
Nhưng Tiêu Cửu Cửu lại không thể thốt ra nổi một lời nói, một mực đợi cho đến khi sự đau đớn kịch liệt nơi trái tim mình chậm rãi trôi qua, dịu lại dần dần, lúc này cô mới chậm rãi đứng thẳng người lên.
Chỉ là một cái chớp mắt như vậy, trên trán của cô lúc này đã hiện đầy một lớp mồ hôi lạnh.
Đáy mắt của Tần Tấn hiện lên một tia đau lòng, anh tranh thủ thời gian lấy khăn tay ra, giúp cô nhẹ nhàng lau đi lớp mồ hôi lạnh trên trán, trên mặt còn lộ rõ sự lo lắng, "Cửu Cửu, hiện tại em cảm thấy như thế nào? Đã khỏe chưa? Có cần phải đi đến bệnh viện kiểm tra một chút hay không?"
Tiêu Cửu Cửu khoát khoát tay về hướng mấy người quân nhân, sắc mặt tuy còn tái nhợt, nhưng cô vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười đối với bọn họ, trả lời: "Em không sao! Em gọi điện thoại cho Phượng Thần, cái người này, không biết anh ấy vừa chạy đi đâu nữa? Làm hại em phải lo lắng, để trở về xem em sẽ chỉnh cho anh một trận như thế nào!"
Lời nói của cô nghe qua có vẻ thực sự cứng cỏi, tức giận, nhưng vẫn chứa đựng sự run rẩy, ngay cả nụ cười kia cũng mang vẻ yếu ớt, mà bộ dáng yếu ớt đến không còn chút sức lực kia, đã hoàn toàn làm mất hết sự tỉnh táo thong dong lẫn sự thông minh nghịch ngợm thường ngày của cô. Nhìn thấy cô như vậy, mấy người trong nhóm quân nhân cấp cao Tần Tấn và Chu Tiêu đau lòng khôn nguôi.
Lúc này, trong nội tâm Tiêu Cửu Cửu đã cảm nhận thấy một dự cảm cực kỳ cực kỳ không tốt.
Giữa cô và Phượng Thần luôn luôn có một loại linh cảm tâm linh rất kỳ lạ, chỉ cần một trong hai người bọn họ, có ai đó bị thương thì đối phương có thể cảm nhận được ngay. Phượng Thần có thể cảm nhận được việc cô bị thương, mà Phượng Thần bị thương, cô cũng có thể cảm nhận được ngay giống như vậy
Suốt thời gian mười mấy năm qua, đã từng có rất nhiều lần ứng nghiệm như vậy rồi.
Phượng Thần còn nói: "Cho dù có lên trời, bọn họ cũng nhất định phải là một đôi tình nhân luôn gắn kết cột chặt vào nhau, vĩnh viễn cũng không thể nào chia lìa ra được."
Bọn họ không phải là thai sinh đôi, nhưng lại còn ăn ý với nhau hơn cả những người là thai sinh đôi.
Giữa bọn họ có sự cảm ứng tâm linh lẫn nhau, xem ra có một sợi dây đỏ đã cột chặt vận mạng của hai người lại với nhau, gắn thật chặt hai người bọn họ lại với nhau ở cùng một chỗ.
Loại cảm ứng tâm linh mà bọn họ đã mang trong mình, có thể nói là do trong suốt cả thời gian dài hai người sống cùng một chỗ, nương tựa vào nhau mà hình thành và nuôi dưỡng lên, thông qua sự lo lắng, nhớ nhung lẫn nhau. Là do bọn họ đã coi đối phương chính là người thân duy nhất trong nội tâm của mình, vĩnh viễn không bao giờ chấp nhận chuyện rời bỏ nhau.
Loại ý nghĩ cố chấp này, cho dù có chết đi, cũng có thể sống mãi trong trái tim, trong trí nhớ của bọn họ, vĩnh viễn cũng không thể xóa nhòa.
Nhưng mà ở trong dĩ vãng, sự cảm ứng tâm linh giữa bọn họ cũng chỉ là rất nhỏ, bởi vì lúc đó giữa hai người bọn họ cũng không có chuyện gì lớn.
Nhưng mà lúc này đây, một khắc đau nhức vừa rồi ở trong trái tim, lại giống như muốn lấy đi mạng sống của cô vậy, làm cho cô đau đớn không thể chống đỡ nổi.
Mà hiện tại cô có thể cảm nhận được sự đau đớn mãnh liệt như thế, vậy thì Phượng Thần, anh...
Quả thực Tiêu Cửu Cửu cũng không dám nghĩ nhiều thêm nữa.
Tay cô run run rẩy rẩy, lấy điện thoại di động của mình từ trong chiếc ví đầm nho nhỏ ra, trực tiếp bấm xuống một dãy số.
"Reng, reng... Reng, reng... Reng, reng."
Nghe từng tràng tiếng chuông điện thoại kêu vang, Tiêu Cửu Cửu có cảm giác linh hồn của mình đang ở nơi này đã bị người khác vừa lôi kéo, vừa tung lên bồng bềnh. Đại não của cô tựa như không thể tự hỏi được bất cứ câu gì, chỉ có một câu nói cứ vang vọng không ngừng, Phượng Thần, nhanh nghe máy đi! Nhanh nghe máy đi nào!
Nhưng mà, không có ai nhận cuộc gọi!
Lại bấm tiếp! Lại vẫn không có người nhận!
Tiêu Cửu Cửu đã liên tục gọi mấy lần, nhưng đều không có người nhận cuộc gọi. Lại nghĩ đến những nguy hiểm cô mới gặp lúc nãy, nếu như nói rằng, những người kia cũng đã đi đối phó với Phượng Thần như vậy..., nếu như nói Phượng Thần không thể tránh thoát khỏi tai hoạ giống như cô thế này, thì có thể nói...
Suy nghĩ sâu thêm một chút nữa, vành mắt của Tiêu Cửu Cửu đã trở nên đỏ hoe!