Cục Cưng Của PaPa

Chương 16: Đối Mặt Hay Trốn Tránh




Duy Minh nhìn thẳng vào mắt Lâm Ngọc

-Tôi muốn cô là vợ của tôi

-Anh bị điên hả

Lâm Ngọc đứng dậy rời khỏi phòng của Duy Minh

-Tôi có ý tốt mà

Thảo Ly chống cằm nhìn Duy Minh

-Tôi chưa thấy ai cua gái kiểm như anh luôn, bó tay

Thảo Ly rời đi, cô ra ngoài rồi đưa Lâm Ngọc đến trường mẫu giáo đón Alex và Hana

-Mày đừng nói gì với Hana nhé, giúp tao đừng để con bé lên mạng xã hội vào thời gian này. Đợi tao giải quyết xong mọi việc, tao sẽ nói với Hana

-Ừ, có gì khó khăn cứ gọi tao, tao luôn sẵn sàng giúp đỡ mày

-Thật không

-Thật

-Có mày là tốt với tao nhất

Lâm Ngọc ngồi xuống rồi dang rộng vòng tay, Hana chạy lại ôm lấy Lâm Ngọc

-Hana

-Mami

-Hôm nay Hana đi học có vui không

-Dạ có ạ, hôm nay cô cho con hình dán này mami

-Ừ, giỏi lắm. Chúng ta về nhà nhé, hôm nay con muốn ăn gì, Alex ở lại nhà cô ăn cơm nha

-Dạ

-Đi siêu thị mua đồ ăn nhé, hôm nay hai đứa muốn ăn gì

-Mì ý ạ

-Con muốn ăn khoai tây

-Ok luôn

Reng

-Alo em nghe

-.....

-Em biết rồi

-Lên xe, chúng ta đi siêu thị màu đồ nhé

-Vâng ạ

Thảo Ly cúp máy, cô tiến lại phía Lâm Ngọc

-Lâm Ngọc

-Sao vậy, sao mặt bí xị vậy, lên xe đi. Chúng ta đi siêu thị, hôm nay mày thích ăn gì tao nấu cho

-Tao xin lỗi nhé, nhưng hôm nay ba mẹ của Hải Đăng đến chơi, anh ấy kêu tao về để đi ăn cùng ba mẹ. Tao không đi cùng mày được rồi

-Không sao đâu, bữa khác cũng được, tao ở đây hoài mày muốn đi với tao lúc nào cũng được còn ba mẹ Hải Đăng lâu lâu mới lên chơi. Mày đưa Alex về chơi với hại bác đi, chắc hai bác cũng nhớ cháu lắm rồi

-Tao thấy có lỗi với mày

-Lỗi phải gì mày ơi, về đi. Cuối tuần tao với mày đi chơi ha

-Ok, vậy tao về nhé, nhưng mà tao vẫn muốn đi với mày

-Thôi đi cô, về nhà đi. Hải Đăng đang đợi màt đó

-Vậy để tao đưa mày về

-Mày cho tao ghé vào cửa hàng tiện lợi được rồi, tao mua bánh cho Hana, rồi lát tao với Hana đi taxi về

Thảo Ly đưa Lâm Ngọc và Hana đến cửa hàng tiện lợi gần đó

-Để tao chờ đưa mày về luôn



-Thôi, mày về đi. Để người lớn đợi sẽ không hay đâu

-Vậy, tao về trước nhé

-Ừm, tạm biệt

-Bye Alex nhé, cô Ly đi cẩn thận nhé

-Tạm biệt Hana

Lâm Ngọc đưa Hana vào cửa hàng tiện lợi để mua bánh

-Con ăn gì thì cứ lấy nhé

-Dạ

Nhân viên trong cửa hàng tiện lợi đang xem tin tức về bài báo liên quan đến Lâm Ngọc

Reng

-Em nghe chị

-Em đang ở đâu vậy, có ai rước Hana chưa vậy

-Em rước Hana rồi ạ, em đang cho con bé mua ít bánh kẹo ở cửa hàng tiện lợi. Bánh kẹo ở nhà hết rồi

-Ừ, về sớm nhé. Còn tính chuyện bài viết nữa

-Dạ em biết rồi

-Mami tính tiền thôi

-Thôi em ra tính tiền nhé

-Ừ

Lâm Ngọc cúp máy, cô đưa thẻ cho nhân viên của cửa hàng tiện lợi

-Dạ chị có thẻ tích điểm không ạ

Lâm Ngọc lắc đầu, cô không nói bất kì lời nào vì sợ mọi người nhận ra mình

-Dạ em cảm ơn, hẹn gặp lại ạ

Lâm Ngọc dắt Hana rời đi

-Người gì đâu mà kì lạ

Hana vừa cầm túi bánh vừa luyên thuyên với Lâm Ngọc

-Mami ơi

-Hử

-Con có ông bà nội không, cả ông ngoại nữa. Con thấy Alex có ông bà nội, còn có cả ông ngoại nữa mà sao con không có ạ

-Hana này, con có thích có papa không

-Dạ có, chỉ cần người đó yêu thương mami là được

-Mami sẽ kiếm papa cho Hana nhé, chịu không

-Dạ chịu ạ, papa đẹp trai nha mami

-Thôi đi cô nương, à đi qua bên đây đi. Mami sẽ mua cho Hana thêm đồ cài tóc

-Vâng ạ. Mami, con mỏi chân

Lâm Ngọc cõng Hana cô vừa đi vừa nói chuyện với con gái. Duy Minh lái xe chậm chậm đi phía sau Lâm Ngọc

-Mami, tay mami còn đau không

-Mami đỡ đau rồi, cảm ơn Hana đã quan tâm mami nhé

-Mami ơi, có bao giờ mami thấy mệt mỏi vì Hana không

Lâm Ngọc lắc đầu

-Chưa bao giờ, Hana là điều may mắn mà ông trời ban cho mami, tại sao lại cảm thấy mệt mỏi chứ

-Con không quan tâm là con có papa hay không, nhưng có đã có mami là tuyệt vời nhất

-Cái mỏ dẻo như kẹo dẻo đấy

-Hihi

Lâm Ngọc đưa Hana đến một khu chợ gần nhà, cô lựa dây buộc tóc và kẹp tóc cho Hana



-Để mami kẹp cho Hana nhé

Lâm Ngọc cầm chiếc kẹp, kẹp lên tóc của Hana

-Xinh quá, lấy thêm nơ nhé

-Dạ

-Con muốn lấy thêm gì không

Hana đưa tay lấy một chiếc cài hình chú gấu, nhưng một người khác đã nhanh tay hơn cô bé

-Tôi lấy cái này

-Chú Minh

-Hana, chào cháu

Duy Minh nhìn Lâm Ngọc

-Xin chào

Duy Minh mua 3 chiếc cài tóc giống nhau, rồi cài cho Hana và Lâm Ngọc

-Cho cháu nè

-Wow, nhìn chúng ta giống như một gia đình

-Hana, con nói gì đó

-Dạ con....

Lâm Ngọc kéo Hana rời đi

-Mami, Hana mỏi chân

-Để mami cõng con nhé

-Hay là để tôi đưa cô và Hana vê nhé

-Không cần đâu

-Mami đi xe đi, mami đang bị đau tay mà, làm sao cõng Hana hoài được

-Mami làm được mà

Hana kéo tay Lâm Ngọc

-Mình đi chung xe với chú Lâm đi mami

Lâm Ngọc nhìn Duy Minh, Hana liên tục kéo tay Lâm Ngọc về phía xe của Duy Minh

-Hana nghe mami nói nè, chúng ta làm như vậy sẽ rất phiền cho chú Minh. Cũng sắp đến nhà rồi, chúng ta có thể đi bộ mà

Hana nhìn Duy Minh

-Không phiền đâu, mời cô và Hana lên xe nhé

Hana kéo tay Lâm Ngọc

-Đi mà mami.....

Dưới sự thúc dục của Hana và sự nhiệt tình của Duy Minh, Lâm Ngọc đã lên xe của Duy Minh

-Cảm ơn anh đã cho tôi và Hana đi nhờ nhé

-Có gì đâu, tôi cũng tiện đường nên cô đi chung không phiền đâu

-Nhưng tôi vẫn không hiểu. Tại sao, chỉ mới gặp anh vài lần Hana đã trở nên rất thân thiết với anh, tôi chưa bao giờ thấy Hana thân thiết với ai khi mới gặp vài lần hết, chắc là con bé có cảm giác quen thuộc

-Tôi thấy cô bé cũng dễ thương mà, còn hiểu chuyện và thương mẹ nữa

Lâm Ngọc bật cười, cô rất vui vẻ khi có người khen con gái mình

-Sau việc bài báo ngày hôm nay, cô có từng thấy Hana là gánh nặng không

-Không, tôi chưa từng coi con bé là gánh nặng hay sự phiền phức. Hana là món quà hạnh phúc nhất mà ông trời đã ban cho tôi, chỉ là hạnh phúc đó đến quá sớm khi tôi chưa có gì cả. Có đôi lúc tôi luôn tự trách mình là tại sao tôi lại không cho Hana được một gia đình hạnh phúc như những người bạn của nó

-Tôi nghĩ Hana đã rất hạnh phúc khi có một người mẹ giống như cô

Lâm Ngọc nhìn Duy Minh

-Nếu anh là tôi thì anh nên tiếp tục im lặng để trốn tránh mọi thứ hay là sẽ lên tiếng xác nhận mọi chuyện

-Nếu là tôi, thì tôi sẽ làm những việc mà tôi cảm thấy thoải mái nhất. Và nghe theo cả lý trí và con tim của mình