Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 207: Phiên ngoại 03




Hải Song yêu: tình yêu rất đẹp, có liên quan tới em (3)Trong khi hôn, Vô Song đã không tự chủ mà đưa bàn tay vào trong quần áo củaanh, anh hôn quá say mê nên cũng không phát hiện động tác nhỏ này của cô, chỉlà nhẹ nhàng chạm vào, thì cô đã chạm đến vết sẹo của anh, là anh! Lần này côdám xác định trăm phần trăm! Anh chính là Đông Bác Hải! Cô thật sự là vui muốnkhóc, nhưng mà không khóc nổi, nhắm mắt lại thật chặt, cô nằm mơ cũng muốn hưởngthụ nụ hôn của anh! Những tình nhân khác từng đôi một bị thua trận, cuối cùngchỉ còn lại hai đôi, mặt cô gái kia cũng sắp nghẹn thành màu gan heo, mà anhchàng đó vẫn còn chưa chịu buông tay, thật sự là sắp chết ngộp rồi, cô gáikhông nhịn được nữa mà giơ chân lên đạp nửa dưới của anh chàng đó một đònnghiêm trọng, anh chàng đó đau đến mức thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, nên lậptức buông cô gái ra! “Ha ha ha ha ha ha!” Toàn trường phát ra một trận tiếng cườiầm! Hai ngừơi chìm đắm trong nụ hôn sâu lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, ngắmnhìn nhau một cái, rồi Đông Bác Hải thoáng lui ra khỏi môi của cô, ngón tay dàiđiểm nhẹ lên cánh môi hơi sưng vù của cô, giọng trầm thấp như đàn vi-ô-lông-xendính chút tình dục thật là dễ nghe “Xin lỗi!” Nếu không phải đang ở trước côngchúng, rất có thể anh sẽ không khắc chế được dục vọng chệch đường ray của mình.

“Không sao!” Vô Song hiểu mà cừơi cười, thật ra thì tâm tìnhcủa cô cũng mất khống chế rồi! “Chiến thắng chính là đôi tình nhân này, chúngta vỗ tay hoan nghênh nào!” Người chủ trì cầm micro đi tới, dưới sân khấu phátra tiếng vỗ tay như sấm, tất cả tiêu cự đều dừng lại ở trên người bọn họ, ĐôngBác Hải rất rộng rãi mà ôm bả vai của Vô Song, bình tĩnh tự nhiên dối diện vớiđại chúng, Vô Song chỉ là nhìn anh một cái, nhưng cũng không có cự tuyệt! “Vớitư cách người thắng trận, anh đẹp trai cô gái xinh đẹp nói hai câu đi chứ, anhcảm thấy cặp của anh có thể thắng lợi lớn nhất là nhờ nhân tố gì?” Người chủtrì học giọng nói của Thẩm Dương mà pha trò.

Đông Bác Hải khẽ cười nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Vô Song mộtcái, rồi tự đáy lòng bật thốt lên lời nói: “Bởi vì yêu!” Vô Song chợt kinh ngạcmà ngẩng đầu lên, nhìn anh —— “Anh đẹp trai, lời này của anh rất tốt, tiên sinhthiết kế chiếc nhẫn này cũng nói như vậy: yêu quá sâu, hôn rất sâu, hi vọng haingừơi có thể là người có duyên với chiếc nhẫn này.” Bởi vì yêu? Vô Song đangnghĩ ở trong lòng, anh còn yêu mình sao? “A! Vị đẹp trai này mang lên đi!” Ngườichủ trì gào to một tiếng, thức tỉnh Vô Song đang rơi vào trầm tư, ngẩng đầu liềnchống lại ánh mắt sâu thẳm âm u của Đông Bác Hải, trong tay anh cầm một chiếcnhẫn kim cương khác, nâng tay của cô lên, nhẹ nhàng mang chiếc nhẫn kim cươngvào ngón tay ngọc thon dài của cô! Người chủ trì cùng người xem dưới sân khấucũng ngừng thở lại, hồi hộp chờ đợi công bố bọn họ có phải là người có duyên vớiđôi nhẫn này hay không, bởi vì trước mặt nhiều đôi không thể đeo được nhẫn nhưvậy, làm cho người ta không chỉ tiếc nuối, còn có nghi ngờ! Chiếc nhẫn từngchút từng chút từ đốt ngón tay của cô đi xuống, cuối cùng cũng đến cùng, ngườichủ trì kiểm tra chiếc nhẫn phù hợp sít sao, vừa vặn, không lớn không nhỏ!“Chúc mừng đôi tình nhân này, bọn họ đã mang lên ‘ Wase la ’ chiếc nhẫn kimcương tình yêu!” Giọng nói kích động hưng phấn lây xuống mọi người ở dưới sânkhấu, tất cả mọi người đều vỗ tay ủng hộ bọn họ! Người xem cừơi, nhân vật chínhlại cười không nổi! Vô Song nhìn chiếc nhẫn trong tay mà muốn khóc, đeo lên thìthế nào, chiếc nhẫn này cũng không phải thuộc về cô! Đông Bác Hải nhìn thấy côbuồn bã, thì rất là đau lòng, muốn nói cho cô biết chiếc nhẫn này chính là anhthắng để tặng cho cô, nhưng lại không thể nói —— Sau khi kết thúc, Vô Song tháochiếc nhẫn xuống đưa cho anhn, anh chậm chạp mà nhận lấy chiếc nhẫn, nói câu:“Cám ơn!” “Không cần khách khí!” Vô Song cừơi nhạt, hai người nhìn nhau lặngyên, đều có tâm sự riêng nhưng ai cũng không nói, cuối cùng vẫn là Vô Song đánhvỡ cục diện lúng túng, “Đã khuya rồi, tôi phải trở về, gặp lại!” Cô lướt quavai anh, Đông Bác Hải cũng vươn tay đi nhưng lại không nắm lấy cô, trơ mắt nhìncô từ bên cạnh mình đi qua, trong lòng đem Mặc Phi Tước mắng đến cẩu huyết phunđầu, đồ biến thái, không nhận ra người nhà tốt! “Cái đó.

.

.

.

.

.” Anh xoay người hai tay chống nạnh lạnh lùng, chau chặtchân mày, nhưng không biết nên nói cái gì! Vô Song cười cười, nói câu: “Chúcanh hạnh phúc!” Cũng không quay đầu lại mà bước đi! Đông Bác Hải muốn đuổitheo, nhưng bả vai đã bị một bàn tay ma đè lại, không cần quay đầu lại nhìncũng biết là tên ôn thần nào, hất tay của anh ta ra, quay đầu lại ánh mắt củaanh lạnh lùng rét lạnh, thật sự muốn mắng anh ta một câu: biến thái! Đem vui vẻxây dựng ở trên sự thống khổ của người khác! “Thấy phu nhân của tôi khổ sở nhưvậy cậu hài lòng chưa?” Giọng điệu rất hăng.

Mặc Phi Tước “xì” cười một tiếng, cũng trả về anh một cáirét lạnh, “Ngừơi bạn như tôi đây chính là đang giúp anh!” “Giúp tôi?” Đông BácHải phỉ nhổ: “Cám ơn cậu quan tâm, nhưng mà thật sự xin lỗi, thấy Vô Song khổ sởtôi rất đau lòng, tôi cảm thấy cậu đang hành hạ tôi! Trò chơi rách nát này aimê chơi, thứ cho không theo cùng!” “Anh muốn đi đâu?” Thấy anh muốn đi, Mặc PhiTước đè vai anh lại, Đông Bác Hải rất bực bội anh ta, cho nên giọng điệu khôngtốt mà trả lại anh ta một câu: “Về nhà, ngủ!” Mặc Phi Tước thu tay lại, nhàn nhạtmà ‘ a ’ một tiếng, cừơi cười, trong nụ cười có một chút cổ quái! Vốn tưởng rằngĐông Bác Hải sẽ đi, ai ngờ, anh đột nhiên quay đầu trở lại tiến lên níu lấy áokhoác ngoài của Mặc Phi Tước, và cắn răng nghiến lợi: “Tôi thật sự muốn đánh chếtcậu, nhóc con nhà cậu tốt nhất là đừng có nhược điểm rơi vào trong tay tôi, nếukhông tôi trừng trị chết cậu!” “Ha ha!” Mặc Phi Tước cười khan hai tiếng, khôngxem uy hiếp của anh ấy ra gì, anh mới sẽ không có nhược điểm rơi vào trong tayanh ấy! “Cười cái rắm!” Đẩy anh ta ra, Đông Bác Hải xoay người nén nổi giận ởtrong bụng mà bước đi! Bạn xấu tốt nhất, không phải là Mặc Phi Tước thì khôngđược nha! **************************************************************** Sángsớm ngày hôm sau, Đông Bác Hải bị một hồi chuông điện thoại dồn dập đánh thức,anh rất miễn cưỡng mà nhận điện thoại, “A lô ~” “Cha, mẹ rời nhà trốn đi rồi!”Rời nhà trốn đi? ! Bốn chữ giống như sét đánh ngang tai, nổ tung ở trong đầu củaanh, chợt anh phản xạ có điều kiện mà ngồi thẳng dậy, vẻ mặt hoảng sợ hỏi:“Chuyện khi nào?” “Không biết, con cũng mới vừa phát hiện!” “Vậy con sờ sờ chăncủa mẹ có còn ấm hay không!” “Dạ ấm .” Cậu bé sờ một chút rồi nói.

“Chắc là mẹ đi chưa lâu, cha biết rồi, cha lập tức đi tìm.”Cúp điện thoại, Đông Bác Hải lật người bò dậy, vội vội vàng vàng mà mặc y phụcvào, cầm lấy chìa khóa xe, chạy tới sân bay! Trên đường lái xe, anh mang tainghe bluetooth vào rồi gọi điện thoại Mặc Phi Tước, sau đó chỉ nói một câu:“Tên nhóc chết toi, tôi đã nói với cậu cậu đùa giỡn quá trớn rồi mà, bà xã củatôi đã rời nhà trốn đi rồi, tìm không về đựơc, cậu không đền cho tôi một ngườivợ, tôi làm thịt cậu đó!” Đối phương im lặng một chút, rồi nói: “Được! Tôi chờanh tới làm thịt tôi!” “Mẹ nó!” Tên nhóc xấu xa này thật ngông cuồng, lại dámcúp địên thoại trước anh, trở về anh sẽ tìm cậu ta tính sổ! Anh tăng tốc độ xetới mức nhanh nhất, ắt phải đuổi kịp trước khi Vô Song rời đi để đoạt cô về!