Lúc này, trong phòng tiệc, Kim Thiên Viêm đang cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay mình, màn hình thể hiện tên của Lương Kinh Diễm. Trong nháy mắt, anh nghĩ đến lý do Tiêu Cửu Cửu muốn từ chối mình, trong lòng đột nhiên phát lạnh, chẳng lẽ... Tiêu Cửu Cửu biết cái gì rồi sao?
Anh chần chờ một chút, tiếp theo lại có cuộc gọi đến.
Mới vừa bắt máy, một tiếng "Này" trong loa vang lên, giọng của Lương Kinh Diễm sốt ruột nói: "Sao anh còn chưa đến?"
Kim Thiên Viêm còn chưa kịp trả lời, đột nhiên nghe ngoài cửa có tiếng động không nhỏ. Anh ngước mắt nhìn lên lại thấy bốn người đàn ông có khí khái bất phàm đang cùng nhau sóng vai đi vào. Kim Thiên Viêm nhất thời sợ hãi, anh ta quay về điện thoại vội vã nói: "Cô ấy từ chối rồi, hiện tại đang đi vào toilet, cô có thể tới đó tìm cô ấy."
Nói xong, Kim Thiên Viêm liền cúp điện thoại, cũng nhanh chóng bước ra phía cửa chính đón tiếp bốn vị thiếu gia kia.
Dù Kim Thiên Viêm là con cháu đích tôn thuộc danh gia vọng tộc, dù bản thân có chút năng lực hơn người nhưng anh ta cũng không dám thất lễ đối với bốn vị thiếu gia mới bước vào đây. Đặc biệt, bọn họ lại cùng nhau xuất hiện một lúc.
Kim Thiên Viêm nhìn quanh bốn phía, quả nhiên thấy mọi người ai nấy đều kinh ngạc, trong lòng anh cũng nổi lên nốt nhạc. Mấy vị này có thể xuất hiện đồng thời ở đây cũng chính là muốn cho Kim Thiên Viêm anh một cái chết vinh dự.Tuy rằng trong lòng rất vui vẻ nhưng Kim Thiên Viêm lại không bị niềm vui vẻ đó làm phân tâm.
Lúc này trong lòng anh cũng đang cân nhắc, không biết lý do vì sao bốn vị thiếu gia này lại đồng thời xuất hiện ở đây? Thực sự là trùng hợp đến vậy sao? Xem ra anh thật sự phải nắm bắt cơ hội này đây.
Trong lúc này, tất cả thương giới kinh doanh nhà giàu đang liên tục mời rượu cho họ nhưng đều bị họ thoái thác với lý do còn có công việc bận rộn hoặc do thân thể không khỏe. Ngoài việc có thể gặp họ trong buổi tiệc này thì từ trước đến nay có ai từng thấy bốn vị đại gia này lại cùng lúc xuất hiện ở một nơi như vậy chưa?
Câu trả lời chính là chưa có, thật sự chưa từng có.
Bốn vị danh gia cao qúy này là ai chứ? Bọn họ chính là những khuôn mặt đại diện cho cả một giai cấp quý tộc đứng đầu kinh thành này. Kinh thành nhỏ nhoi này có là gì, họ còn có thể đứng đầu trên toàn đất nước. Bên cạnh đó cũng không ít kẻ muốn thừa cơ trèo cao chỉ để được họ che mưa chắn gió đó thôi.
Nói đi phải nói lại, đột nhiên hôm nay bọn họ thật trùng hợp đến đây tham dự buổi tiệc chúc thọ này khiến Kim Thiên Viêm cũng rất hồi hộp, có thể ... không thể có chuyện đó được.
Nếu mấy vị đại gia này thật sự muốn liên thủ để đối phó với ai thì ai có thể có khả năng chống đối lại bọn họ được đây?
Không có ai! Ngay cả gia tộc nhà họ Kim cũng không thể chống lại bọn họ được.
Nhưng nếu ai có thể có cơ hội lọt vào mắt xanh của bọn họ thì khẳng định người này, thậm chí là cả gia tộc của họ cũng sẽ một bước lên mây, không lo lắng gì nữa.
Kim Thiên Viêm vừa nở nụ cười tươi vừa đi tới trước mặt Chu Tiêu, nhiệt tình đưa tay ra trước bọn họ, lại mở miệng lấy lòng nói: "Chu thiếu gia, Tần thiếu gia, Hứa thiếu gia, Mộ thiếu gia, hoan nghênh các anh nể mặt đến nơi này tham dự buổi tiệc. Chưa kịp đón tiếp từ xa, mong rằng các vị đại thiếu gia thứ tội."
Chu Tiêu cao giọng nở nụ cười, nói: "Kim lão nhị, mấy người chúng ta đột nhiên đến, không làm anh hoảng sợ chứ?"
Kim Thiên Viêm nhanh chóng nói: "Đâu có, đâu có, có Chu thiếu gia cùng mấy vị đại thiếu gia đây vui lòng đến tham dự cùng động viên thì hôm nay tiệc sinh nhật của Kim lão nhị ta có thể coi là trước nay chưa từng được nở mày nở mặt như bây giờ."
Trong khi Chu Tiêu và Kim Thiên Viêm bắt tay nhau thì một đôi mắt sắc bén tinh anh mãnh liệt hơi quét khắp toàn cảnh. Anh như đang tìm kiếm một bóng dáng nhỏ nhắn mà anh vẫn nhớ thương trong lòng giữa đám người kia.
Đang lúc chưa ai phát hiện ra rằng anh đang muốn tìm ý trung nhân thì lông mày rậm của Chu Tiêu nhíu lại, hướng về phía Kim Thiên Viêm hỏi: "Kim lão nhị, Tiểu Cửu Cửu nhà tôi đâu rồi? Không phải cô ấy đã tới sao? Sao tôi vẫn không gặp được cô ấy?"
Cái tên Kim lão nhị này chính là do Tiêu Cẩn Chi và đám người của Chu Tiêu đặt cho anh ta, bởi vì Kim Thiên Viêm này làm việc rất nham hiểm. Trong toàn kinh thành này, đàn ông cũng rất xem thường anh ta, bọn họ gọi là Kim lão nhị cũng có ý khinh bỉ vài phần.
Gia tộc Kim được cho là gia tộc giàu có nhất thực ra rất chính xác, nhưng đối với những gia đình quyền quý lâu năm so ra vẫn kém hơn một cấp bậc. Nếu Chu Tiêu đã gọi Kim Thiên Viêm với chức danh là Kim lão nhị thì khẳng định Kim Thiên Viêm cũng không dám không nghe.
Nhưng khi nghe đến Chu Tiêu gọi thân mật tên "Tiểu Cửu Cửu" thì trong lòng anh giờ lại đột nhiên giật mình.
Nhìn lại vẻ mặt của ba vị đại gia còn lại, giờ đây bọn họ cũng giống Chu Tiêu. Từng đôi mắt trong veo không hề có tiếng động đang nhìn mình như đang muốn hỏi dò, nhất thời khiến Kim Thiên Viêm càng cảm thấy lạnh lẽo.
Lẽ nào... Mục đích bọn họ tới nơi này, không phải vì mình mà là, mà là... đang vì Tiêu Cửu Cửu mà đến?
Kim Thiên Viêm lại nhớ đến lời nói của mình với Lương Kinh Diễm thì lòng anh cũng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Nếu Tiêu Cửu Cửu tham dự yến hội của mình, mà có xảy ra chuyện gì ở trước mặt các vị đại gia quyền quý này đây thì không chỉ có Lương Kinh Diễm chịu cảnh sống không bằng chết, mà ngay đến mình cũng bị bọn họ hù dọa đến mất trứng.
Tuy từng dòng mồ hôi lạnh chảy xuống khắp người nhưng dù gì Kim Thiên Viêm vẫn là một con hồ ly chín đuôi. Anh ta vẫn bình thản, thong dong mỉm cười, thẳng thắn nói ra chỗ của Tiêu Cửu Cửu: "Đúng lúc tiểu thư mới vừa bước vào phòng toilet nên rất nhanh sẽ trở về."
Tần Tấn nhàn nhạt nhìn bọn người Chu Tiêu nói: "Các cậu cứ trò chuyện tiếp đi, tôi đi vào xem một lát."
Đang lúc này, mọi người đột nhiên nghe được từng tiếng rít gào vọng vào từ bên ngoài hành lang kia.
Tâm thần bất định, họ rùng mình không biết đã xảy ra chuyện gì?
Lập tức, họ không nhịn được, từng khuôn mặt hiện lên biểu hiện bát quái.
Kim Thiên Viêm nghe ra đó là tiếng hô hoán của Lương Kinh Diễm thì vẻ mặt anh biến đổi, trong lòng lập tức cảm thấy "hồi hộp". Xong rồi, xong rồi, lần này thật sự có chuyện rồi.
Anh nhìn bọn người Chu Tiêu xin lỗi gật đầu, nói: "Xin lỗi, các vị, tôi ra ngoài xem một chút."
Nói xong, Kim Thiên Viêm liền chạy vọt về hướng toilet.
Bởi vì Kim Thiên Viêm mới vừa nói Tiêu Cửu Cửu đi toilet, mà âm thanh lại từ một nơi khác vang ra nên Chu Tiêu và bọn người kia cùng liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt cũng nhanh chóng biến đổi. Sau một khắc, họ đồng thời rút chân và đuổi theo phía sau.
Những người khác vừa thấy chủ nhân và những nhân vật cao cấp đều cùng nhau chạy ra ngoài, một tin tức bát quái lớn như vậy, làm sao,có thể khiến người ta không tò mò? Thế là mọi người mang theo nhiệt huyết sôi trào theo ra ngoài chuẩn bị xem trò vui.
Trong đó, cũng có mặt của những người bạn thân của Lương Kinh Diễm như Mã Khả, Vương Đan Đan, Đổng Tư Tư, Kim Yến Yến.
Kim Thiên Viêm lao ra sau, còn chưa kịp chạy vào toilet thì liền nhìn thấy một người phụ nữ từ bên trong tóc tai bù xù chạy ra.
Trong miệng cô ta không ngừng rít gào mà hét lên, trên mặt thể hiện sự sợ hãi đến tột cùng, hai tay ve vẩy cuồng loạn "Đừng... đừng.. Đi ra... Đi ra..."
Như thể cô ấy đang bị một vật gì đó rất ghê rợn đang áp sát vào thân thể mình, cô dùng sức lôi kéo bộ lễ phục trên người mình. Cuối cùng, bộ lễ phục cũng tuột xuống làm xuất hiện một bộ ngực đầy đặn, cứ vậy trần trụi ở trước mặt bao nhiêu người, suýt chút nữa khiến họ mù mắt.
Cũng có không ít người đang tu dưỡng thì vừa nhìn thấy tình cảnh này họ đều yên lặng di chuyển ánh mắt mình sang nơi khác.
Nhưng cũng có rất nhiều người vừa nhìn thấy cảnh "đại tiểu thư nhà họ Thế điên cuồng lồng lộn khỏa thân" thì trợn to mắt. Dường như bọn họ lo nếu bỏ qua cơ hội này thì thật uổng phí vì vất vả lắm mới có thể nhìn thấy một màn đặc sắc như thế này.
Có thể nói lúc này Lương Kinh Diễm trông như rất hồn nhiên, cô vẫn chưa nhận ra sự việc mà cứ ở đó rít gào, vừa tiếp tục kéo y phục mình xuống, trong miệng vừa không ngừng rít gào lên "Đừng... Đừng... Đi ra... Đi ra..."
Kim Thiên Viêm vừa thấy dáng dấp Lương Kinh Diễm giống như là điên rồi nên trong lòng nhủ thầm nói: "Xong rồi, chuyện xấu tới rồi đây."
Anh ta cũng không kịp nghĩ nhiều, cũng nhanh chóng cởi áo khoác âu phục trên người mình xuống muốn bước đến mặc lên người Lương Kinh Diễm, giúp cô che lại toàn bộ thân thể của mình. Nhưng Lương Kinh Diễm vừa nhìn thấy Kim Thiên Viêm đang tiến lại gần mình thì cô đột nhiên xoay người định chạy, càng thêm hoảng sợ thét lên ầm ĩ: "Đừng đến đây... A a a... Cứu mạng a... Cứu mạng a... Cứu mạng a..."
Kim Thiên Viêm thấy cô làm náo loạn như vậy thì anh biết mình với thân phận chủ nhân buổi tiệc cũng nên làm chút gì đó để giữ vững yên bình trong buổi tiệc này. Anh không nghĩ ngợi nhiều, chỉ mấy bước chân đã đuổi theo được Lương Kinh Diễm, anh giơ một con dao lên và từ phía sau cô, anh mạnh tay chém xuống.
Thân thể Lương Kinh Diễm mềm mại vừa ngã xuống thì đúng lúc anh cũng bắt được cô. Anh nhanh chóng lấy áo khoác của mình mặc lên người cô, che lại nửa thân hình trần trụi của cô.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Tất cả mọi người đều lo lắng nhìn nhau.
Kim Thiên Viêm cũng nhanh chóng sai mấy người đưa Lương Kinh Diễm đến bệnh viện cấp cứu.
Tuy rằng Kim Thiên Viêm xử lý phi thường, thẳng thắn, dứt khoát nhưng việc này liên quan đến một đại tiểu thư danh môn quyền quý. Giờ đây nếu anh muốn tin tức này đè xuống thì cũng vẫn như là vì sao ở giữa bầu trời rộng lớn mà thôi. Cuối cùng, tin tức này cũng sẽ nhanh chóng bị lan truyền ra ngoài.
Đêm nay, trong giới thượng lưu, danh tiếng của Lương Kinh Diễm thật sự nổi như cồn. Nhưng tiếc thay đó chỉ là tai tiếng xấu xa và tồi tệ.
Mọi người bắt đầu tản đi, đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp bước ra từ phòng rửa tay.
Trên khuôn mặt biểu hiện sự lạnh lùng hờ hững của cô bỗng chốc ánh lên nụ cười sung sướng vì hình như cô đang nhìn thấy một chàng trai ưu nhã, lịch lãm đang đứng dựa vào vách tường đứng chờ mình. Cô nhẹ nhàng bước về phía anh, nhẹ giọng nói: "Anh Tấn, anh đến rồi..."