Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 206: Phiên ngoại 02




Hải Song yêu: tình yêu rất đẹp, có liên quan tới em (2) “Nếucậu không phải là anh em của tôi, tôi thật sự là muốn một quyền đánh chết cậu!”Trò chơi quỷ quái, căn bản chính là hiệp ước ngang ngược, anh không muốn, là MặcPhi Tước cái tên biến thái này ép anh chơi, nếu như anh không trêu cợt Vô Songmột chút, thì cậu ta sẽ bảo Steven tẩy não anh! Mặc Phi Tước chẳng hề quan tâmmà nhún nhún vai! Trừng anh ta một cái, Đông Bác Hải xoay người chạy đi, lại lầnnữa kéo cánh tay Vô Song chuyển người của cô qua, chỉ thấy mặt cô đầy nước mắt,hai người bốn mắt đối nhau mà chớp mắt một cái, Vô Song lập tức cúi đầu xuống,lau lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu lên với vẻ mặt bình tĩnh và hỏi: “Còn cóviệc sao?” Giờ khắc này, trong lòng anh dâng lên một ý thức mãnh liệt, đó chínhlà hận không thể ôm cô vào trong ngực, và ôm thật chặt! Không để cho cô thươngtâm, khổ sở nữa! Bọn họ thật sự là nói đúng rồi, đối mặt với Đông phu nhân timcủa anh mềm đến đáng ghét, đây là đang hành hạ Vô Song sao? Tại sao anh cảm thấyđây là đang hành hạ anh! Nặng nề hít thở mấy cái, sau anh mới đè xuống kích độngmuốn chệch đường ray ở trong lòng, “Tiểu thư, cô thật sự phải giúp tôi chuyệnnày, mới vừa rồi bạn gái của tôi hiểu lầm giữa tôi và cô có gì đó, tức giận bỏđi rồi, tôi muốn giành đôi nhẫn đó về để dụ dỗ cô ấy, cô có thể giúp tôi việcnày không?” Vô Song theo hướng ngón tay của anh nhìn sang, chiếc nhẫn kim cươngđặt ở trên sân khấu dưới ánh đèn tản ra ánh sáng lóng lánh, rất đẹp, đáng tiếckhông liên quan tới cô! Cô có chút buồn bã mà muốn cười, nhưng khóe môi chuaxót không vểnh lên đựơc, quay đầu lại cô nhìn Đông Bác Hải đang tràn đầy mong đợimột chút, không chút do dự mà tưới cho anh một chậu nước lạnh, “Thật xin lỗi,anh tìm người khác đi!” Muốn cô giúp chồng theo đuổi tình nhân, chuyện châm chọcnhư vậy, cô tự nhận không làm được! “Tiểu thư, bạn gái của tôi tức giận cô cũngcó một phần trách nhiệm!” Quá vội nên Đông Bác Hải lại lấy trách nhiệm tới đểlàm cho cô đáp ứng, Vô Song nhìn vào anh nước mắt lóe lên và chau chặt chânmày, càng tin chắc anh chính là Đông Bác Hải, anh luôn đối với cô quấn quít chặtlấy, mạnh mẽ như thế! “Có còn tình nhân nào muốn ghi danh không? Cơ hội như vậyngàn năm có một, đi qua đi ngang qua ngàn vạn lần không được bỏ qua nhé!” Trênsân khấu, người chủ trì cầm micro nói.

“Đi!” Không nói lời nào, Đông Bác Hải nắm tay của cô, đi tớiđịa điểm ghi danh, chỉ một lòng đi phía trước nên anh cũng không có phát hiệnVô Song cúi đầu khóc, lòng bàn tay ấm áp của em, cô chắc là không nhớ sai!“Chúng ta muốn ghi danh.” Anh nói với nhân viên đang làm việc thống kê danhsách, người nọ nhìn bọn họ một cái, sau khi nhóm làm công việc ghi chép xong,thì bảo bọn họ: “Mời đến phía sau xếp hàng!” “Đi thôi!” Sự phối hợp của VôSong, làm cho anh có chút kích động khó tả nên cười cười với cô.

Hai người đi tới phía sau xếp hàng, trước mặt có ít nhất là34 đôi tình nhân, nhìn bộ dáng bọn họ có lẽ sẽ chờ rất lâu, Vô Song vốn làkhông chịu được rét, thân thể nhiệt độ ổn định trải qua cơn gió thổi như vậy,liền run cầm cập, tay chân cũng rất lạnh, khuôn mặt bởi vì liên quan đến khócđã bị đông cứng đến đỏ lên.

“Cô rất lạnh!” Đông Bác Hải lo âu nhìn cô dang run lẩy bẩy,không phải nghi vấn mà là khẳng định, cô ấy rất lạnh! “Không!” Vô Song mạnh miệngkhông thừa nhận.

Anh có một loại kích động muốn mắng cô ngu ngốc, nhưng mà nhịnxuống, lời nói bật thốt lên lại biến thành: “Cô ở nơi này chờ tôi một chút.”“Ôi!” Cô muốn hỏi, anh muốn làm gì? Nhưng anh đã xoay người chạy đi rồi! Mộtmình cô buồn chán không hứng thú, lại một lần nữa dời tầm mắt lên trên sân khấu,hâm mộ, đố kỵ, khổ sở, chua xót, khó chịu các loại tư vị đều đang lan tràn ởtrong đáy lòng, chỉ vì chiếc nhẫn kia không thuộc về bọn họ —— mà là thuộc về họ!Lúc Đông Bác Hải trở lại, thì trong tay cầm theo hai ly trà sữa nóng, anh đưa mộtly cho cô: “Mau áp tay vào!” “Cám ơn!” Nói không cảm động là giả , nhưng phần cảmđộng này không làm cho cô mừng rỡ mà ngược lại khiến cho cô cảm thấy khó chịu,cô xoay người một lần nữa lại xúc động muốn khóc, đều đã quyết định không yêu nữa,tại sao còn phải đối với cô tốt như vậy! Anh tốt như thế, bảo cô làm thế nào màbỏ rơi được! “Còn lạnh không?” Anh dịu dàng chu đáo mà hỏi.

Cổ họng nghẹn lại, cô chỉ có thể lắc đầu trả lời anh, khôngdám nhìn thẳng vào anh, sợ nước mắt sẽ không nhịn đựơc mà rơi xuống ở trước mặtanh! Đông Bác Hải hơi nhíu chân mày, bưng ly trà sữa lên rũ rèm mắt xuống rồinhỏ giọng thầm nói: “Nếu như lạnh, ngực của anh có thể cho em mượn.” Giọng rấtnhỏ giọng rất nhỏ, anh cho rằng Vô Song không nghe được, nhưng hai người gầnnhau như vậy, nếu cô không phải là người điếc, thì có thể nghe rất rõ! Hít mộthơi thật sâu, cô ép buộc nước mắt đảo quanh ở trong vành mắt trở về, sau đóbuông lỏng tay, trà sữa trong tay rơi xuống! “Thật xin lỗi!” Trà sữa văng khắpnơi, những ngừơi đứng ở bên cạnh cô cũng bị hại, người con trai đứng phía trướccô quay đầu lại, cô vội vã nói với giọng điệu áy náy.

“Không sao.” Cho là không phải cô cố ý, nên ngừơi con trai rấtlịch sự mà tha thứ cho cô.

“Anh không sao chớ?” Cô hỏi Đông Bác Hải.

“Tôi không sao!” May mắn chỉ là tung tóe vài giọt lên chân,nên cũng không nghiêm trọng.

“Ly này của tôi cho cô!” Anh mỉm cười, đưa trà sữa của mìnhcho cô, cô lại không có đưa tay đón.

Mà chỉ là lẳng lặng ngắm nhìn anh, rồi cố lấy dũng khí mànói: “Tôi có thể ôm anh sưởi ấm không?” Anh giật mình một chút, đôi mắt sâm thẳmửng lên vui mừng kinh ngạc, hoá ra bọn họ tâm linh tương thông! Anh vốn là muốnđáp ứng một tiếng, nhưng lại nghĩ đến mình nhiệt tình quá mức không phải là giántiếp tương đương với bại lộ thân phận sao, anh căng thẳng, rồi anh trầm giọngnói: “Nếu cô quá lạnh, thì có thể dựa vào tôi sưởi ấm!” Nói xong giống như làmiễn cưỡng vậy, Hàaa…! “Cám ơn.” Phản ứng của cô lại cực kỳ bình tĩnh, sau đónhẹ nhàng đưa tay vòng chắc eo của anh, mặt kề gần vị trí ngực của anh, cô ngheđược tiếng tim đập khoẻ mạnh của anh.

Đông! Đông! Đông! Giống như là đang đánh trống vậy, cô muốncười nhưng mà lại khóc! Đông Bác Hải mấy lần muốn thu hẹp tay lại ôm chặt lấycô, nhưng cũng còn chút lý trí nên anh đè xuống, phải nhịn! Thời gian từng giâytừng phút trôi qua, khi thời điểm người chủ trì nói với bọn họ, anh cho là VôSong đã ngủ, nên kêu lên một tiếng: “Vô.

.

.

.

.

.

ôi, tiểu thư đến lượt chúng ta rồi.” Nguy hiểm thật, thiếuchút nữa là gọi ra tên của cô.

Cô buông tay vòng ngang hông anh ra, rồi gật gật đầu! “Đôitình nhân cuối cùng kia, có thể làm phiền hai người nhanh lên một chút không?”Người chủ trì có chút không nhịn được mà thúc giục, thời gian quý báu nha! Tiếngchuông điểm mười hai giờ còn kém 20′ nữa, bỏ qua thời gian sẽ không gọi là quàgiáng sinh đâu.

Đông Bác Hải nắm chặt tay Vô Song, đi về phía sân khấu, côđi ở phía sau mà lau nước mắt, nỗ lực duy trì mỉm cười! “Quy tắc trò chơi củachúng tôi, vô cùng đơn giản!” Người chủ trì hướng về phía sáu bảy đôi tình nhânmặt mày tươi rói ở trên sân khấu và nói: “Trò chơi với tên gọi: ôm hôn yêuthương!” “Trò chơi này của chúng tôi đặc biệt là suy tính đối với các bạn nhữngtình nhân yêu nhau, quy tắc trò chơi chính là, một đôi tình nhân hôn môi với thờigian dài nhất, thì đôi đó chính là người thắng trận, người thắng trận không chỉcó được một phần quà giáng sinh chúng tôi đưa ra, mà còn có cơ hội thử mang mộtchiếc nhẫn kim cương ‘ Wase la ’ nếu như mang thử thành công, thì chúng tôi sẽtặng miễn phí đôi nhẫn tình yêu cho họ! Các qúy ông, các quý bà, cơ hội khó cóđược, mọi người nhất định phải giữ lấy nhé!” “Cô chuẩn bị xong chưa?” Anh thậntrọng nhìn Vô Song, chỉ sợ một giây kế tiếp cô đổi ý, cho nên anh trực tiếp nóiđể loại bỏ cô có thể đổi ý, và không cho phép cô đổi ý! “Ừ!” Cô thế mà lạikhông có bộ dạng muốn lùi bước, thản nhiên bình tĩnh trả lời anh một câu! ĐôngBác Hải mờ mịt, ngơ ngác nhìn cô, nghĩ thầm chẳng lẽ cô đã đoán ra mình, anh vộivàng mà giải thích: “Tiểu thư, tôi thật sự không phải là ngừơi cô biết.” “Tôibiết!” Vẫn là giọng rất bình tĩnh.

Biết anh không phải ngừơi đó, mà cô còn dám cùng đàn ôngkhác chơi thương yêu, làm gì đây? Muốn trèo tường! Càng nghĩ trong lòng càngkhông thoải mái, anh thế mà lại ăn dấm của mình, “Nếu cô không muốn, bây giờ hốihận vẫn còn kịp.” “Hối hận? Tại sao tôi phải hối hận?” Vẻ mặt cô mờ mịt, thật sựlàm cho anh không đoán ra được trong lòng cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì! “Tôi thậtsự không phải là người mà cô quen biết, cùng tôi hôn môi cô sẽ rất thiệt thòiđó!” Anh liên tục giải thích, giờ khắc này anh lại hi vọng cô hối hận! “Tôi biếtanh không phải là anh ấy, anh cũng đã nói không dưới ba lần rồi, cho dù là kẻngu cũng nghe hiểu đựơc mà! Tôi cũng không hối hận chơi trò chơi này với anh! Hạibạn gái của anh tức giận, tôi cũng có một nửa trách nhiệm, nếu như mà không thắngđược chiếc nhẫn kim cương, thì cũng có một phần quà giáng sinh cầm đi dụ dỗ cô ấy!”Cô đang nỗ lực mỉm cười, thế mà anh lại đang cực kỳ chịu đựng, trò chơi này anhthật sự không chơi nổi nữa rồi, nếu chơi nữa thì vợ yêu của anh sẽ là ngừơi bắtcá hai tay, mặc dù đối tượng bắt cá hai tay cũng là anh, nhưng , chết tiệt, anhkhông thoải mái! “Hai vị, hai vị, hai vị chuẩn bị xong chưa?” Người chủ trì đitới, tất cả mọi người chuẩn bị xong rồi chỉ còn chờ đôi bọn họ thôi.

“Ừ, chuẩn bị xong rồi.” Vô Song dời mắt đi trước, cười nói vớingười chủ trì.

“Vậy tôi đếm ngược thời gian, 54321 thì bắt đầu nhé!” “Sắp bắtđầu rồi.” Thấy Đông Bác Hải không có phản ứng, thì cô kêu anh một tiếng.

Đông Bác Hải có chút giận dỗi mà nhìn cô một cái, âm thầmnghiến răng, cô dám trèo tường, xem anh trừng trị cô thế nào! Người chủ trì đếmngược thời gian: 5! 4! 3! 2! 2! Bắt đầu.

.

.

.

.

.

Đông Bác Hải ở dưới sự chưa chuẩn bị của Vô Song, đã chế trụđầu của cô, hung hăng hôn xuống —— Điên cuồng mạnh mẽ nóng nảy của anh, có chứamột tia trừng phạt, giày vò đôi môi anh đào của cô, nghiến rách làn da có mộtmùi máu tanh nhàn nhạt lan tràn trong miệng anh, từng trận ẩm ướt nhuộm đầy báđạo ở trên cánh môi của cô, đầu lưỡi càng điên cuồng mà cạy hàm răng khép hờ củacô ra, không chút kiêng kỵ mà lưỡi linh hoạt trượt vào trong miệng của cô,khiêu khích cái lưỡi thơm của cô để cho cô cùng nhảy múa với anh, vốn tưởng rằngVô Song sẽ bị sợ, hoặc là sẽ phản kháng, nhưng Vô Song không có, không có phảnkháng xâm chiếm có chút điên cuồng của anh, mà ngược lại còn rất phối hợp tìmkiếm của anh.

Cô nghênh hợp lại khiến cho anh thấy phiền não, chết tiệt, lạinghiện đến trí mạng, lý trí áp chế được nhưng mà dục vọng, anh nghĩ phải lấynhiều hơn nữa.

.

.

.

.

.

Dần dần nụ hôn của anh, dịu dàng đi, không còn là mạnh mẽ báđạo, êm ái mà dẫn cô đi đến cảm giác, hưởng thụ phần cảm giác kích thích triềnmiên này, cuối cùng ngay cả anh cũng trầm luân vào bên trong triền miên ngọtngào trong lành này, khó rời!