Chương 862
“Tôi thoát như thế nào, cậu không cần phải biết đâu, cậu chỉ cần biết là cậu tới từ đâu, bây giờ chạy về chỗ đó.”
Sắc mặt của Diệp Ân Tuần rất lạnh.
Diệp Phong nhìn ra bên ngoài, khắp nơi đều là người của Diệp Ân Tuấn, không khỏi híp mắt lại.
“Tôi cũng không tin là anh dám làm gì ba.”
“Đó là ba của cậu, không phải ba của tôi. Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở nhà họ Diệp, người giáo dục tôi cần thận nhất đó chính là người ba đã chết, về phần người mà cậu nói đó chính là một người điên, sớm muộn gì cậu cũng sẽ giống như ông ta, cậu cũng sẽ trở thành một tên điên.”
Diệp Ân Tuấn nói xong lại nhìn thoáng qua Thẩm Hạ Lan.
“Cái thằng nhóc này có làm gì với em không vậy, em lại không thể nhận ra anh hả, cậu ta có bắt nạt em không?”
Thẩm Hạ Lan có thể nghe ra được mùi ghen tuông nồng đậm từ trong giọng nói của Diệp Ân Tuần.
“Không có, chỉ cãi nhau một trận với em.”
“Chú ta làm mẹ tức thiếu chút nữa xảy thai rồi, di Bạch cũng đã đến nhà.”
Diệp Minh Triết ở bên ngoài đâm chọt vào.
Trong nháy mắt, đôi mắt của Diệp Ân Tuần lạnh lẽo cực hạn.
“Cậu lại dám lợi dụng thân phận của tôi để cãi nhau với người phụ nữ của tôi, tôi đều không nỡ đề cô áy chịu ấm ức, cậu lại dám?”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền đi thẳng về phía Diệp Phong.
Diệp Phong vội vàng đánh trả lại, bắt được một cơ hội, đánh trả lại một cái, sau đó vắt chân lên cỗ mà chạy.
“Ngăn cậu ta lại!”
Diệp Ân Tuấn khinh thường.
Người như vậy còn không biết xấu hỗ mà mang gương mặt của mình đi ra giả dạng lừa bịp?
Triệu Ninh đặt Diệp Minh Triết qua một bên, trong nháy mắt Diệp Phong chạy tới trực tiếp ra tay với Diệp Phong.
Có lẽ là Diệp Phong không ngờ tới võ công của Triệu Ninh lại lợi hại như vậy, trực tiếp ngăn cản anh ta, kết quả nguyên cánh tay của anh ta đều tê rần, có muốn đi ra ngoài cũng là chuyện không thể nào.
“Dẫn đi!”
Diệp Ân Tuần lạnh lùng nói, không hề mềm lòng một chút nào.
“Diệp Ân Tuần, anh dám! Anh phải biết chúng ta là anh em ruột của nhau, chẳng lẽ anh muốn giết người thân của mình hả?”
Diệp Phong vẫn còn đang hét to, lúc này Tử đột nhiên lại trở về.
“Diệp tổng, mợ chủ.”
Thẩm Hạ Lan giật mình một cái, nhìn thấy Triệu Ninh ở bên ngoài, nhìn Tử, đầu óc bị thắt nút.
Sao cô cảm tháy đầu óc của mình không di chuyển được vậy?
“Tử, cô không đi nước ngoài hả?”
“Không thưa mợ chủ, tôi vẫn luôn ở Hải Thành, có điều là Diệp tổng sắp xép đề chúng tôi tạm thời ẩn nắp.”
Lời nói của Tử làm Thảm Hạ Lan mờ mịt nhìn Diệp Ân Tuần.
“Một lát nữa về nói với em, ngoan.”
Lúc Diệp Ân Tuần đối diện với ánh mắt của Thẩm Hạ Lan, ánh mắt của anh rất dịu dàng.
Tử cười nói: “Diệp tổng, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của anh, anh vừa mới đi, ông hai liền lợi dụng cơ hội xuất hiện, chắc có lẽ là bây giờ đang lợi dụng Diệp Phong đẻ kéo dài thời gian, tranh thủ tìm cơ hội để mình chạy trốn.”
“Không có khả năng, ba tôi không thể nào bỏ tôi được, tôi với ông ấy đã sống nương tựa bên nhau nhiều năm như thế.”
Diệp Phong nghe thấy Tử nói như vậy, lập tức vùng vẫy.
Diệp Ân Tuần lại lạnh lùng nói: “Cậu đừng vội diễn kịch trước mặt tôi, cậu với ông ta đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, lúc đuổi Phương Thiến xuống đài, các người lại đột nhiên trở, chẳng lẽ vì để cho tôi biết sự hiện diện của các người, chính là vì muốn chuyển một số tiền của nhà họ Diệp đi, hoặc là nói chú hai lên kế hoạch nhiều năm như vậy chẳng lẽ không chịu nổi một kích mà bị tôi đả kích, sau đó hốt hoảng chạy trốn. Tôi không tin, chắc chắn là các người còn có mục đích gì khác có đúng không?
Nếu không thì tại sao các người lại phải hủy hoại nhà họ Lam, rốt cuộc là ở nhà họ Lam có thứ gì mà các người mong muốn, tôi nghĩ cậu đang giả vờ yếu thé, bên phía chú hai xuất hiện dầu hiệu chạy trốn, có phải là vì muốn dẫn người của tôi đi, cậu ở nhà tổ nhà họ Diệp cả một đêm, đã tìm được thứ mà cậu cần chưa?”
Nghe thấy Diệp Ân Tuần nói như vậy, Thẩm Hạ Lan nhíu mày, cảm thấy có rất nhiều nút thắt ở trong đây, mà sắc mặt của Diệp Phong lại thay đổi sau khi nghe thấy máy lời nói đó của Diệp Ân Tuần.
“Dẫn ra ngoài, trông coi cần thận cho tôi.”
Diệp Ân Tuần lạnh lùng ra lệnh, Diệp Phong bị Triệu Ninh dẫn ra ngoài.
Tử dẫn Diệp Minh Triết đi ra ngoài.
Lúc trong phòng làm việc chỉ còn lại Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuần, Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Nhìn ánh mắt thắc mắc của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuần cầm tay cô, mới phát hiện tay của cô rất lạnh.
*Có phải là sức khỏe không ổn không? Hay là những gì mà Minh Triết nói là sự thật, cái tên đó thật sự làm em tức giận thiếu chút nữa sảy thai rồi hả? Tình trạng cơ thể như thế nào? Bạch Tử Đồng nói như thế nào? Thôi bỏ đi, anh vẫn nên tự mình gọi điện thoại cho cô ta.”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền muốn gọi điện thoại, lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn cản lại.
“Anh đừng có làm phiền Tử Đồng, em không sao đâu, hồi sáng này Diệp Phong ầm ï với em một trận, đúng là làm em tức giận, lúc đó em còn đang suy nghĩ Diệp Ân Tuấn bị cái gì vậy chứ, có chút chuyện cỏn con như thế, có cần thiết hay không hả. Anh còn cãi nhau với em ở trước mặt của bọn nhỏ, nói là muốn đưa bọn nhỏ đến quân đội, lúc đó làm cho em tức đi lên được.”
Thẩm Hạ Lan nói liên miên lãi nhải, sắc mặt của Diệp Ân Tuần lại càng ngày càng khó coi.
“Cậu ta cãi nhau với em ở trước mặt của bọn nhỏ?”
“Đúng vậy đó, thật sự là cậu ta xem thường người khác, dọa Nghê Nghê khóc hết cả lên.”
Thẩm Hạ Lan nghĩ tới dáng vẻ ấm ức của Diệp Nghê Nghê thì đau lòng vô củng.
Diệp Ân Tuấn trực tiếp gọi điện thoại cho Triệu Ninh.
“Đánh trước một trận cho tôi rồi lại nói.”
Lần này Thẩm Hạ Lan không ngăn cản, Diệp Phong đúng là một người rất thiếu đòn.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Diệp Ân Tuần đỡ Thẩm Hạ Lan ngồi trên ghé.
Anh xoa xoa tay của Thảm Hạ Lan, mãi cho đến khi có nhiệt độ rồi mới dừng lại.
“Anh xin lỗi, làm em sợ hãi rồi.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, sao lại đột nhiên xuất hiện chú hai và Diệp Phong?”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan hỏi như vậy, Diệp Ân Tuần thấp giọng nói: “Cũng không phải là chuyện đột nhiên đâu, kể từ ngày anh biết chú hai vẫn còn chưa chết, anh vẫn luôn đang phòng bị ngày hôm nay, chỉ có điều anh không ngờ tới là còn có sự tồn tại của Diệp Phong.”
“Em nghe Diệp Phong nói năm đó thím Trương mang thai ống nghiệm, vì để đảm bảo tỷ lệ sống sót cho nên đã làm nhiều hơn mắy phôi thai, có đều sóng được ba đứa, chú hai bắt lại một đứa, chắc có lẽ là đang phòng bị cái gì đó.”
Thẩm Hạ Lan nói những gì mà mình nghe được từ Diệp Phong cho Diệp Ân Tuần nghe.
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu.
“Khó trách anh còn tưởng là lại có thêm một người thay đổi gương mặt.”
“Nói cái gì đó?”
Thẩm Hạ Lan đạp anh một đạp, Diệp Ân Tuấn cũng chỉ cười haha.
“Tối ngày hôm qua sau khi anh trở về nhà họ Diệp thì có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Lúc nhận được điện thoại của Minh Triết, anh đang rất buồn bực, ba của anh đã qua đời, tại sao lại có người tự xưng là ba của anh đến tìm anh? Lúc đó trong đầu anh đang nghĩ tới chú hai, nhưng mà Lam Tử Thất nói là anh đã dẫn người đến hủy hoại nhà họ Lam, anh không thể gánh chịu nỗi oan này được, nhưng mà anh cũng nên biết là ai, cho nên anh đã để bọn người Triệu Ninh âm thầm điều tra, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng không được lên tiếng, không cho phép xuất hiện.”
Diệp Ân Tuần rót cho Thảm Hạ Lan một ly nước nóng, sau đó mới chậm rãi nói: “Sau khi anh trở về thì đã nhìn thấy chú hai, đúng là gương mặt của ông ta với ba anh giống nhau như đúc, nhưng mà ánh mắt đó lại không giống. Ba của anh là một người chính trực, hiền lành, con người của chú hai tâm địa bắt chính, ánh mắt cũng mang theo một tia lạnh lẽo. Ông ta nói là ông ta muốn vào thư phòng nói chuyện với anh, anh liền đi, có điều sau khi anh vào trong thì bị người ta đánh ngắt xỉu.”
Nghe Diệp Ân Tuần nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức khẩn trương.
“Thân thủ của đối phương tốt lắm hả, có thể đánh anh ngắt xỉu.”
Diệp Ân Tuần vội vàng an ủi: “Không có đâu, anh giả vờ ngất xỉu thôi, néu không thì sao anh có thể điều tra được ý định của chú hai, sao anh có thể biết ông ta muốn làm cái gì. Sau khi anh ngát xỉu, chú hai lại cho người mang vào trong xe, lấy cớ nói là muốn rời đi, thế là đã có thể quang minh chính đại rời khỏi nhà họ Diệp. Nhưng mà anh không biết còn để lại một Diệp Phong giống y như anh ở trong nhà, nếu như mà anh biết thì chắc chắn tối ngày hôm qua anh đã đề Triệu Ninh đánh ông ta rồi.”
Nói đến đây, trong đôi mắt của Diệp Ân Tuấn xuất hiện cảm giác ảo não và phiền muộn.
“Không sao đâu, cậu ta cũng không làm gì được em, chỉ là cãi nhau một trận mà thôi, do em cũng bị mỡ heo làm lu mờ tâm trí, thế mà còn tưởng rằng anh giận dỗi với em, em thậm chí còn phản nàn với Tử Đồng nói là anh bụng dạ hẹp hòi, nói thật lúc đó em thật sự ấm ức muốn chết đi được, thậm chí còn nghĩ tới chuyện muốn ly hôn với anh.”
Thẩm Hạ Lan vừa mới nói ra lời này, Diệp Ân Tuần lập tức ôm chặt eo cô, có chút tức giận: “Em không biết xấu hỗ còn nói ly hôn với anh hả? Có phải là em ngay cả chồng của mình còn không nhận ra à, cho dù anh có tức giận bực bội đến cỡ nào đi nữa, anh cũng sẽ không nổi giận với em, em không biết điểm này à?”
“Cái này còn không phải là do Tử Thát tính kế anh, em còn tưởng là anh không bỏ qua được chuyện này đó chứ.”
Thẩm Hạ Lan cũng cảm tháy mình trở nên ngu ngốc rồi.
Cô không nghĩ tới sau khi Nam Phương qua đời, lại còn xuất hiện thêm một người đàn ông có dáng dấp giống y như là Diệp Ân Tuần ở trước mặt mình.
Nhưng mà cô nhìn bộ dạng có chút tức giận của Diệp Ân Tuần, cô vội vàng lấy lòng: “Được rồi được rồi, đều là lỗi của em, là do em có mắt không tròng, em không nhận ra anh, đều là do em không tốt. Anh cứ nhìn chuyện thiếu chút nữa em đã sinh non mà tha thứ cho em đi, có được không?”
Nghe tới đó, sắc mặt của Diệp Ân Tuần có chút khẩn trương.
“Thật sự không cần phải tới bệnh viện khám hả, ngày hôm qua anh rời khỏi, không phải anh đã dặn dò em ở lại trong nhà của Tô Nam à, tại sao em lại trở về?”
“Không yên lòng về anh, buổi tối không có một cuộc điện thoại với chẳng có tin nhắn nào hét, em còn tưởng anh còn đang tức giận. Bốn giờ sáng em đã sửa soạn chạy về nhà, kết quả lại bị Diệp Phong gây sự không thể không cãi nhau một trận với cậu ta.
Nói đến đây, Thẩm Hạ Lan lén lút nhìn Diệp Ân Tuấn, trông giống như là một cô vợ nhỏ phạm lỗi.
Làm sao Diệp Ân Tuần có thẻ trách cô được chứ!
Anh thở dài một hơi, sờ đầu của Thảm Hạ Lan rồi nói: “Em đó, quan tâm quá sẽ bị loạn.”
“Biết rồi, ngày hôm qua cảm xúc của Tử Thát kích động như thé, lúc đó anh cũng vô cùng tức giận, em chỉ sợ là anh tính toán với cậu ấy.”
“Làm sao có thể được chứ, dù sao thì cô ấy cũng là bạn thân tốt nhát của em, vì em, đôi chân của Lam Dũng cũng đều đã như vậy, sao anh có thẻ thật sự tính toán gì với cô ấy được chứ. Có điều là chuyện này rất kỳ quái, cho dù Diệp Phong có dẫn người đi tiêu diệt nhà họ Lam, nhưng mà vì cái gì vậy chứ? Trong tay của nhà họ Lam có thứ gì mà chú hai và Diệp Phong cần à, trước đó anh cũng đâu có nghe nói nhà họ Lam có bảo vật gì đâu.”
Lời nói của Diệp Ân Tuần làm Thẩm Hạ Lan suy tư một chút, cô thắp giọng nói: “Em cứ luôn cảm tháy có lẽ chuyện này có liên quan đến Hoàng Phi ở biên giới, anh suy nghĩ một chút đi, bọn họ là vì em mới đến biên giới tìm Hoàng Phi, nhưng mà đi lâu như vậy, cũng không có tin tức gì hét, nhà họ Lam lại đột nhiên xảy ra chuyện, chân của Lam Dũng cũng bị gãy mát, có phải là chúng ta cũng nên thăm dò chút tin tức từ chỗ Hoàng Phi không anh?”
“Anh biết chắc chắn em sẽ làm như vậy mà, em đã nghĩ xong chưa, hiện tại chuyện của nhà họ Lam vẫn còn chưa có manh mối, nếu như mà điều tra được cũng không biết phải mắt thời gian bao lâu, thời gian đến vòng loại cuộc thi thiết kế của em cũng không còn nhiều, em thật sự muốn điều tra hả?”
Nghe thấy Diệp Ân Tuần nói như vậy, Thảm Hạ Lan nói một cách chắc chắn: “Cho dù có không tham gia cuộc thi thiết kế đi nữa, em cũng phải cho Lam Tử Thất và nhà họ Lam một sự công bằng.”